Ngày hôm sau, bầu trời trong xanh.
Thẩm Tri Ý xem hoàng lịch, thích hợp trừ tà.
Cô lén lút cầm một cái túi tới tìm Khương Nhạn, lúc này Khương Nhạn đang ở trong lớp thu dọn đồ đạc.
Cô dẫn Khương Nhạn đi ra bên ngoài, đưa cái túi trong tay cho Khương Nhạn giống như ăn trộm: “Mau nhìn xem tớ mang cho cậu đồ tốt gì này?”
Khương Nhạn nhận lấy cái túi, lúc cô ấy mở ra xem, khuôn mặt chứa đầy nghi hoặc như hóa đá giữa không trung.
Cô ấy không thể tin được dùng tay chỉ vào mặt của mình: “Cậu chắc chắn là cho tớ?”
“Đương nhiên...” Thẩm Tri Ý nói: “Đây đều là thứ tốt, cậu cất cẩn thận đừng để người khác phát hiện ra.”
Khương Nhạn với khuôn mặt hóa đá móc từ trong túi đen ra một tấm bùa màu vàng với mực đỏ vẽ đầy ký hiệu quái dị, phất phơ trong gió.
“Nào, cậu nói cho tớ biết, đây là cái gì?”
“Cất cẩn thận, cất cẩn thận, trong trường học không được làm những chuyện mê tín dị đoan đâu.”
Cô thì thầm ra vẻ đầy bí mật: “Đây là tớ cố ý xin riêng cho mình cậu, có tác dụng trừ tà, bà bán bùa nói thế, mực đỏ vẽ trên bùa có thêm máu chó đen, hiệu quả chuẩn cmnl đó!”
Khương Nhạn: “...”
“Đạo lý này tớ đều biết nhưng cậu cho tớ thứ này làm gì?”
Thẩm Tri Ý nói: “Không phải cậu nói cậu cứ nhìn thấy Khúc Hằng là không khống chế được bản thân sao? Giống như bị ma nhập vậy, cái bùa này chính là để đuổi ma đấy.”
Mặc dù Thẩm Tri Ý cảm thấy khả năng cao là bởi vì giả thiết của tiểu thuyết nên không thể đối kháng, nhưng cũng không thể không làm gì đúng không? Tạm thời còn nước còn tát đi, biết đâu thật sự có tác dụng thì sao?
Hôm nay tiếng mẹ đẻ của Khương Nhạn là im lặng.
“Tớ cảm ơn cậu nhé, cậu muốn lúc tớ nhìn thấy Khúc Hằng thì dán bụp cái bùa này lên trán tớ sao?”
“Cũng không phải là không được...”
Nhìn thấy mặt cô ấy còn đen hơn dân Châu Phi, Thẩm Tri Ý lại lắc cái túi một chút: “Nếu cậu cảm thấy không tiện cầm, thì chúng ta đổi cái khác.”
Cô đưa tay vào bên trong khua khoắng, sau đó móc ra một bọc giấy nhỏ, mở ra bên trong bọc chính là một bọc tro màu xám.
“Cái này! Bà cụ nói pha nó với nước uống, bảo đảm thuốc này trừ hết bệnh của cậu.”
Khương Nhạn đưa tay chọc chọc lên trán cô: “Cậu lấy ở đâu ra mấy thứ đồ lung tung thế này? Lại còn bà cụ là ai?”
Thảm Tri Ý bị cô ấy chọc thì lảo đảo một bước, suýt chút nữa làm đổ tung tro trong tay ra. Cô luống cuống tay chân bảo vệ túi tro, trừng Khương Nhạn.
“Cậu làm gì đấy? Đây là vật tớ vất vả lắm mới cầu được.”
“Bà cụ là hàng xóm bên cạnh nhà Tống Thời Việt trước kia, bà ấy rất giỏi, mẹ tớ nói, năm tớ tám tuổi bị bóng đè, vì uống tro này mà khỏe lên đấy.”
