Khói Lửa Nhân Gian Chạm Lòng Phàm

Chương 36




Gia gia nhìn hai đứa bọn chúng mấy lần, trầm ngâm.

Ta mong mình có thể mang lại chút lợi ích cho gia đình này, những lợi ích xuất phát từ bản thân, để lòng ta bớt phần áy náy.

Lục đệ và thất đệ, một đứa mười ba tuổi, một đứa mười một tuổi, đều đang trong độ tuổi dở dở ương ương. Nhà nếu có điều kiện, nên gửi chúng học một nghề. Nhưng khốn thay, nhà cửa không đến nỗi thiếu thốn cái ăn cái mặc, nhưng muốn đào tạo ra hai người thợ giỏi, lại càng không đủ điều kiện, thậm chí muốn gửi một đứa đi học chữ cũng không thể.

Ta có bạc trong tay, nhưng đó là do Tề Đại và gia gia vất vả kiếm về, như phụ thân đã nói, ta có thể tự quyết chuyện mua ruộng, mua đất, xây nhà, có thể mua đồ ăn, đồ mặc, nhưng không thể dùng bạc đó giúp nhà ngoại.

Vậy nên, ta hy vọng có thể từ một con đường khác để giúp hai người đệ đệ này có được một tương lai tươi sáng hơn.

Gia gia là người võ nghệ cao cường, ông rất quý những đứa trẻ siêng năng, lanh lợi. Nếu hai đệ ấy lọt vào mắt xanh của gia gia, ông có thể dạy chúng vài chiêu quyền cước, dẫn chúng vào rừng luyện tập, giúp chúng có thể vượt xa người thường.

Một thế hệ nối tiếp thế hệ, rồi sẽ có một đời làm nên cơ đồ.

Đó mới là sự kế thừa.

Hai người đệ đệ của ta rõ ràng cũng thích thú với đồ ăn ngon, nhưng chúng càng nhớ kỹ những lời ta dặn, cũng như nghĩ về tương lai của mình.

Miệng gọi một tiếng "gia gia" rất ngọt ngào.

Gia gia nhìn chúng, rồi lại nhìn sang Tề Đại, mà Tề Đại chỉ biết ngây ngô làm theo lời dặn, gọi uống rượu thì uống, bảo ăn thức ăn thì ăn.

Gia gia lại nhìn ta, ta mỉm cười với ông.

Gia gia đành cười bất đắc dĩ, rồi nói: "Thông gia, hai tiểu tử nhà ông đã tìm được nghề nghiệp gì chưa?"

Phụ thân thở dài, giọng chứa đầy khổ sở: "Nhà cửa túng bấn, thời thế khó khăn. Nếu không nhờ A Mãn gả cho Tề Đại, cả năm chúng ta cũng chẳng có được vài bữa thịt. Đừng nói đến chuyện cho bọn trẻ học nghề, chỉ cần không để chúng đói là đã tốt rồi."

Phụ thân nói thật lòng.

Trong thôn còn có nhiều nhà đến cái ăn cũng không đủ.

Triều đình thì sưu thuế nặng nề, lại còn vô vàn các loại thuế phí vô lý.

Trong làng, cũng phải nộp chút ít cho trưởng làng và lý chính. Tuy không nhiều, nhưng đó vẫn là gạo cơm.

Gia gia gật đầu: "Thời thế này... không nhắc tới nữa."

Rồi ông quay sang lục đệ và thất đệ: "Nếu để hai đứa nhỏ theo ta học vài chiêu quyền cước, săn bắn, thông gia có đồng ý chăng?"

Phụ thân vẫn còn trong cơn vui mừng.

Lục đệ và thất đệ liền quỳ xuống, gọi một tiếng "sư phụ."

"Không thể gọi là sư phụ, sẽ loạn mất thứ bậc. Gọi ta như tỷ tỷ các ngươi, cứ gọi là gia gia là được."

Hai đứa liền gọi một tiếng "gia gia" thật to, dập đầu cúi lạy.

Lại rót rượu, gắp thức ăn.

Gia gia cười nói: "Được rồi, cứ ngồi xuống mà ăn cơm thôi."

Lục đệ và thất đệ vui vẻ ngồi bên cạnh ta, không ngừng nháy mắt ra hiệu cho ta.

Chúng đã mong muốn vào núi từ lâu, nhưng phụ mẫu không cho đi.

Nay ước muốn đã thành sự thật, niềm vui khiến chúng ăn thêm được cả bát cơm.

Mẫu thân liên tục gắp đồ ăn cho ta, vẻ mặt muốn nói lại thôi, nhưng sự vui mừng hiện rõ qua ánh mắt.

Sau bữa cơm, mẫu thân kéo ta vào phòng trò chuyện.

"A Mãn, ta và phụ thân con cảm ơn con."

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

"Chúng ta là người một nhà, nói những lời này thật xa cách." Ta kéo tay áo bà, ôm lấy tấm thân gầy guộc.

"Mẫu thân, đệ đệ thành đạt, con còn vui hơn ai hết."

Ban đầu ta cũng không chắc, gia gia tuy rất gần gũi, nhưng ông là người khôn ngoan, cả nhà họ Nguyên cũng không thể sánh với sự từng trải của ông.

Thế nhưng ông cũng là vị trưởng bối tốt nhất thế gian.

Ông nhìn thấu suy nghĩ của ta, mới quyết định xem có nên giúp hay không.

"Chờ đến khi lục đệ và thất đệ học thành tài, sau này còn có thể dạy các cháu, mẫu thân à, nhà chúng ta rồi sẽ còn nhiều ngày tốt đẹp hơn nữa."

Mẫu thân tưởng tượng đến tương lai tươi sáng ấy, cười rạng rỡ, lại dặn dò: "Gia gia là người tốt, con nhất định phải hiếu thuận với ông ấy."

"Mẫu thân yên tâm, con sẽ làm vậy."

Phụ thân và gia gia cũng đang bàn bạc việc xây nhà.

Giờ trời ấm lên, nhà nhà đều bắt đầu ươm mầm, có người siêng năng còn bắt đầu cày bừa.

"Vẫn phải gọi người nhà thôi."

Người nhà thì sẽ làm được không ít việc, những thúc thúc bá bá ngang tuổi phụ thân cũng có thể làm, họ còn là những người thợ lành nghề. Đã trả công thì phải để người nhà mình kiếm tiền, không thể để người ngoài tranh phần.

Lo liệu xong cho bên nội, thì cũng không thể quên bên ngoại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.