Lúc Tống Thời Việt tỉnh dậy bầu trời đầy mây, không còn ánh mặt trời chói chang, không có gió thổi, cũng không có mưa, rất yên tĩnh, ngay cả không khí cũng mang cảm giác thư thái mát mẻ.
Anh nằm trên giường mở to mắt, yên lặng mà nhìn trần nhà trên đầu.
Xung quanh thật yên tĩnh, trong phòng bệnh rộng rãi sáng sủa cũng chỉ có một mình anh là bệnh nhân, hương thơm nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi, bên cạnh có bày một bó hoa tươi tắn mới được cắt khỏi cành.
Xúc cảm của đệm giường dưới người rất mềm mại, ngay cả cái chăn đắp trên người anh cũng mới tinh, một chút vết bẩn cũng không có, đập vào mắt anh chính là bốn vách tường trắng tinh lại sạch sẽ.
Anh hơi nghiêng đầu nhìn thấy một người nằm úp sấp bên mép giường.
Người đàn ông mệt mỏi ngủ thiếp đi, dưới cằm lưa thưa vài cọng râu mới mọc, khuôn mặt khá giống với anh.
Tống Thời Việt vén chăn lên ngồi dậy, động tác của anh rất nhẹ, không làm ồn đến người đàn ông đang ngủ say bên cạnh.
Trên tay thiếu niên đang mang ống truyền dịch, mặt anh không hề có cảm xúc nhìn chằm chằm cái kim ghim trên mu bàn tay mình một lúc, bỗng nhiên duỗi tay cầm lấy cầm lấy ống truyền dịch, dứt khoát rút kim đang đâm vào trong tay mình ra.
Máu tươi lập tức phun ra từ mu bàn tay anh, bắn lên quần áo bệnh nhân của anh, cũng bắn lên chăn trắng tinh, màu sắc kia đỏ đến chói mắt.
Anh như không nhìn thấy máu tươi, để chân trần đi trên mặt đất, chậm rãi ra khỏi phòng bệnh.
Trong hành lang rất yên tĩnh, không có một bóng người.
Nơi này là phòng bệnh VIP, không được người nhà cho phép thì nhân viên y tế không thể tùy tiện đi vào.
Máu trên mu bàn tay anh vẫn còn đang chảy, tí tách dọc theo tay anh.
Tống Thời Việt nhìn thấy, đưa tay lên lau qua loa ở trước ngực mình, xoay người bước lên cầu thang bên cạnh.
Đó là đường đi lên sân thượng.
Ở đây là bệnh viện tốt nhất thành phố, đứng ở nơi cao nhất của bệnh viện, anh có thể quan sát rõ ràng cảnh sắc xung quanh.
Không biết từ khi nào thiếu niên đã ngồi lên lan can bảo vệ, hai chân anh thả xuống không trung, đáy mắt nhìn theo dòng xe cộ qua lại không dứt.
Chẳng biết từ lúc nào gió đã nổi lên, đồng phục bệnh nhân rộng rãi của anh bị gió thổi đến phồng lên, lộ ra xương quai xanh gầy gò đến mức kinh người của anh.
Chim ưng bay qua dưới lòng bàn chân anh, anh nở nụ cười.
Tự do đã lâu không thấy cuối cùng cũng bao vây lấy anh.
"Tống Thời Việt!"
Tiếng hét thê thảm vang lên ở phía sau anh, anh quay đầu lại.
Đầu Tống Lẫm đầy mồ hôi đứng ở cửa, khóe mắt như sắp nứt ra nhìn anh.
“Con... Con xuống đi, trên đó nguy hiểm, con có chuyện gì chúng ta xuống rồi từ từ nói được không?”
Tống Thời Việt chớp mắt, ánh mắt hờ hững quét qua người ông.
Hai tay anh chống xuống hai bên người, hơi ngửa đầu lên nhìn về nơi càng cao càng xa hơn.
Ở nơi nào đó, mặt trời bỗng vạch mây đen ra ló ra nửa cái đầu, ánh sáng vàng lóa mắt buông xuống khỏi tầng mây, không nghiêng không lệch chiếu lên trên khuôn mặt gầy yếu của thiếu niên.
