Không Cần Làm Nữ Chính, Tôi Cũng Khiến Nam Chính Yêu Tôi

Chương 18: Cô vợ nhỏ của Hào Tử




Hắn bước vào lớp, nhìn thấy tôi, hắn như vui lên 1 chút. Hắn đi lại bàn, ngồi xuống, Hắn mở lời:

- Cửu Cửu à, dấu hickey đó là!!

- Dạ thiếu, mong anh giữ im lặng để tôi học bài - Tôi cắt lời hắn

- Nhưng... - Hắn cố gắng nói

- Chuyện của anh không liên quan đến tôi - Tôi lạnh nhạt với hắn

Hắn thấy vậy liền biết rằng dù hắn có nói gì nữa cũng vô dụng nên hắn chọn cách giữ im lặng. Cả tiết ấy, đầu tôi cứ nhớ lại việc hôm qua, không tài nào chú ý được vào việc học.

Rồi tiếng tiếng chuông quen thuộc cũng đã vang lên. Hắn định đưa tay gọi tôi thì Mỹ Kiều ngay lập tức kéo tôi đi ra ngoài cửa:

- Cậu ấy bận rồi - Mỹ Kiều nói với hắn

- Yên tâm đi, đã có tớ ở đây rồi - Cậu ấy quay sang dắt tôi đi

- Ừm - Tôi cười nhẹ

Xong tôi đổi chủ đề:

- Cậu ở kí túc xá ở trường à?

- Ừm..

- Ở trong đó vui không?

- Vui chứ, ở trong đấy thoải mái lắm, hay cậu chuyển vào trong đấy đi, chúng ta sẽ được gặp nhau mỗi ngày

- Hừm..chắc cũng được, để về tớ xin phép ba mẹ đã - Tôi nghĩ ngợi

- Thế thì quá tốt rồi, được gặp cậu mỗi ngày luôn. Hay ngày mai cậu chuyển vào luôn đi nha - Mỹ Kiều hào hứng

- Ngày mai luôn sao?

- Ừm..chuyển vào càng sớm càng tốt - Khuôn mặt cậu ấy đầy vẻ mong chờ

- Vậy...cũng được - Tôi không muốn cậu ấy thất vọng nên gật đâu đồng ý

- Hứa rồi đó nha..

- Ừm...

___________Canteen_________

- Để mình đi gọi cơm - Mỹ Kiều nói

- Cho mình như cũ nha

- Ok - Cậu ấy chạy ra chỗ gọi món

Tôi chán nản, chẳng biết nên làm gì. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh thì lại gặp 2 người họ, đúng như Mỹ Kiều nói, Dao Dao cứ đi theo sau hắn mãi. Tôi không muốn nhìn nên liền quay sang chỗ khác.

Đang bơ vơ đợi Mỹ Kiều quay lại thì có 1 giọng nói:

- Ở đây không có ai ngồi nên tôi ngồi ở đây ha

Tôi ngước lên, thấy Hào Tử cười tươi hỏi, tôi cũng chỉ biết gật nhẹ 1 cái. Cậu ta nói:

- Sao rồi, cô vợ nhỏ của tôi đang ghen sao?

- Ai là vợ nhỏ của cậu

- Hì hì, đùa cậu tí

Tôi với cậu ta đang nói chuyện thì tôi cảm thấy lạnh sóng lưng. Chắc chỉ là cảm giác thôi, tôi cũng chẳng quan tâm nhiều. Tôi nhìn cậu ta, thấy cậu ta có chút sợ hãi, tôi hỏi:

- Bộ cậu gặp ma à

- K...không...phải gặp ma đâu, gặp quỷ rồi - Cậu ta chỉ chỉ phía sau tôi..

Tôi thắc mắc nên quay lại, cảm giác u ám phía sau là không sai. Tên Dạ Thần đó đứng ngay sau lưng tôi, từ trên người hắn phát ra 1 thứ gì đó mà khiến ai cũng phải sợ. Hắn nhìn Hào Tử:

- Hình như cậu muốn chết...

- Ây không không không, tớ chỉ đang trêu cô vợ nhỏ của t...

Hắn ta nhíu mày lại:

- Hửm...

