Khoan Đã, Kịch Bản Này Tôi Biết

Chương 47




Kỳ thi kéo dài hai ngày.

Lúc môn thi cuối cùng kết thúc, Thẩm Tri Ý không khác gì thư sinh bị yêu quái hút hết tinh khí, vừa khoác cặp sách vừa bước đi nặng nề, uể oải bước ra khỏi phòng học.

Bên ngoài, thiếu niên khoác cặp sách chéo một bên vai đã đợi cô hồi lâu ở ngoài hành lang. Ánh mặt trời lười biếng rơi xuống phía sau anh, vẻ mặt anh trầm tĩnh, không có sự vui vẻ khi cuối tuần được nghỉ, cũng không có sự uể oải khi vừa thi xong.

Chỉ có lúc nhìn thấy Thẩm Tri Ý, đôi mắt đen láy lặng yên sáng lên, cả người đang dựa nghiêng vào hành lang bỗng nhiên đứng thẳng dậy, đi mấy bước về phía cô.

Gương mặt Thẩm Tri Ý khổ sở, cô đứng trước mặt anh: “Làm sao bây giờ? Tôi cảm thấy hình như thi rớt rồi.”

Tống Thời Việt lấy cặp sách từ trên lưng cô xuống: “Vừa mới thi xong đã tự coi nhẹ bản thân rồi?”

“Cậu không hiểu.” Thẩm Tri Ý chậm rãi thở dài: “Tôi không làm được hai câu lớn nhất cuối cùng.”

“Buổi sáng lúc thi tiếng Anh, tai tôi cũng nghe không hiểu.”

“Tôi có linh cảm, lần thi này chắc chắn sẽ rất toang.”

“A a a a...”

Cô có chút suy sụp đưa tay túm tóc: “Sao trên thế giới này lại có cái thứ như toán học vậy? Đây là cái cho người học sao?”

Cô như đưa đám tổng kết và mặt như đưa đám: “Học không hiểu, căn bản là học không hiểu!”

Tống Thời Việt có hơi buồn cười xoa đầu cô: “Đừng túm tóc nữa. Vốn dĩ học tập đã dễ rụng tóc rồi, còn túm nữa sẽ thành đầu trọc đó.”

Trả lời anh chính là thiếu nữ giận dữ nhe răng trợn mắt.

Tống Thời Việt áng chừng cái cặp sách nặng trình trịch của cô, đi lên phía trước.

“Đi thôi, dẫn cậu đi ăn ngon chữa trị tâm hồn tổn thương.”

Ánh mặt trời buổi chiều mang theo ấm áp, học sinh đi tới đi lui tạo thành một vùng biển trắng đen, bóng dáng một cao một thấp hòa vào biển người mênh mông, dần biến thành hai điểm không hề thu hút.

Lê Sân lắc lắc túi đứng ở cổng trường học, chen chúc trong đám người, bà liếc mắt nhìn một cái đã thấy Tống Thời Việt và Thẩm Tri Ý.

Trong nháy mắt bà nhìn sang, thiếu nữ đi phía sau thiếu niên cũng ngẩng đầu đối diện với bà từ phía xa xa.

Người xung quanh nhốn nháo, ánh mắt bọn họ dường như nối thành một đường, người người đi tới đi lui dần dần thành bối cảnh mơ hồ.

Lê Sân nở nụ cười, mặt mày giãn ra.

Lâu lắm rồi bà mới không duy trì dáng vẻ đoan trang trước đây mà nhảy lên vẫy tay với bọn họ như một nữ sinh nhỏ.

Thẩm Tri Ý nhìn thấy cũng nhảy lên vẫy vẫy tay chào bà.

Lê Sân đi về phía bọn họ, bước đi mềm mại, váy hoa thanh lịch nhẹ nhàng tung bay trong không trung, dẫn tới đầy cái liếc mắt của người xung quanh.

Cuối cùng, con bướm xinh đẹp kia dừng lại trước mặt Tống Thời Việt và Thẩm Tri Ý.