Sự sợ hãi khôn cùng bao trùm lên Tống Lẫm, nhìn nửa người anh đã dò ra ngoài lan can bảo vệ, trái tim của ông như tắc ở cuống họng.
“Xin con... xuống đi được không? Bố mẹ sai rồi, nếu như... nếu như con không muốn gặp chúng ta, chúng ta lập tức biến mất khỏi mắt con.”
Thiếu niên mắt điếc tai ngơ đối với lời nói của ông, anh mở lòng bàn tay ra để ánh sáng chiếu lên trên tay, dường như đang vốc lấy ánh mặt trời nóng bỏng. Mu bàn tay anh vẫn chảy máu, nhỏ xuống quần, lan ra một vệt đỏ như bông hoa màu máu.
Không biết Tống Lẫm nghĩ tới điều gì, luống cuống tay chân lấy điện thoại ra từ trong lòng, đó là điện thoại của Tống Thời Việt.
"Tri Ý... Thẩm Tri Ý gọi điện thoại cho con!"
Đáy mắt của ông đầy mong mỏi: “Con không muốn nghe xem cô bé muốn nói gì với con sao?”
Lần này rốt cuộc Tống Thời Việt có phản ứng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Anh quay đầu nhìn điện thoại trong tay Tống Lẫm, vẻ mặt mang theo nghi hoặc.
“Thẩm... Tri Ý?”
Không biết có phải ông trời đang giúp anh hay không, lúc này điện thoại của anh đúng lúc reo lên, bên trên đang hiện ra hai chữ “Tuế Tuế”.
Tống Lẫm luống cuống tay chân ấn nút nhận cuộc gọi, ông mở loa ngoài ra, giọng nói sáng ngời, tràn ngập sức sống của thiếu nữ lập tức vang lên trong điện thoại.
“Tống Thời Việt! Cậu đang ở phòng bệnh nào? Tôi đến thăm cậu.”
Cô oán giận nói: “Cậu là heo sao? Tôi gọi cho cậu rất nhiều cuộc điện thoại cậu đều không nhận, hại tôi suýt nữa cho rằng cậu bị sốt chết rồi.”
Giọng nói của cô thông qua điện thoại từng chút từng chút một vang lên bên tai anh, mạnh mẽ kéo anh ra khỏi hư vô hỗn độn.
Không biết từ lúc nào, ánh mặt trời đã bị mây đen che kín, bầu trời âm u, nhìn như có dấu hiệu sắp mưa.
Không biết từ lúc nào dưới lầu đã đầy người đứng đó, dồn dập ngẩng đầu căng thẳng nhìn lên trên.
Thiếu niên lảo đảo bước xuống khỏi lan can, cầm lấy điện thoại như nắm lấy cọng cỏ cứu mạng.
Thẩm Tri Ý ở bên kia vẫn không ngừng nói chuyện, giọng nói rất kỳ quái như đang cố gắng đè nén điều gì đó.
“Tống Thời Việt, rốt cuộc cậu ở đâu? Tôi không tìm được phòng bệnh, cậu tới đón tôi có được không?”
“Thẩm Tri Ý...” Anh cầm lấy điện thoại, lẩm bẩm nói.
“Tống Thời Việt...” Nghe thấy anh trả lời mình, Thẩm Tri Ý lập tức nói: “Cậu đang làm gì? Sao không nhận điện thoại của tôi?”
“Tôi...”
Tống Thời Việt dừng một chút, ngẩng đầu nhìn mây đen dày đặc trên bầu trời.
Gió lớn thổi qua khuôn mặt của anh, anh mờ mịt chớp mắt, chậm rì rì trả lời cô.
“Tôi... Tôi vừa mới đi vệ sinh.”
Thẩm Tri Ý nói: “Tôi ở dưới lầu bệnh viện, cậu ra đón tôi được không?”
Thiếu niên nắm chặt điện thoại trong tay, qua một hồi lâu mới trả lời cô.
“Được.”
Mãi đến tận khi nghe thấy câu trả lời chắc chắn của anh, Thẩm Tri Ý mới cúp điện thoại, cô giống như sống sót khỏi tai nạn mà ngồi thụp xuống th ở dốc từng hơi.