Khương Nhạn chậm rãi dựng thẳng một ngón tay cái lên với cô: “Không hổ là cậu! Không làm thì thôi, đã làm là kinh người. Không nhìn ra cậu còn là một đứa mê tín.”
Vốn dĩ Thẩm Tri Ý không tin mấy thứ đồ này, nhưng cô có thể xuyên sách, sau giấc ngủ tỉnh lại đối diện với thế giới mới, quan niệm về chủ nghĩa duy vật trong lòng lập tức trở nên tràn ngập nguy cơ.
Haiz.
Cô thở dài trong lòng.
Mình không kiên định như vậy, sau này còn có thể thi công chức sao?
Thấy cô ấy thờ ơ, cô có chút tiếc nuối thu bọc giấy trong tay về, lại móc móc trong túi.
“Không sao, cậu không thích chủ nghĩa duy tâm thì chúng ta đổi sang chủ nghĩa duy vật.”
Khương Nhạn: "???"
Cuối cùng Thẩm Tri Ý móc ra một cái gậy nhỏ màu hồng nhạt, nhét vào trong tay Khương Nhạn.
“Vậy cậu cầm cái này đi. Nó có thể sinh ra dòng điện nhẹ, làm cho cậu có một chút cảm giác đau, nhưng cũng sẽ không đau lắm đâu. Đến lúc cậu gặp phải Khúc Hằng, phát hiện mình mất trí thì ấn mở cái này. Vừa ấn vừa đọc thầm trong lòng...”
“Khúc Hằng là đồ ngu ngốc!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Khương Nhạn đùa nghịch cái gậy hồng nhạt trong tay mình, rốt cuộc cũng có chút hứng thú.
“Cái này cũng không tệ lắm nhỉ, đây là cái gì?”
“Côn điện nhỏ.”
Bỗng nhiên Thẩm Tri Ý cực kỳ ngại ngùng, cô ngượng ngùng tới gần Khương Nhạn, ngượng ngùng nhỏ giọng nói với cô ấy.
“Tớ mua riêng cho cậu cái này trên trang web đen đấy.”
Khương Nhạn: “...”
Khương Nhạn lại hóa đá một lần nữa, cô ấy có hơi hoài nghi lỗ tai của mình.
“Cậu vừa nói cái gì? Hình như tớ bị điếc, không nghe rõ.”
“Ôi chao...”
“Mấy cái côn điện bán trên thị trường phần lớn đều dành để đề phòng bi3n thái, dòng điện rất mạnh, chắc chắn cậu không chịu nổi. Tớ tìm tới tìm lui chỉ có cái này thích hợp với cậu.”
“Dù sao có mấy người h@m muốn, e hèm...”
Cô cười hì hì: “Tớ thử giúp cậu rồi, không đau chút nào đâu, tê tê dại dại, chắc chắn có thể làm cậu vì cái này mà run lên.”
Con mẹ nó lại còn run lên!
Cây gậy hồng nhạt trong tay Khương Nhạn lập tức cầm không được buông cũng chẳng xong, xấu hổ đến mức làm khuôn mặt trắng trẻo lạnh lùng của cô ấy ửng hồng.
Cô ấy luống cuống tay chân nhét đồ trong tay vào túi, hung tợn véo mặt Thẩm Tri Ý.
“Thẩm Tri Ý ơi Thẩm Tri Ý, là chị đây coi thường cậu, cậu còn đi dạo cái loại trang web này nữa?”
Không thể không nói, véo thịt trên mặt thiếu nữ có cảm xúc rất tốt, giống như một cục kẹo bông làm cô ấy không nhịn được lại bóp bóp.
“Khương... Khương Nhạn...” Thẩm Tri Ý gian nan giãy giụa trước móng vuốt của cô ấy.
“Tớ như vậy là vì ai? Còn không phải vì cậu à? Từ tối hôm qua đến sáng hôm nay, tớ giống như ăn cướp vậy, cầm cái túi này bảo vệ kín đáo, ngay cả Tống Thời Việt tớ cũng không nói lời nào, buổi sáng còn tự đi một mình tới trường học.”