Đôi mắt bà sáng lấp lánh: “Thời Việt, Tri... Tri Ý...”

Bà đảo qua tay phải của thiếu nữ, trong giọng nói mang theo áy náy: “Tay con đã ổn chưa? Dì rất xin lỗi con...”

Thẩm Tri Ý quơ quơ cái tay không một chút vết sẹo nào trước mặt bà: “Dì, không sao rồi, thuốc dì cho con rất tốt, dì xem, không để lại chút sẹo nào.”

Ánh mắt thiếu nữ mãi mãi vẫn trong trẻo và sạch sẽ.

Trước đây bà sợ thấy đôi mắt này của cô, cảm giác bản thân mình âm u đứng trước ánh mắt này như không có chỗ chạy trốn. Nhưng hiện tại, bà thấy khuôn mặt của bản thân mình phản chiếu ngược trong con ngươi trong sáng ấy, đọc được cái gì gọi là bao dung.

Trong ấn tượng của bà, thiếu nữ chưa gặp được vài lần luôn cười đến mặt mày cong lên, chẳng sợ bà đã từng đối xử với cô như vậy, cô vẫn cứ cười như thế, dường như nói với bà:

Có vài điều sai trái lại đáng được tha thứ.

Lê Sân duỗi tay giữ chặt tay Thẩm Tri Ý, dịu dàng mà kiên định phủ tay lên mu bàn tay cô: “Có thích ăn cái gì không? Mấy ngày nay dì học được vài món ăn, đến lúc đó sẽ tự tay làm cho con.”

Thẩm Tri Ý cười hì hì nhìn bà: “Con không kén chọn, dì làm cái gì con đều thích ăn.”

“Thích cánh gà chiên coca không? Dì làm món này tốt nhất.”

“Con thích ăn cái này nhất, mẹ con không chịu làm cho con, bà ấy chê rườm rà.”

“...”

Tống Thời Việt đứng tại chỗ nhìn hai người ở trước mặt mình đi càng lúc càng xa, dường như đã quên anh còn tồn tại.

Đến khi tới bên cạnh xe, Lê Sân mới nhớ tới anh, quay đầu lại vẫy vẫy tay với anh.

“Mau tới đây!”

Hoàng hôn tan chảy ánh vàng, ánh chiều tà nhuộm đẫm bầu trời một màu cam chói lọi.

Thân hình thiếu niên cao lớn trong đám người, màu tóc đen làm cho làn da của anh rất trắng, mặt mày thâm thúy, đôi mắt hẹp dài mang theo ý cười không dễ phát hiện.

Thẩm Tri Ý ngồi ghế sau như cực kỳ quen thuộc mà vỗ vỗ chỗ bên cạnh.

“Ngồi đi, đừng khách sáo, coi như xe nhà mình.”

Tống Thời Việt: “...”

Tống Thời Việt ném cặp sách vào trước, sau đó mới lên xe, thắt chặt dây an toàn sau đó mới liếc cô một cái.

“Nói hay quá, nghi thức kéo cờ thứ hai nên để cậu làm.”

“Dì xem người này nè...” Thẩm Tri Ý bám vào đằng sau ghế dựa của ghế phụ - nơi Lê Sân đang ngồi mà lên án.

“Con bảo cậu ấy không cần khách sáo cậu ấy còn không vui.”

Tống Thời Việt lạnh nhạt nói: “Nói như là xe nhà cậu vậy.”

“Chẳng lẽ là nhà cậu?” Thẩm Tri Ý hỏi lại.

Thiếu niên ngồi tại chỗ khựng lại.

Lê Sân vội vàng nói: “Được rồi được rồi, ngồi ổn chưa? Ngồi ổn rồi chúng ta xuất phát.”

Tường rào vây quanh trường học ở trước mặt không ngừng lui về phía sau, cây ở ven đường mơ hồ thành một dải ánh sáng màu xanh lục.

Trong nháy mắt Tống Thời Việt nắm chặt dây an toàn, mang theo tâm tình ấu trĩ nào đó vì chưa thể nói rõ mà thò tay chọc thiếu nữ bên cạnh.