- Của cậu..của cậu..- Hào Tử nhanh chóng sửa

Dao Dao thấy thế, liền muốn thêm dầu vào lửa:

- Cậu đừng nói thế, nếu 2 người muốn thành cặp thì chắc chắn Dạ thiếu sẽ chúc phúc 2 người mà, tôi biết 2 người đang yêu nhau nên đừng ngại, cứ nói đi...

Vì nghe thấy câu nói ấy, hắn ta có chút kích động, mặt hắn tối sầm lại. Tôi thật ra thì cũng chẳng muốn giải thích nhiều nên cứ mặc kệ lời cô ta nói.

Cô ta vậy mà vẫn tiếp tục lên tiếng:

- Không ngờ tôi nói bừa lại thành trúng. Hai người bắt đầu quen nhau từ khi nào vậy?, đã được lâu chưa? Nếu như có thể thì lại liên hôn nhà Hào gia và Hoắc gia cũng nên

Tôi ngó lơ lời cô ta nói, tiếp tục đợi Mỹ Kiều. Cuối cùng tôi cũng thấy Mỹ Kiều ra, tôi hớn hở đợi bữa cơm, Dao Dao thấy tôi không cãi lại liền được đằng chân lên đằng đầu:

- Mấy tuần trước cậu đi đâu vậy?, đột nhiên lại mất tích. À, mấy tuần trước Hào Tử cũng nghỉ mấy hôm, chẳng nhẽ ai người đi chơi cùng với nhau sao? Cửu Cửu à, tớ lại tưởng cậu có tình cảm với Dạ thiếu, thì ra trước giờ là tớ hiểu lầm. Người cậu thích thật ra là Hào Tử đúng không?

Nhờ câu nói này mà bao nhiêu người bàn luận xôn xao:

- Không lẽ trước giờ chúng ta lại hiểu nhầm tưởng thiếu gia nhà họ Dạ với tiểu thư nhà họ Hoắc là một cặp. Thì ra không phải

- Tôi vẫn không tin được luôn đấy

- Mà tại sao họ lại phải mập mờ làm gì nhỉ?

- Tôi cũng đang thắc mắc

- Bla..bla..

Tôi không để cô ta được nước mà lấn tới nữa. Tôi đập bàn, đứng dậy:

- Cậu hay nhở! Tôi và Hào Tử có quan hệ gì thì liên quan tới cậu à? Cậu là mẹ tôi sao mà tôi phải báo cáo cho cậu nghe. Dù tôi và Hào Tử có yêu đương thật đi chăng nữa thì đó cũng là chuyện của 2 gia đình, cậu xía vào làm gì?

Nghe được câu trả lời, cô ta giận tím người nhưng vẫn cố nói:

- Tớ chỉ muốn hỏi thăm cậu thôi mà. Nhưng cậu thật sự thích Hào Tử à?

- Câu trả lời vừa nãy không phải quá rõ ràng rồi sao!! - học sinh a

- Chẳng nhẽ lại thích thật - học sinh b

- Chắc vậy rồi, hóa ra từ trước đến giờ 2 người bọn họ mới là một cặp - học sinh 1

- Nhưng tớ nghe nói hai nhà Dạ thị và Hoắc thị đã hứa hôn rồi mà - học sinh 2

- bla..bla..

Tôi không muốn tiếp tục đôi co về câu trả lời có hay không này nữa. Tôi quay qua tìm Mỹ Kiều nhưng không có. Tôi nghe loanh quanh thấy bọn họ bảo Mỹ Kiều được giáo viên gọi đi rồi nên tôi cầm tay Hào Tử dắt cậu ta đi luôn. Để cậu ta ở lại thì có mà bị mấy người này hỏi dồn dập cho mà xem.

Tôi kéo cậu ta đi thì lại bị hắn kéo lại. Bọn họ thấy vậy liền tiếp tục hóng chuyện:

- Hóa ra là tình tay ba

- Hình như càng ngày càng kịch tính rồi

- bla..bla..

Hắn lên tiếng cắt ngang sự ồn ào:

- Em và cậu ta có quan hệ gì?