“Tớ đúng là phải cảm ơn cậu!” Khương Nhạn chà xát mặt của cô.
“Nếu như lại để tớ gặp phải tên ngu ngốc Khúc Hằng này, bà đây sẽ lấy cái tro kia rót vào cho cậu ta.”
Nhắc tới Khúc Hằng, Thẩm Tri Ý giải cứu mặt mình ra khỏi tay của cô ấy, ôm lấy đầu nhìn vào trong lớp bọn họ một chút.
“Nhắc tới cậu ta, sao không thấy cậu ta ở trong lớp?”
“Ai biết được?” Khương Nhạn lườm một cái: “Từ tiết học buổi chiều hôm qua đã mang tất cả sách của mình đi không thấy bóng dáng đâu.”
Thẩm Tri Ý cũng chỉ hỏi bừa một câu như vậy, thấy sắp tới tiết học, cô chỉ có thể căn dặn cô ấy.
“Tống Thời Việt ở trong lớp đấy, cậu có việc gì thì tìm cậu ấy.”
“Biết rồi...”
Khương Nhạn cong đôi mắt nhìn theo bóng dáng cô lén lút giống như ăn trộm rời khỏi tầng lầu, cúi đầu nhìn cái túi đang được cầm chặt trong tay, chỉ lo người khác nhìn thấy món đồ gì trong đó, không nhịn được nở nụ cười.
Hậm hực nghẹn ở trong lòng mấy ngày hôm nay cuối cùng cũng vơi bớt đi ít nhiều.
*
Nửa giờ sau, tâm trạng của Khương Nhạn:
Từ nhiều mây chuyển sang mưa xối xả.
Phong cách buổi sáng của lớp 11-14 khác hoàn toàn với các lớp khác, các bạn học lớp khác đang vùi đầu khổ học, vì để chuẩn bị nỗ lực cho cuộc thi toàn thành phố vào hôm sau, chỉ có lớp 11-14 trống vắng thưa thớt tổng cộng chưa đến ba mươi người.
Trong lồ ng ngực Khúc Hằng ôm sách, một đôi mắt đào hoa lấp lánh lúc này đang âm u, không nói lời nào đi phía sau chủ nhiệm lớp.
Không giống với ánh mắt thâm trầm của anh ta, khuôn mặt sáng rực rỡ của cô ấy mang theo mấy phần ngượng ngùng, rập khuôn bước từng bước tiến lại càng gần nam sinh bên cạnh hơn.
Nam sinh nhận ra được cô ấy tới gần thì xanh mặt cảnh cáo.
“Khương Nhạn, tôi khuyên cậu tốt nhất thức thời một chút, đừng có mà quá đáng.”
“Tôi...”
Khương Nhạn mở miệng, một cảm giác uất ức không rõ nguyên nhân bỗng nhiên nảy ra trong lòng. Cô ấy không hiểu tại sao nam sinh lại muốn đối xử với cô ấy như thế? Rõ ràng cô ấy đã cố gắng thay đổi bản thân mình làm cho mình trở thành dáng vẻ cậu ta yêu thích.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô ấy muốn chất vấn nam sinh, nhưng lúc vừa mở miệng ra, một ánh mắt lạnh lùng đột nhiên quét về phía cô ấy.
Khương Nhạn vừa ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt cực kỳ lạnh nhạt của Tống Thời Việt, ánh mắt kia đâm vào trong lòng làm cô ấy giật mình một cái, đại não hỗn độn bỗng nhiên tỉnh táo hơn.
Cô ấy há miệng cắn vào đầu lưỡi của mình, dựa vào đau đớn mà ngăn chặn suy nghĩ trong lòng mình. Sau đó lùi về phía sau mấy bước, hận không thể cách xa anh ta hơn chút nữa.
Vương Húc đứng trên bục giảng vỗ tay một cái: “Các bạn học, hôm nay lớp chúng ta có hai bạn học sinh mới chuyển đến, sau này mọi người chính là bạn học. Nhớ phải hòa thuận giúp đỡ nhau.”
Học sinh trong lớp này có thân phận gì, Vương Húc rõ ràng nhất.
