Được 1 hồi thì Mỹ Kiều cũng mua xong bánh trở lại, mồ hôi trên người cô ta cũng cho thấy rõ, cô ta cố chạy nhanh để đưa bánh kem cho tôi. Tôi cầm lấy chiếc bánh, dù biết cô ta là người vứt chiếc bánh của tôi, nhưng tôi không quên cảm ơn cô ta 1 tiếng
- Cảm ơn
Cô ta ngơ ngác, không hiểu chuyện gì xảy ra, liền hỏi lại:
- Cô vừa nói cái gì??
- Cảm ơn.
Cô ta thấy tôi nói cảm ơn, liền cảm thấy có chút hối lỗi, cúi mặt xuống xin lỗi tôi:
- Xin lỗi cô, vừa nãy tôi đã quá mạo phạm, chân thành xin lỗi cô Hoắc.
Mọi người bắt đầu cười nhạo cô ta:
- Tưởng Mỹ Kiều như nào, hóa ra cũng giống chuột nhắt
- Đúng đúng
- Chắc cô ta tưởng tiểu thư Hoắc tha thứ cho cô ta chắc
- .......
Mỹ Kiều vẫn cứ cúi đầu xuống, không ngẩng mặt lên. Tôi lên tiếng:
- Không sao đâu, vừa nãy tôi cũng có chút mạo phạm cô rồi. Tôi xin lỗi.
Vừa nói xong, ai cũng cảm thấy bất ngờ, Mỹ Kiều ngẩng mặt lên nhìn tôi, cảm kích nói:
- Thật sao, cô không trách tôi sao.
Tôi mỉm cười, lắc đầu. Mỹ Kiều vui mừng, ôm tôi.
- Vậy chúng ta có thể là bạn không??
Tôi đáp:
- Tất nhiên là được rồi.
Tôi nói thêm:
- Từ giờ, cậu cứ gọi tôi là Cửu Cửu đi, đừng gọi cô Hoắc hay tiểu thư gì nữa.
Tôi nói xong, quay qua nhìn những người vừa cười nhạo Mỹ Kiều:
- Hình như các cô quên những gì tôi vừa nói thì phải
Dứt lời, không ai dám hó hé gì nữa. Đúng lúc, tiếng chuông vào lớp reo lên " Reng...reng...". Ai cũng chạy về chỗ ngồi của mình. Cô giáo bước vào thì có tiếng " Bộp", cánh vừa mở ra. Hai người con trai bước vào, không ai khác, chính là tên Dạ Thần chết tiệt và bạn thân của hắn - Hào Tử.
Vừa bước vào, cả lũ con gái đã kêu hết lên:
- Ôi Dạ Thần
- Woa, cả bạn của anh ấy nữa..
- ......
Cô giáo cũng chẳng dám nói gì vì gia thế của Dạ Thần còn lớn hơn tôi, tập đoàn của cha tôi và cha hắn thuộc top 10 tập đoàn lớn nhất thế giới.
Hắn vừa nhìn thấy tôi, liền đi xuống, nói thầm:
- Không ngờ cô cũng học ở lớp này.
Tôi và hắn đồng thanh:
- Oan gia ngõ hẹp
Có bao nhiêu ánh mắt nhìn về phía chúng tôi, ngay cả cô giáo. Cô giáo tưởng tôi và hắn có gian tình nên xếp luôn cho cậu ta ngồi bên cạnh tôi:
- Hôm nay cô có thay đổi chỗ một chút, Dạ thiếu ngồi cạnh Hoắc Cửu Cửu đi.
Cô giáo vừa nói xong, tôi bất ngờ, liền thuận miệng nói:
- Không được
Ai cũng rất bất ngờ với câu trả lời của tôi, vì có biết bao cô gái muốn ngồi cùng Dạ thiếu chứ, tôi nhanh chóng sửa đổi:
- Ý tôi là chắc gì Dạ thiếu đã muốn ngồi cùng tôi, Dạ thiếu ghét tôi đến như vậy mà.
Theo như cuốn tiểu thuyết nói thì Dạ thần cực kì ghét Cửu Cửu, nên tôi chắc rằng tên Dạ Thần chết tiệt đó sẽ nói chẳng muốn ngồi cùng tôi đâu. Tôi đang rất tự tin thì giọng nói vang lên:
- Ai nói tôi ghét cô..