“Là của nhà tôi.”

Anh nói.

Thẩm Tri Ý nghi hoặc nhìn anh: “Cái gì của nhà cậu?”

Thiếu niên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói một câu.

Một hồi lâu sau, bên hông bị chọc một cái không nhẹ không nặng.

Anh quay đầu, thiếu nữ làm mặt quỷ với anh.

“Tống Thời Việt, cậu thật trẻ con.”

Tống Thời Việt: “...”

*

Biệt thự duyên dáng ở lưng chừng núi tiếp đón vị khách đầu tiên.

Từ nhỏ Lê Sân đã tiếp nhận các loại lễ nghi của xã hội thượng lưu, đột nhiên bà lại có chút sốt sắng. Tài xế dừng xe, bà là người đầu tiên ra khỏi xe, sau đó mở cửa phía sau ra.

Người xuống xe trước là Tống Thời Việt, khuôn mặt của anh được di truyền từ vẻ mặt của Tống Lẫm, bình thường đều không thể hiện tâm trạng trong lòng ra ngoài mặt. Lê Sân không thể nào dựa vào nét mặt của anh mà đoán ra được tâm trạng gì.

Còn Thẩm Tri Ý, vui sướng đau buồn toàn bộ viết lên hết trên mặt, vừa nhìn đã biết cô đang suy nghĩ cái gì.

Cô giật mình nhìn biệt thự trước mắt, đáy mắt tràn đầy thán phục.

“Đây chính là nhà dì sao? Thật là lớn, quả nhiên tiểu thuyết không lừa con.”

Lê Sân kéo tay cô đi về phía trước: “Chúng ta về nước gấp nên cũng không ngắm nghía cẩn thận đã mua căn nhà này rồi. Dì ở thì đúng là rất thích, chỉ là cách nội thành hơi xa, quá yên tĩnh. Nếu như Tri Ý thích thì thường xuyên đến đây chơi.”

Thẩm Tri Ý nghiêng đầu đi vào trong xem xét tình hình, phát hiện biệt thự này tuy lớn nhưng vắng lặng không có một bóng người.

“Ngoại trừ chúng ta thì không có người khác ạ?”

Cô cho rằng cô vừa đến sẽ giống như trong tiểu thuyết, một đống người đứng ở cửa cung kính chào đón bọn họ.

Lê Sân giải thích với cô: “Vì chúng ta không chắc chắn sẽ ở trong nước bao lâu cho nên không thuê người giúp việc, đều là tìm người làm việc theo giờ. Trong nhà chỉ có dì, chú con và quản gia, còn có một dì nấu cơm nữa, lúc khác thì không có người nào.”

Thẩm Tri Ý sửng sốt, bàn tay bị Lê Sân nắm vô thức cuộn tròn một chút.

Suýt chút nữa cô đã quên đoạn tiểu thuyết kia trong đầu, dù cho trí nhớ của cô kém, rất nhiều chi tiết trong đầu đều trở nên mơ hồ nhưng chỉ có cái này rõ ràng đến mức không thể rõ hơn.

Tống Thời Việt phải đi.

Những bi thảm thời ấu thơ có cô tham dự, đến cuối cùng cũng chỉ là một chút thổn thức của tổng giám đốc Tống giá trị hơn trăm triệu mà thôi.

Cô ngẩng đầu nhìn biệt thự trước mắt này.

Trời còn chưa tối nhưng đèn điện bên trong đã sáng choang, ánh đèn lấp lánh trong suốt như pha lê hắt ra từ bên trong chiếu lên trên mặt của cô, làm cho cô nhận rõ một sự thật...

Dường như bọn họ đã biến thành người của hai thế giới.

“Chú con đi ra ngoài làm việc còn chưa về, trong nhà chỉ có dì nấu cơm ở đây thôi...”

Giọng nói của Lê Sân càng lúc bay càng xa khỏi tai cô, trong đầu Thẩm Tri Ý bỗng nhiên hiện lên từng chút từng chút liên quan đến Tống Thời Việt.

