Khói Lửa Nhân Gian Chạm Lòng Phàm

Chương 9




Sính lễ không bị trả giá, lại còn mời bà mai đến làm lễ đàng hoàng, giữ đủ thể diện, đúng là rất coi trọng nữ nhi.

Phụ mẫu giữ Tề Đại và gia gia ở lại ăn cơm tối, tiện thể nghỉ lại một đêm.

Gia gia không từ chối.

Sau khi đã nói chuyện xong, hôn sự xem như tạm định, ba lần lễ đầy đủ, thì hai bên cũng xem như đã thành thông gia. Từ đó, ánh mắt của Tề Đại khi nhìn ta trở nên dính chặt và táo bạo hơn.

Ta vừa nhìn qua, hắn liền vội vàng tránh đi, nhưng khi ta không để ý lại len lén nhìn.

Thậm chí hắn còn lớn gan theo ta ra chuồng gà, mở miệng liền muốn tiêu tiền vì ta.

"A Mãn, muội có muốn gì không?"

Ta vừa đổ thức ăn vào máng tre cho gà, vừa tò mò hỏi: "Huynh đã dành dụm được bao nhiêu bạc rồi?"

"Hơn năm mươi lượng, đủ để thành thân, chỉ là chưa đủ để mua nhà mua đất, cần phải tích cóp thêm."

Trời ơi, quả thật là có tiền.

Hơn năm mươi lượng bạc, ở thôn quê, nếu đã có ruộng có đất, thì đã được coi là đại phú rồi.

Ta không nhịn được hỏi: "Năm mươi lượng bạc đều dùng hết vào chuyện thành thân sao? Vậy sau này sống bằng gì?"

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

"Không, không, mười lượng bạc để làm sính lễ, thêm mười mấy lượng nữa để chuẩn bị quà cưới, số còn lại sẽ đưa hết cho muội. Ta chỉ muốn hỏi xem muội có muốn gì đặc biệt không, ta sẽ mua về cho muội."

May quá, may là ta đã nghĩ sai.

Ta sợ hắn thật thà quá, cái gì cũng mua, rồi tiêu sạch hết bạc.

Cưới vợ thì linh đình, nhưng sau đó thì thắt lưng buộc bụng, tằn tiện sống qua ngày, kiểu sống ấy ta không chịu nổi.

"Huynh cứ mua linh tinh đi, đợi hôn sự định rồi, ta sẽ tự lên trấn chọn, huynh chỉ việc trả bạc là được."

Tề Đại gật đầu lia lịa, cảm thấy ta nói rất phải.

Hắn còn giúp ta bưng máng thức ăn cho gà.

Chiếc máng tre ấy nhẹ lắm, ta đâu phải không bưng nổi.

Nói chuyện với hắn, thấy tai hắn đỏ lên, hắn chỉ gật đầu, lắc đầu.

Cái miệng như thế này là không ổn, sau khi thành thân, ta phải sửa đổi hắn.

Sáng sớm hôm sau, Tề Đại cùng gia gia xuống trấn, phụ mẫu bảo bốn vị huynh trưởng, ba tẩu tẩu và hai đệ đệ dọn dẹp nhà cửa, trong ngoài đều phải sạch sẽ gọn gàng.

Sau đó, phụ mẫu còn mời tổ phụ, tổ mẫu, thúc bá và thẩm nương đến nhà.

Pháo cũng đã chuẩn bị sẵn, chỉ cần Tề Đại dẫn mối mai tới là sẽ đốt pháo ăn mừng.

Chỉ cần qua bữa trưa muộn, việc trao sính lễ xem như đã hoàn thành.

Ta cứ ở trong phòng, dù gì hôm nay cũng chẳng có việc gì cần ta làm, cũng chẳng có ai cần dùng đến ta.

Bên ngoài, các thẩm nương, bá mẫu thay phiên nhau hỏi mẫu thân: "Sao lại định thân một cách lặng lẽ như thế?"

"Là Tề Đại, thợ săn trên núi."

"Thợ săn ư? Nguyên Mãn bằng lòng sao? Chẳng phải chỉ vì để báo ân thôi à..."

"Không hẳn là vì báo ân, phải được A Mãn gật đầu chúng ta mới đồng ý."

Tổ mẫu có nhiều cháu trai, cháu gái cũng không ít, nhưng không thể nói là yêu thương ta nhiều. Hơn nữa, đại bá phụ lo lắng, chăm sóc cho bà khi về già, nên bà thiên vị con cháu nhà đại bá phụ hơn.

Bà hoàn toàn không hỏi han, cũng chẳng quan tâm, chỉ cùng tổ phụ ngồi ở vị trí chủ tọa trong nhà chính, chờ Tề Đại đến là xong.

Hai đệ đệ vội vã chạy vào sân: "Phụ thân, mẫu thân, đến rồi, còn mang theo rất nhiều đồ đạc."

Ta thầm nghĩ: "Không biết là mang theo bao nhiêu?"

Chẳng mấy chốc, tiếng pháo vang lên ở cửa, ngay sau đó là lời chúc mừng không ngớt của bà mối, những câu nói cát tường được tuôn ra liên tục.

Rồi bắt đầu đọc danh sách sính lễ.

"Sính lễ gồm mười lượng bạc, một đôi vòng bạc, mỗi loại vải mười thước, một bộ kim chỉ, mười cân đường, mười gói bánh hỷ, mười vò rượu, nửa con heo, mười con gà..."

Một loạt tiếng hít sâu vang lên.

Nhà quê mà sính lễ có vài lượng bạc đã khiến nhiều cô nương ghen tị, huống chi là một danh sách dài như vậy.

Các thẩm và bá mẫu không ngừng kinh ngạc thốt lên.

"Nhiều quá!"

"Trời ơi, đến cưới vợ ở thành thị cũng chưa chắc đã được nhiều như thế này."

Rồi nghe tiếng phụ thân run run nói: "Dọn cơm, dọn cơm."

"Thông gia, xin mời vào vị trí thượng toạ."

Tiếng cười nói rộn ràng bên ngoài, đại tẩu bưng cơm canh vào cho ta, cười tươi nói: "A Mãn, muội mau ăn đi, lát nữa chúng ta sẽ xem sính lễ."

"Tề Đại quả thật đã đặt muội trong lòng."

Sau khi ta ăn xong, tẩu tẩu thu dọn bát đĩa, chẳng bao lâu mẫu thân cũng vui vẻ bước vào.

"Sính lễ ta giữ trước cho con, đến khi con xuất giá sẽ làm của hồi môn. Đôi vòng bạc này con hãy đeo vào, lát nữa gặp Tề Đại thì nói vài câu."

Ta gật đầu.

Cầm lấy vòng bạc đeo vào tay, mỉm cười hỏi: "Mẫu thân, có đẹp không?"

"Đẹp lắm."

Mẫu thân nói rồi quay đi lau khóe mắt.

"Mẫu thân, chẳng bao lâu nữa con sẽ dọn xuống núi, ở gần với mọi người, chỉ cần hô một tiếng là nghe thấy ngay."

Mẫu thân còn chưa kịp lau khô nước mắt, đã vội gật đầu cười: "Được, mẫu thân chờ con."

Ta cùng Tề Đại gặp nhau trong nhà chính, khi ấy người lớn đã ra ngoài trò chuyện với gia gia đang chuẩn bị rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.