Khoan Đã, Kịch Bản Này Tôi Biết

Chương 56




Lúc Thẩm Tri Ý trở về đã là hai giờ chiều.

Liễu Mai và Thẩm Ngọc Sơn đều không ở nhà, nhưng Tống Thời Việt đã về.

Thiếu niên đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách đọc sách.

Hôm nay anh không mặc đồng phục học sinh, bên dưới là quần jean màu nhạt, bên trên là áo cộc tay màu đen tuyền, trên đầu đội mũi lưỡi trai chỉ để lộ ra nửa sườn mặt đẹp đẽ.

Nghe thấy tiếng mở cửa, anh hơi ngẩng đầu nhìn về phía cửa, ý cười hiện lên trong đôi mắt lạnh nhạt.

“Đã về rồi à.”

Tầm mắt của anh đảo qua túi áo căng phồng lên của cô, dừng một chút: “Cất đồ gì thế? Như cái trống vậy?”

Thẩm Tri Ý lập tức cảnh giác che túi áo của cô lại: “Không nói cho cậu, đây là vũ khí bí mật của tôi.”

Cô đắc ý hất cằm lên với anh: “Tôi nói cho cậu biết, sau khi có được nó, thành tích toán học của tôi sẽ tăng cao.”

"Ồ..." Thiếu niên không có hứng thú thu hồi ánh mắt: “Vậy tôi chúc cậu thành công.”

Thẩm Tri Ý giậm chân: “Không đúng, lẽ nào cậu không tò mò sao?”

“Không tò mò.”

“Cậu thật sự không hề muốn biết trong này là vật gì sao?”

“Không muốn.”

Anh bổ sung: “Không phải cậu nói đây là vũ khí bí mật của cậu sao, không định nói cho tôi biết còn gì?”

Thẩm Tri Ý nghẹn lời: “Vậy bây giờ tôi hối hận, tôi muốn nói cho cậu.”

"Ồ..."

Tống Thời Việt nói: “Nhưng mà bây giờ tôi không muốn biết.”

"Tống! Thời! Việt!"

Thiếu niên để chân xuống, nghiêng đầu về phía cô lộ ra một nụ cười rất nhạt.

“Đột nhiên có chút tò mò, cậu nói tường tận cho tôi đi.”

Thẩm Tri Ý nhếch miệng nở nụ cười: “Vậy cậu phải mời tôi ăn lẩu.”

Tống Thời Việt để sách trong tay xuống, vẻ mặt có chút dở khóc dở cười: “Thẩm Tri Ý, cậu gõ bàn tính kêu hơi bị to đấy.”

Thẩm Tri Ý vẫn che cái túi lại: “Làm người đừng bắt bẻ như vậy có được không? Hơn nữa, lần này cậu tham gia thi đấu chắc chắn là đoạt giải nhất, thế nào chả có tiền thưởng, cậu không định mời tôi đi ăn một bữa à?”

“Thành tích còn chưa có mà cậu đã tính lừa tiền của tôi?”

Thiếu nữ nhăn mũi: “Vậy cậu có mời hay không?”

Thiếu niên đứng lên khỏi ghế sofa, lấy cái áo khoác mà anh ném bên cạnh, hất cằm lên với cô.

“Đi thôi, quỷ tham ăn.”

*

Sau mười phút...

Tống Thời Việt cúi đầu nhìn thiếu nữ đi bên cạnh mình, không nhịn được phải mở miệng.

“Thẩm Tri Ý, cậu cứ định cầm cái đồ chơi trong túi kia như vậy để đi ăn lẩu với tôi hả?”

Thẩm Tri Ý nhìn anh.

“Có gì không thể?”

Tống Thời Việt: "..."

Cả ngày không gặp, càng ngốc hơn.

Anh đưa tay về phía cô: “Vậy tôi cầm hộ cậu nhé?”

Thẩm Tri Ý lập tức lùi về sau mấy bước lớn: “Tôi thấy là cậu mơ ước bảo vật của tôi.”

Tống Thời Việt hận không thể giơ tay lên gõ cốc cốc mấy cái lên trán cô.

Ánh nắng chiều vẫn còn hơi nóng, dù cho Thẩm Tri Ý đã cố gắng đi ở nơi có bóng cây nhưng trên mặt vẫn rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.

Nhưng thiếu niên đi đằng trước cô lại có vẻ rất thoải mái thong dong, phần gáy lộ dưới ánh nắng mặt trời dường như phát sáng, vành mũ lưỡi trai bị anh kéo xuống rất thấp, che khuất hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra hàm dưới xinh đẹp.

