Khoan Đã, Kịch Bản Này Tôi Biết

Chương 11: Chương 11




Lúc Thẩm Tri Ý và Tống Thời Việt trở về đã là sáu giờ chiều.

Ánh hoàng hôn còn chưa tan hết, trong không khí vẫn tràn ngập hơi nóng.

Thẩm Tri Ý đi phía sau Tống Thời Việt.

Trên áo cộc tay của cô có dính chút cà phê, vết bẩn màu cà phê cực kỳ nổi bật trên áo cam, cô dùng tay chùi chùi vết bẩn, giọng nói có chút buồn bực.

“Xin lỗi Tống Thời Việt, tôi hại cậu mất việc làm.”

Dù cho Tống Thời Việt làm việc tốt đến đâu nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy, người trong cuộc lại còn là bạn của anh, dù nói thế nào ông chủ cũng không muốn thuê anh nữa.

Tống Thời Việt ngừng lại, nhìn Thẩm Tri Ý đi chậm rì rì phía sau mình.

Hiếm khi, thiếu niên nhướng đuôi mày, trong giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt: “Không liên quan đến cậu, hôm nay cậu làm rất tốt.”

Nghe được anh khích lệ, Thẩm Tri Ý ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh.

"Có thật không?"

Tống Thời Việt lẳng lặng nhìn cô một hồi lâu, cuối cùng vẫn hành động theo suy nghĩ trong lòng mình, đưa tay xoa đầu cô.

“Đúng, làm rất tốt, bị bắt nạt thì phải đi tìm cảnh sát.

Bởi vì sẽ có loại người, dù cậu có nói đạo lý với họ thì cũng vô ích...”

Cái người này ám chỉ ai thì đương nhiên không cần nói cũng biết.

Rốt cuộc thiếu nữ trước mắt cũng nở nụ cười, đôi mắt sáng ngời như chứa đựng những vì sao, cực kỳ xán lạn.

Cơm tối là do Tống Thời Việt mời cô vào ăn ở một quán phở bò dưới lầu của khu chung cư.

Trong tay của anh là tiền lương ông chủ vừa đưa, thấy anh làm việc tốt, ông chủ còn cho thêm một trăm.

“Như vậy không hay lắm nhỉ, sao lại để cho cậu tốn kém được...” Thẩm Tri Ý do dự theo anh đi vào, ngoài miệng nói như vậy nhưng mông lại nhanh nhẹn ngồi vào ghế.

Cô rút mấy tờ khăn giấy trên bàn, vừa ân cần lau sạch mặt bàn, vừa quay về phía nhà bếp hô: “Dì ơi, cho cháu hai tô phở bò, một tô lớn và một tô nhỏ!”

Gió đêm thổi từ cửa vào, quán đồ nướng ven đường hòa cùng với mùi thịt bò bên trong quán phở nhỏ tạo thành mùi hương độc nhất trong ký ức của Tống Thời Việt.

Anh nhìn Thẩm Tri Ý tiện thể lau sạch mặt bàn của mình, đôi mắt hẹp dài hơi cong, lần thứ hai trong hôm nay chậm rãi nở nụ cười.

*

Buổi sáng ngày hôm sau, Thẩm Tri Ý đã bị bố cô gọi dậy.

Thời tiết ngày hôm nay cực kỳ nóng, Thẩm Tri Ý cầm điện thoại lên nhìn một chút, nhiệt độ sắp lên đến bốn mươi độ.

Trong trí nhớ của cô, thời tiết chưa bao giờ nóng như vậy.

Bố cô dẫn cô đi mua xe đạp.

Thẩm Ngọc Sơn mua hai que kem từ quầy bán đồ ăn vặt dưới lầu của khu chung cư.

Bố và con gái mỗi người cầm một que kem, thong thả đi vào trong cửa hàng.

Thẩm Tri Ý không có yêu cầu cao đối với xe đạp, có thể đi được là được, cho nên hai người mua rất nhanh.

Thẩm Ngọc Sơn hỏi cô: “Nghe mẹ con nói buổi chiều con muốn đến quán đồ nướng của ông nội Tống Thời Việt ăn?”