Bên phía trường học nói với ông ấy là: Có thể mặc kệ thì đừng quan tâm, chỉ cần không làm ra chuyện gì khác người thì kệ bọn họ đi.
Dù cho ông ấy muốn quản nhưng mỗi lần nhìn thấy cái đám cậu ấm cô chiêu này căn bản không đặt tâm tư vào việc học thì cũng chỉ là có lòng nhưng bó tay mà thôi.
Ông ấy đưa tay chỉ vào hai cái bàn ở tổ cuối cùng: “Khương Nhạn, em cứ ngồi ở bàn thứ hai từ dưới lên, còn Khúc Hằng ngồi bàn cuối đi.”
Khương Nhạn không lên tiếng, một giây cũng không muốn đứng thêm trên bục giảng, ôm sách đi xuống dưới.
Bùi Túc đang lười biếng dựa vào tường chơi game bỗng không chơi nữa, anh ta cầm điện thoại đứng lên, cái ghế bị anh ta đẩy đến mức phát ra tiếng chói tai.
“Tôi không ngồi với đồ ngu.”
Vương Húc: "..."
Nhìn sắc mặt Khúc Hằng trở nên càng khó coi hơn, ông ấy chợt nhớ đến, hai cậu ấm này ở trong trường học vẫn luôn không ưa nhau.
Ông ấy vỗ trán, trong lòng oán giận bản thân thất sách.
Ông ấy giả vờ răn dạy Bùi Túc: “Bùi Túc, em nói gì vậy? Sao lại nói bạn học như vậy?”
Sau đó lại cười lấy lòng với Khúc Hằng: “Hôm nay em ấy chưa tỉnh ngủ, đầu óc không tỉnh táo lắm, em đừng tức giận. Thế này đi...”
Ánh mắt của ông ấy nhìn quét một vòng lớp học, người ngồi ở mỗi một bàn đều không phải là người dễ chọc. Cuối cùng ông ấy đưa ánh mắt tới vị trí trống trước mặt Tống Thời Việt.
“Hay là em ngồi chỗ đó đi.”
Khúc Hằng nhìn theo ngón tay của ông ấy, đập vào mắt không phải chỗ ngồi trống mà là sườn mặt đẹp trai của thiếu niên.
Cửa sổ bên cạnh được anh mở ra, có gió thổi tới, tung bay tóc mái màu đen của thiếu niên.
Anh cầm bút cúi đầu, dáng ngồi hiên ngang, áo đồng phục mặc quy củ trên người, kéo khóa lên đến ngực lộ ra cổ áo thun trắng bên trong.
Trong phòng học lộn xộn đột nhiên trở thành phong cảnh đẹp.
Khuôn mặt Khúc Hằng vặn vẹo chớp mắt: “Tôi không muốn ngồi trước cậu ta.”
Vương Húc: "..."
Cả hai đều như ông lớn, thật khó hầu hạ.
Ông ấy bất đắc dĩ nói: “Vậy tự em xem đi, mấy chỗ ngồi trống trong phòng học, em muốn ngồi chỗ nào thì ngồi chỗ đó.”
Khúc Hằng tối sầm mặt đứng trên bục giảng nhìn qua một lượt, cuối cùng vẫn cắn răng ngồi vào chỗ ngồi trước mặt Tống Thời Việt.
Anh ta ném sách xuống bàn phát ra tiếng vang ầm ầm, sau đó đưa tay kéo cái ghế, dùng sức đụng phải bàn học phía sau.
“Ngu à? Nhìn thấy chỗ này của tao hẹp thế mà không biết nhìn.”
Bàn học phía sau bị anh ta đẩy cho lùi lại một đoạn, bút viết màu đen vạch một đường dài trên tờ giấy.
Tống Thời Việt dừng bút lại, ngước mắt lên nhìn anh ta.
Không khí nhất thời trở nên cực kỳ yên tĩnh, toàn bộ hô hấp của học sinh bỗng nhiên nhẹ hẳn, sóng ngầm lặng lẽ chảy trong phòng học.