Nhìn vẫn đẹp trai đến lạ.

Nhìn anh càng tao nhã đẹp trai, Thẩm Tri Ý càng không nhịn được muốn làm chuyện xấu.

Cô bước nhanh lên, nghịch ngợm chạm vào anh mấy cái: “Cậu biết tại sao tôi bảo cậu mời tôi ăn lẩu không?”

Tống Thời Việt nhìn thấy bên cạnh có cái bậc thang nhỏ thì đưa tay kéo cô một cái để tránh người nào đó đi đường mắt hếch lên mà ngã ra.

Nghe cô nói như vậy, anh chỉ khẽ liếc cô, hờ hững đáp cho có lệ.

“Ừm, tại sao?”

“Bởi vì...” Thẩm Tri Ý nói: “Dì Lê đã nói với tôi, sáng sớm dì ấy đã gửi cho cậu bao lì xì, cậu nhận rồi.”

“Cho nên?”

“Cho nên phải có phúc cùng hưởng.”

“Vậy sao không thấy cậu chia sẻ bảo bối của cậu cho tôi?”

Thẩm Tri Ý: "..."

Thẩm Tri Ý túm chặt túi đi trước mặt Tống Thời Việt, dáng vẻ tôi và cậu không có liên quan đến nhau.

“Thẩm Tri Ý...”

Tống Thời Việt có chút buồn cười gọi cô lại: “Cậu nhất định phải đi ăn lẩu vào lúc này sao?”

Thẩm Tri Ý ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời, có chút do dự nhưng lại không muốn buông tha cơ hội đục khoét anh.

“Được rồi...” Tống Thời Việt nói: “Mời cậu uống trà sữa.”

Cuối cùng còn nói thêm.

“Uống xong lại đi ăn lẩu.”

Trong quán trà sữa có rất nhiều khách, hai người bọn họ tìm hồi lâu mới thấy chỗ ngồi.

Thẩm Tri Ý nằm nhoài lên bàn, vui vẻ đón gió mát, ngoẹo cổ nhìn Tống Thời Việt đang chọn menu.

Dù cho anh đội mũ nhưng dáng người cao ráo kiên cường vẫn hấp dẫn không ít ánh mắt của nữ sinh.

Thậm chí còn có nữ sinh vỗ vỗ vai của anh muốn xin WeChat nhưng thiếu niên chỉ lạnh nhạt lắc đầu, sau đó chỉ vào Thẩm Tri Ý đang ngồi đờ người ra trên ghế.

Nhìn thấy cảnh này, Thẩm Tri Ý nắm chặt cái ống mềm trong túi áo rồi nở nụ cười.

Đến khi Tống Thời Việt mua trà sữa xong trở lại thì nụ cười trên khoé miệng của cô còn chưa biến mất.

Thiếu niên đưa trà sữa cho cô: “Nhặt được tiền à? Vui vẻ thế.”

“Chuyện của mỹ nữ cậu không hiểu đâu.”

Thẩm Tri Ý ngồi thẳng lên, tay cầm lấy trà sữa trong tay anh, kết quả phát hiện nặng đến bất ngờ. Vừa cúi đầu nhìn đã thấy bên trong tràn đầy topping.

“Anh hai, cậu mời tôi húp cháo à?”

Đáy mắt thiếu niên xẹt qua một tia thẹn quá hóa giận: “Không uống thì đưa cho tôi.”

"Uống uống uống!"

Thẩm Tri Ý bỏ qua ống hút, trực tiếp cầm lấy cái thìa bên trong đảo đều lên.

“Cậu biết buổi sáng tôi đi đâu không?”

“Đi đâu?”

“Tôi đi tới chỗ của bà cụ.”

Mặt Tống Thời Việt lộ vẻ nghi hoặc: “Bà cụ? Bà cụ nào?”

“Là bà cụ gần nhà cậu trước kia ý, mẹ tôi nói bùa chú của bà ấy cực kỳ linh.”

Trong lòng Tống Thời Việt bỗng dâng lên một tia dự cảm xấu: “Sau đó thì sao?”

"Sau đó..."

Thẩm Tri Ý nhìn xung quanh một chút, sau khi thấy không có ai nhìn bọn họ mới ghé sát vào Tống Thời Việt nói khẽ.

“Sau đó tôi mua một cái tà vật rất ghê gớm từ chỗ bà cụ.”

Sau khi cô nói xong, vẻ mặt Tống Thời Việt thoáng ngẩn ra, hoài nghi lỗ tai của mình xuất hiện vấn đề.

"Cái gì? Tà... Tà vật?"