Một câu nói khiến tất cả mọi người đều sốc, đến cả tôi cũng rất kinh ngạc, hắn nói thêm:
- Được rồi, tôi ngồi đây
Cái gì vậy, sao lại thế. Tôi ngạc nhiên đến nỗi há hốc mồm. Rõ ràng trong cuốn tiểu thuyết nói, nam chính cực kì ghét nữ phụ mà, sao lại như thế này. Đang hoảng hồn thì có một âm thanh nhỏ vang lên:
- Có chút thú vị
Gì?? Thú vị?? Thú vị là câu mà nam chính dành cho nữ chính trong mỗi cuốn truyện mà, sao lại dành cho tôi, tôi quay sang nhìn thì thấy hắn đang cười mỉm. Ôi chao, hắn đẹp làm sao. Tôi lắc đầu, bỏ những suy nghĩ khen hắn ta. Tôi chấn tĩnh lại.
Tưởng ngày học như bình thường nhưng sao lại có rất nhiều con mắt ghen tị muốn giết chết tôi vậy. Tôi định quay sang mắng cậu thì thấy cậu ta đang ngủ, tôi cũng mặc kệ, chẳng thèm để ý đến hắn ta
Giờ giải lao đã đến, cuối cùng tôi cũng sắp thoát khỏi những ánh mắt đấy thì đột nhiên lại có bàn tay nắm chặt tay tôi khi tôi đứng dậy. Điều đó càng làm những ánh mắt thêm hận thù. Tôi quay qua nhìn hắn ta, nói:
- Bỏ tay tôi ra!!
- .....
Hắn im lặng không nói gì, tôi nhìn cậu ta, muốn làm hotboy lạnh lùng sao, tôi cười khẩy, quay lại, nâng cầm hắn ta. Hành động tôi làm khiến bao nhiêu người bất ngờ, ngay cả hắn. Tôi tiến gần đến hắn, nói:
- Tưởng tôi định hôn cậu sao..
Vừa nghe câu nói đó, tôi bị hắn ép sát tường, đáp:
- Vậy có cần tôi hôn trước không??
Tôi đỏ mặt khi nghe câu đó, đẩy hắn ra, hắn ta kéo tôi lại nói thầm:
- Sẽ có một ngày, cô phải tự nhận rằng cô yêu tôi..
Tôi nhìn hắn ta, mắng:
- Đồ lưu manh...
Rồi tôi chạy đi, tôi đi đến canteen mua đồ ăn thì thấy Mỹ Kiều đang đến chỗ tôi. Tôi còn tưởng cô ấy đánh tôi hay lại mắng vì ngồi cạnh cùng tên Dạ Thần kia. Nhưng cô ấy lại không làm vậy, cô ấy cười với tôi, còn chúc mừng:
- Chúc mừng cậu nha, Cửu Cửu
- ???
- Cậu đã lấy được sự chú ý của Dạ thiếu rồi đấy
Tôi bất ngờ nhìn Mỹ Kiều:
- Cậu tưởng tôi thích cái tên lưu manh chết tiệt đấy á
- Ừm, ủa không phải à?
Đúng như trong tiểu thuyết nói, nhân vật phụ Mỹ Kiều này dù rất kiêu căng nhưng lại không độc ác. Biết rằng nam chính không thích mình liền buông tay bỏ cuộc. Tôi cũng cảm thấy Mỹ Kiều cũng nên được có 1 tình yêu đẹp liền nói:
- Không phải, không phải. Mà Mỹ Kiều, cậu cũng đừng nên thích cái tên lưu manh chết tiệt ấy, hắn không xứng đâu
- Cậu cứ gọi tớ là Kiều Kiều là được
- Vậy Kiều Kiều, chúng ta là bạn thân, có được không??
- Được chứ
Tôi với cô ấy nhìn nhau cười tươi, chẳng ngờ tôi cũng có thể kết bạn thân trong thế giới này, tôi bảo cô ấy:
- Đi, tớ dẫn cậu đi tìm soái ca, đừng có suy nghĩ đến tên Dạ thiếu chết bầm ấy
Cô ấy cười, nói lại với tôi:
- Được, nghe cậu hết