Đám người xung quanh tụ tập lại đây đã chậm rãi tản đi, cô thậm chí còn nghe thấy vài câu oán giận không ra làm sao.
“Đù! Ngồi cũng đã ngồi lên rồi, đợi một hồi lâu kết quả lại không nhảy, đúng là vô vị.”
Đến khi tất cả toàn bộ mọi người giải tán, cô ngồi bệt xuống đất chẳng màng hình tượng.
Cô ngẩng đầu nhìn tòa nhà bệnh viện trước mặt, độ cao 26 tầng thôi nhưng làm cả người cô lạnh lẽo.
Cô không biết nếu như mình đến muộn một lát thì sẽ xảy ra cảnh tượng gì? Cô không dám nghĩ tới, cũng không muốn nghĩ.
Mây đen trên đầu không biết đã bị gió thổi tan đi từ lúc nào, mặt trời đỏ rực tròn vành vạnh đã ra khỏi mây đen, trông giống như chiếc bánh bột ngô được nặn tròn núc ních, đang được chiên lên.
Thẩm Tri Ý đứng lên vỗ mông, vừa xoay đầu đã phát hiện thiếu niên đứng sau lưng cô.
Trên người anh cực kỳ chật vật. Quần áo bệnh nhân mặc lỏng lẻo ở trên người, trước ngực, trên quần đều là vết máu, trên mu bàn tay lộ rõ vết lỗ kim đã đông máu lại, đầy vết bẩn nhơ nhớp dính lên tay anh.
Ở phí sau anh, khuôn mặt Tống Lẫm sợ đến tái mét.
Dường như Thẩm Tri Ý không nhìn thấy người này, chỉ đưa tay ra với thiếu niên cách đó không xa.
Cô nói:
“Tống Thời Việt, tôi dẫn cậu về nhà.”
Cô như không nhìn thấy vết máu đầy người anh, không hỏi cái gì cả, chỉ là vươn tay trái ra với anh, dịu dàng mà kiên định nắm chặt một tay khác của anh.
"Chúng ta về nhà."
*
Lúc bọn họ trở về, Liễu Mai và Thẩm Ngọc Sơn đều không ở nhà.
Thẩm Tri Ý ấn thiếu niên ngồi xuống ghế sofa, đi tới nhà vệ sinh lấy một chậu nước ấm, tỉ mỉ rửa sạch sẽ vết máu đọng lại trên tay anh.
Sau khi rửa xong, cô lấy miếng băng gạc trong ngăn kéo xé ra, dán lên vết kim đâm của anh. Sau đó, vào phòng kho mà trước kia anh đã ở tạm chọn ít quần áo sạch sẽ đưa cho anh.
“Đi tắm trước đi, thay quần áo sạch sẽ.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thiếu niên ngoan đến mức như một con rối bị giật dây, cô bảo anh làm cái gì thì làm cái đó, nghe vậy thì thật sự ngoan ngoãn ôm quần áo đi vào phòng tắm tắm rửa.
Thẩm Tri Ý thở dài, cảm giác mình mới mười sáu tuổi mà sống giống như một bà mẹ già hai mươi sáu tuổi vậy, đúng là rầu thối ruột vì anh.
Cô bưng nước đổ vào nhà vệ sinh, gọi điện thoại cho Liễu Mai đang đi làm, kể về tình huống hiện tại.
Liễu Mai ở đầu bên kia điện thoại nghiến răng nghiến lợi mắng cô: “Thẩm Tri Ý, mẹ thấy con chán sống rồi! Vết thương trên tay còn chưa khỏi đã dám chạy ra ngoài, người ta có mẹ ruột ở đấy, con đến đó góp vui làm gì? Sợ mình bị thương chưa đủ nặng sao?”
“Mẹ...”
Thẩm Tri Ý đứng trên ban công, tay cầm điện thoại cúi đầu xuống nhìn.
Không biết từ bao giờ, dưới lầu của khu chung cư đã có một chiếc Maybach đậu ở đó, người đàn ông chán chường ngồi xổm bên cạnh chiếc Maybach, dùng tư thế khá chật vật hút xong một điếu thuốc.