“Bà cụ nói rồi, vật này rất lợi hại, nó có thể hấp thụ chỉ số thông minh của người khác.”

Tống Thời Việt: "..."

Sau khi nhìn thấy thiếu nữ móc cái ống mềm trong túi áo đã che giấu cả ngày nay thì dù có là Tống Thời Việt, có một khoảnh khắc vẻ mặt cũng không nhịn được mà mất kiểm soát.

“Ống mềm? Hút trí thông minh? Hút ai?”

Thẩm Tri Ý giương mắt vô tội nhìn anh.

Tống Thời Việt: "..."

Tống Thời Việt tức giận đến nở nụ cười: “Cậu được lắm Thẩm Tri Ý, đã nhắm vào tôi rồi.”

Thẩm Tri Ý nóng lòng muốn thử, tới gần anh: “Cậu đừng nhúc nhích, để tôi thử xem, toán học của tôi có thi được 100 điểm hay không đều dựa vào cậu đấy.”

Trong quán phát âm nhạc nhẹ nhàng, hơi lạnh theo cổ áo lùa vào trong, cùng với đó tâm trạng sốt ruột cũng dần dần trở nên bình tĩnh lại.

Tống Thời Việt lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi.

Anh không gọi trà sữa, chỉ mua một chai nước suối, ngón tay thon dài vặn nắp chai uống một ngụm nước, điều chỉnh tư thế giống như cúi xuống nhìn cô.

“Trước khi hút, tôi tương đối tò mò một vấn đề, rốt cuộc bà cụ làm thế nào thuyết phục được cậu mua thứ tà vật này?”

Thẩm Tri Ý yên lặng: “Ầy... Là do tôi chủ động hỏi bà ấy.”

“Bà cụ nói rồi, chỉ có một chút tác dụng phụ thôi. Nể tình chúng ta là bạn bè nhiều năm như vậy, cậu để tôi thử xem sao.”

Tống Thời việt nhìn cái ống mềm bị cô để trên bàn. Cũng không biết móc vật này từ trong góc nào ra, bên trên còn dính ít bụi, thiếu nữ cầm nó cả đường đi, lòng bàn tay cũng trở nên đen thui.

Thiếu niên hơi có bệnh thích sạch sẽ ưu sầu thở dài, chấp nhận mà kéo tay cô, sau đó lấy khăn giấy lau sạch lòng bàn tay đen thui của cô.

“Tôi thấy cái ống mềm này không phải là hút sự thông minh của tôi mà là của cậu ấy chứ? Bà cụ là người như thế nào cậu không biết sao? Bà ấy nói mà cậu cũng tin.”

Thẩm Tri Ý vẫn còn cứng miệng: “Mẹ tôi nói bà ấy nói rất linh.”

Tống Thời Việt dùng hai tờ khăn giấy mới lau sạch tay của cô, nghe vậy thì nhấc mí mắt lên nhìn cô một cái.

“Linh hay không để nói sau, cậu mua mất bao nhiêu tiền?”

Thẩm Tri Ý run run giơ một đầu ngón tay: “1... hơn 100...”

Trước khi thiếu niên tức giận cô vội vã nói thêm: “Có một trăm là của Bùi Túc, tôi chỉ thêm mấy tệ mà hôm qua đi mua thức ăn cho mẹ tôi còn thừa.”

Tống Thời Việt: "..."

Tống Thời Việt có chút đau đầu ấn ấn thái dương: “Sao lại có cả Bùi Túc nữa?”

Thẩm Tri Ý vô tội chớp mắt: “Tôi dẫn đi mà.”

“Hứa Xán nói cậu ta trúng tà, tôi dẫn cậu ta đi tìm bà cụ để trừ tà, cậu ta còn uống một bát nước trộn với tro hương.”

Quá nhiều thứ dở hơi, Tống Thời Việt nhất thời không biết nên phun ra từ đâu.

Thẩm Tri Ý nói: “Nếu như linh thì không sao, không linh là do cậu ta đáng đời, ai kêu cậu ta muốn bắt nạt cậu.”

“Hả?”

Thiếu niên đang suy nghĩ xem nên ném cái ống mềm kia đi đâu thì khựng lại, nghi hoặc nhìn cô.

“Cậu còn muốn gạt tôi, Hứa Xán đã lén nói cho tôi rồi, trước đó Bùi Túc muốn đánh cậu, cho dù kết quả thế nào nhưng cậu ta muốn bắt nạt cậu là sự thật, cậu ta xấu tính quá!”

Nói xong cô nở nụ cười: “Cậu không được thấy vẻ mặt cậu ta uống cốc nước kia đâu, cực kỳ đặc sắc, ha ha ha ha ha ha...”