Nào là thiếu niên luôn chọn phần ăn rẻ nhất trong căng tin, rồi là thiếu niên trong mùa đông vẫn còn mặc đồng phục học sinh mùa hè, thiếu niên hận không thể chia một tờ tiền thành hai để dùng...

Trong trí nhớ của Thẩm Tri Ý có rất nhiều bóng dáng liên quan đến Tống Thời Việt nhưng phần lớn đều là nghèo khó, bần cùng, giống như cây cỏ dại mạnh mẽ vươn lên.

Nhưng bây giờ anh đã có được tràn ngập tình yêu thương, gia đình tiền của bạc triệu, lắc mình biến thành con cưng của trời.

Lê Sân lấy dép ra để cô đổi, dẫn cô đi tới ngồi xuống sofa, trên khay trà chất đầy hoa quả và đồ ăn vặt rực rỡ đầy màu sắc.

“Dì cũng không biết con thích ăn cái gì nên mua một chút, thích cái gì thì cứ ăn, coi như là nhà mình, đừng khách sáo.”

Bà dẫn hai người vào sắp xếp ở phòng khách chu đáo rồi sau đó đi vào trong nhà bếp bận rộn làm bữa tối.

Thẩm Tri Ý tiện tay cầm đồ ăn vặt, bên trên là một đống tiếng Anh cô không hiểu gì.

Cô đã may mắn được ăn qua một lần, do Khương Nhạn cho cô. Có người nói rất đắt, chỉ có lúc cô sinh nhật bố mới mua cho cô.

Cô cúi đầu cắn một cái.

Quả nhiên là đắt có lý do riêng của đắt, dù cho ăn không hợp khẩu vị, cô vẫn có thể dối lòng nói đây là mỹ vị ngon nhất trên thế giới được.

Tống Thời Việt bên cạnh hỏi cô: “Ăn ngon không?”

Thẩm Tri Ý ném vào miệng một miếng: “Cái này có hơi khó nói, tín ngưỡng và lương tri của tôi đang tiếp nhận thử thách.”

"Tín ngưỡng của cậu?”

Thẩm Tri Ý duỗi ngón trỏ và ngón cái chà xát trước mặt anh.

“Ồ, vậy nghĩa là ăn không ngon.”

Thẩm Tri Ý: “...”

Tống Lẫm không ngừng đẩy nhanh tiến độ, rốt cuộc cũng trở lại trước giờ cơm.

Mấy ngày nay ông đều làm ở chi nhánh công ty trong nước, một ngày phải mở vô số cuộc họp video, hơn nữa hai bên còn có chút chênh lệch múi giờ, đi tới đi lui giày vò cơ thể, gầy mất mấy cân.

Ông đứng ở cửa, hơi mệt mỏi xoa xoa giữa mày. Nhưng khi đổi dép xong đi tới phòng khách thì mệt mỏi trên mặt lập tức biến mất không thấy đâu mà thay vào đó là nụ cười nhã nhặn.

“Tri Ý đã tới rồi đó à?”

Thẩm Tri Ý đứng lên ngoan ngoãn chào hỏi ông ấy: “Chào chú Tống.”

Lê Sân bưng món ăn từ bên trong đi ra: “Về vừa đúng lúc có thể ăn cơm.”

Trong phòng ăn rộng rãi, cái bàn ăn rộng lớn ban đầu đã bị bê đi thay vào đó là một cái bàn nhỏ ngay ngắn.

Đặt trong phòng bếp xa hoa có chút lạc quẻ nhưng không ai để ý.

Lê Sân ở trong phòng bếp khổ sở nghiên cứu mấy ngày, tất cả đồ ăn làm được đều vào bụng Tống Lẫm, người đàn ông chỉ có thể nghiêm túc khen bà làm đồ ăn rất ngon, hoàn toàn không có bất cứ tính chất tham khảo nào.

Đây vẫn là lần đầu tiên bà làm gì đó cho người ngoài ăn ngoại trừ Tống Lẫm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.