Ông dụi tàn thuốc rồi ném vào trong thùng rác bên cạnh, ngẩng đầu nhìn khu chung cư rồi mới đứng lên ngồi vào xe, lái xe rời đi.
Cô kể hết tình hình vừa rồi mà cô nhìn thấy khi đứng dưới lầu bệnh viện cho Liễu Mai nghe.
Sau khi nghe xong, Liễu Mai sợ đến mức giọng cũng bắt đầu run lên.
“Thật hay giả? Chuyện này... sao lại thế...”
Bà thở dài thật sâu.
“Đúng là tạo nghiệp mà!”
“Con xem một đứa bé tốt như vậy, sao lại bị ép đến nước này?”
Bà quăng đồ trong tay xuống: “Con đưa số điện thoại của bố mẹ nó cho mẹ, để mẹ gặp bọn họ! Bà đây nhìn nó lớn lên từ nhỏ, mặc dù không có quan hệ máu mủ gì nhưng cũng coi như một nửa mẹ của nó, có mẹ ở đây, để xem ai dám bắt nạt nó!”
Lúc Tống Thời Việt đi ra thấy Thẩm Tri Ý đang nấu đồ ăn trong phòng bếp, trong phòng tràn ngập mùi hương nồng đậm của mì bò kho.
Nghe thấy tiếng mở cửa, thiếu nữ thò một cái đầu tròn xoe ra khỏi cửa kính bếp.
“Cậu tắm xong rồi à? Đợi một lát, sắp ăn cơm được rồi.”
Tống Thời Việt đi tới.
Thẩm Tri Ý đã cởi áo khoác trên người, lộ ra cánh tay phải bị băng gạc quấn quanh, còn tay trái của cô đang cầm chiếc đũa, có chút khó chịu mà quấy trong nồi.
Cô đặt chiếc đũa ở một bên, sau đó lấy túi gia vị của mì ăn liền rồi dùng răng cắn vào muốn xé nó ra.
Kết quả còn chưa dùng sức, túi gia vị trong miệng bỗng nhiên bị một cái tay giật ra ngoài.
Thiếu niên xé mở túi gia vị một cách lưu loát rồi bỏ vào trong nồi, cụp mắt nhìn băng gạc trên tay cô, không nói một câu.
Thẩm Tri Ý vô thức giấu cánh tay phải ra sau lưng, chỉ huy anh.
“Còn mấy thứ này nữa, thả hết vào trong đi.”
“Tôi không biết nấu cơm, trưa hôm nay ăn tạm thế đã, buổi tối mẹ tôi về làm đồ ăn.”
Tay cầm túi gia vị của Tống Thời Việt thoáng dừng lại, có chút gian nan mở miệng.
“Tôi...”
Anh còn chưa nói xong cánh tay đột nhiên bị thiếu nữ vỗ vỗ.
“Mau đảo một chút, nếu không sẽ nở hết mất.”
Hậu quả của hai đứa nhóc trốn khỏi bệnh viện chính là: Đến tận khi bụng đói cồn cào thì mỗi người cũng chỉ có thể bưng một bát mì bò kho.
Tay phải của Thẩm Tri Ý không cử động được, chỉ có thể cầm dĩa bên tay trái đưa vào trong miệng. Cô đưa một chút vào trong miệng, cảm giác mùi vị mì gói mình nấu không tệ lắm.
Tống Thời Việt cầm đũa trong tay, lại không biết nói chuyện thế nào. Ánh mắt của anh nhìn chòng chọc vào Thẩm Tri Ý ở trước bàn, dường như muốn nhìn xuyên qua bàn để nhìn thấy cánh tay phải bị băng gạc quấn quanh.
“Mau ăn đi, nếu không đợi lát nữa thì ăn không ngon nữa.” Thẩm Tri Ý giục anh.
“Tuế Tuế...”
Thiếu niên gọi.
Thẩm Tri Ý ngẩng đầu nhìn anh.
Mặt anh gầy gò hốc hác, màu da tái nhợt, hốc mắt đầy quầng thâm, màu sắc tối tăm, chẳng khác gì bệnh nhân gần đất xa trời trong phim truyền hình.
Anh nhìn cô, sau đó gục đầu xuống.
“Xin lỗi.”
Anh nói.