Thẩm Tri Ý vỗ tay rất lớn: “Tôi cứ nghĩ sao bỗng nhiên bà cụ lại hào phóng nhét cho tôi 100 tệ như vậy, chắc cảm thấy tôi kéo khách hàng cho bà ấy nên muốn chia cho tôi.”

Thiếu niên đưa tay chọc chọc trán của cô, rất nhẹ, như một cái hôn lạnh lẽo.

“Cậu còn biết là khách hàng, bà ấy ra sao cậu không biết à, cậu thật sự cảm thấy bùa của bà ấy có ác dụng sao?”

“Chắc là bùa không có tác dụng...” Thẩm Tri Ý cầm lấy cái ống: “Nhưng tôi cảm thấy cái này là thật.”

Cô nói với vẻ chắc chắn: “Tuy bà ấy đã lừa gạt rất nhiều người nhưng bà ấy đã nói với tôi rồi, nói sau này tuyệt đối không lừa gạt...”

“Được rồi...” Cô ủ rũ cúi đầu: “Chắc là gạt tôi.”

“Nhưng mà mua cũng mua rồi, cậu để cho tôi thử xem, ngộ nhỡ thì sao?”

Cô bấm đầu ngón tay tính toán: “Tôi cũng không cần nhiều, điểm toán của cậu không phải là 140 sao? Cậu chia cho tôi 40 điểm. Như vậy cậu 100, tôi 90, còn lại bao nhiêu dựa vào tôi tự phấn đấu.”

“Cậu 100, tôi 100, chúng ta cùng nhau chạy về phía đỉnh cao toán học!”

Chỉ cần nghĩ đến cái hình ảnh kia, khóe miệng Thẩm Tri Ý đã sắp không khép lại được.

Đến tận khi gò má của cô bị người ta nhéo.

Giọng nói của thiếu niên mang theo ý cười vang lên bên tai của cô: “Trong lòng còn rất tàn nhẫn đấy, một lần mà dám muốn lấy 40 điểm của tôi.”

Thẩm Tri Ý có việc cần nhờ vả nên không dám phản kháng, chỉ có thể phồng má lên nói hơi khó nghe.

“Vậy thì... Vậy thì 30 cũng được, 20 điểm còn lại tôi liều mạng chút là được.”

Tống Thời Việt: "..."

"Tống Thời Việt..."

Thẩm Tri Ý nói: “Cậu để tôi làm đi!”

Tống Thời Việt buông mặt cô ra: “Muốn sự thông minh của tôi thì cậu cứ lén lút được rồi, quang minh chính đại làm trước mặt tôi thật sự là có hơi quá đáng, đúng không?”

Thẩm Tri Ý xoa xoa mặt, xúc một thìa đồ ăn lên bỏ vào trong miệng tiếp thêm can đảm cho bản thân mình.

“Tôi, Thẩm Tri Ý! Từ trước tới giờ làm việc đều quang minh chính đại, lén lút làm việc, chỉ có kẻ tiểu nhân mới làm!”

“Có đúng không...” Tống Thời Việt lạnh nhạt nói: “Vậy sao cậu lén lút giấu tôi đi mua vật này?”

Thiếu nữ bẹp miệng một cái, nhụt chí.

“Tôi sợ cậu cười tôi.”

Tống Thời Việt dở khóc dở cười: “Cậu còn biết tôi sẽ cười cậu.”

Lời này có hơi quá đáng…

Ống mềm quay một vòng trên đầu ngón tay thon dài của thiếu niên: “Nào, cậu nói cho tôi nghe cậu muốn làm như thế nào?”

Thấy anh đã mềm mỏng hơn, Thẩm Tri Ý lập tức lại gần.

“Bà cụ đã nói, chỉ cần tôi cầm cái ống mềm rồi nói thần chú về phía cậu là được.”

Thiếu niên nhíu mày: “Thần chú gì?”

Mấy chữ lượn lờ quanh miệng, Thẩm Tri Ý chưa từng nghe qua, khó khăn trúc trắc nói đại khái ra âm tiết đó.

“Ngẫu nhiên? Lão liệt.”

Tay Tống Thời Việt cầm ống mềm khựng lại một chút, chậm rãi ngồi thẳng người, cả người anh hướng về phía trước, chậm rãi mở miệng với thiếu nữ.

“Bỗng nhiên muốn giúp người khác làm niềm vui, chúng ta mau bắt đầu đi, có phải là có đầu óc của tôi thì sẽ hiệu quả tốt hơn một chút?”

Thẩm Tri Ý: “Hả?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.