- Liên quan gì tới anh - Tôi đáp

- Em đừng bướng nữa. Ngoan đi - Hắn nắm chặt tay tôi lại

Bướng? Tôi mà bướng? Nghe hắn nói mà tôi buồn cười:

- Buồn cười thật, anh nghĩ anh là gì mà tôi phải giải thích cho anh. À ok ok, nếu anh đã muốn biết ấy thì tôi nói cho anh nghe - Tôi đưa tay khoác vai Hào Tử - Như anh thấy đấy - Tôi nói xong liền gạt tay hắn xuống rồi bỏ đi

Đang đi thì thấy cậu ta từ nãy giờ cứ ngơ ngác như chưa hiểu chuyện gì. Tôi mở lời:

- Thì ra đôi lúc cậu cũng có công dụng!!

- Hóa ra vừa nãy là cậu lấy tôi làm lá chắn đấy hả? - Hào Tử như hiểu ra vấn đề

- Được tôi công nhận cậu trước toàn trường chẳng phải tốt hay sao.. -Tôi tự cao

- Tốt chỗ nào chứ? Cậu có tin rằng tí nữa là tên Dạ thiếu kia lại tìm đến tôi hỏi rõ chuyện không hoặc cậu ta sẽ cho tôi lên xào sả ớt luôn mất chứ cứ đấy mà hỏi - cậu ta than

- Tôi chẳng lo vì cậu là người bị xào chứ có phải tôi đâu - Tôi trêu

- Giờ cậu còn đùa tôi được nữa. Trời ơi, sao ông lại hại con vậy này. Con có làm gì sai đâu mà ông lại hại con động vào cái tên mặt lạnh kia chứ- Hào Tử mếu máo

- Há há - Tôi bật cười

- Thôi đùa cậu thôi. Hắn ta có người trong lòng rồi, không để tâm tới tôi đâu - Tôi thoáng buồn

- Sao cô vợ nhỏ của tôi lại buồn rồi? Cười lên xem nào - Cậu ta làm khuôn mặt hài cho tôi cười

- Nhìn cậu mắc cười quá - Tôi nở nụ cười

- Thế mới là tiểu mèo nhỏ của tôi chứ - Cậu ta xoa đầu tôi

- Ây, tóc tôi buộc cả tiếng đồng hồ ai cho cậu động mà động. Hứ - Tôi hờn, gạt tay cậu ta ra

- Tôi cứ thích đấy, mèo nhỏ xù lông rồi à.. - Hào Tử vừa cười vừa đưa tay lên xoa đầu tôi thêm 1 cái rồi chạy

- Cậu đứng lại cho tôi - Tôi đuổi theo

Thế là 2 đứa dồn nhau khắp trường.Tiếng chuông hết giờ giải lao cũng vang, 2 người chúng tôi vào lớp, cả lớp thấy thế cũng bắt đầu ghép 2 đứa chúng tôi 1 cặp. Người thì ghép tôi với Dạ Thần, người ghép tôi với Hào Tử. Đúng là dư luận, thật phiền phức.

Xong hắn bước vào lớp, mặt hắn vẫn tối sầm. Tôi không muốn để tâm đến hắn nên liền quay đi.

Hắn tiến về chỗ, gọi tôi:

- Cửu Cửu, em quay sang đây

Tôi cứ tiếp tục mặc kệ hắn, cố tình tránh né hắn. Hắn thấy vậy liền đưa tay kéo tôi lại:

- Em đừng thách thức sự giới hạn của tôi - Giọng hắn có sự tức giận trong đó

- Sao? Lại định đánh tôi à? Nếu anh muốn thì cứ tự nhiên. - Tôi lạnh lùng đáp

- Hazz, tôi làm sao nỡ đánh em, tôi chỉ định hỏi rằng em thích Hào Tử thật à? - Giọng của hắn đã trở nên ôn nhu hơn

- Không nỡ đánh tôi? Nói câu ấy, anh không biết ngượng à!? - Tôi đưa tay gỡ từng ngón tay của hắn ra

- Bây giờ, tôi đã không còn phiền phức như trước nữa rồi. Nên tôi mong Dạ thiếu đừng làm phiền tôi.- Tôi quay đi

- Được, từ giờ tôi sẽ không làm phiền em nữa - Hắn nói với tông giọng lạnh

Rõ ràng là không muốn đắm chìm vào cái tình yêu này nữa nhưng sao khi nghe câu ấy từ hắn, tôi lại khó chịu thế này.

Thế rồi tôi và hắn cứ giữ im cho đến hết tiết. Hết giờ, tôi đi về


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.