Trời quá nóng, que kem trong tay tan cực kỳ nhanh, Thẩm Tri Ý ăn đến luống cuống tay chân, tranh thủ thời gian trả lời câu hỏi của Thẩm Ngọc Sơn.

“Vâng ạ, con và Tống Thời Việt hẹn trước rồi, ăn cơm trưa xong sẽ qua đó chơi, tiện thể hỏi cậu ấy mấy đề bài.”

Thẩm Ngọc Sơn nói: “Vậy lát nữa mua chút hoa quả dưới lầu mang tới đó, nhà thằng bé cũng khó khăn.”

“Hơn nữa bố nghe nói hôm qua bà thằng bé có thể ngồi dậy khỏi giường, lượng cơm ăn còn nhiều hơn bình thường, sáng nay lúc mua thức ăn gặp ông thằng bé thu dọn sạp hàng về nhà, cười đến mặt mày hồng hào.”

Thẩm Tri Ý ngẩn người: “Không phải bà đã nằm trên giường nhiều năm như vậy rồi sao? Còn có thể ngồi dậy được ạ?”

“Đúng vậy...” Thẩm Ngọc Sơn thở dài: “Người ở tuổi này, có thể ngồi dậy chưa chắc đã phải là chuyện tốt đẹp gì.”

Trời quá nóng, người đi đường cũng không có mấy ai, ngay cả lũ ve sầu bình thường rất ồn ào đến bây giờ cũng ngừng nghỉ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thẩm Tri Ý kéo kéo áo thun trên người, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời trên không trung.

Ánh mặt trời nóng hôi hổi đốt cháy cả mặt đất, ánh nắng chói chang đến mức khiến cô phải choáng váng.

Lúc cô và Thẩm Ngọc Sơn trở về, gặp phải Liễu Mai đang hoảng hốt vội vàng chạy xuống, trên người bà còn mặc tạp dề, tay ướt nhẹp còn chưa lau.

Nhìn thấy Thẩm Tri Ý và Thẩm Ngọc Sơn trở về, gương mặt bà trắng bệch nhìn hai người bọn họ, sau đó có chút gian nan mở miệng.

Vào giữa mùa hè tháng Chín, sấm sét trước cơn mưa bổ xuống không hề có điềm báo trước.

*

Lúc Thẩm Tri Ý chạy đến nhà của Tống Thời Việt, nhà anh đã có rất nhiều người vây quanh.

Xung quanh khu dân cư cũ nát toàn là nhà cao tầng, các tầng của khu dân cư bị nhà cao tầng che khuất, quanh năm không thấy ánh mặt trời.

Ở đây mấy năm, lần đầu tiên Thẩm Tri Ý cảm thấy nơi này lạnh như vậy.

Tống Thời Việt đứng bất động ở cửa nhìn vào trong phòng.

Phía sau anh đầy người vây quanh, ánh mắt mọi người vừa thương cảm vừa thổn thức khi đảo qua người anh.

Sau đó họ lại cúi đầu xì xào bàn tán với người bên cạnh.

Thẩm Tri Ý đẩy đoàn người ra chạy đến bên cạnh anh, cô đứng thẳng bên cạnh Tống Thời Việt, nhìn vào trong căn phòng tối tăm cũng đang đầy ắp người.

Mọi người cẩn thận nhấc người trên giường lên cáng, sau đó lấy mảnh vải trắng chậm rãi che đỉnh đầu của bà cụ lại.

Ông nội Tống Thời Việt ngồi ở trên giường, lẳng lặng nhìn động tác của người bên trong, khuôn mặt vốn đã già nua lập tức như vừa mới già thêm vài tuổi.

"Tống Thời Việt..." Thẩm Tri Ý há miệng, ngoại trừ gọi tên của anh thì cô cũng không nói thêm được gì.

Dường như trời cũng không còn nóng như vậy nữa, không khí lạnh cuồn cuộn không ngừng lan ra từ gian nhà nhỏ hẹp tối tăm phía trước.

Lúc đoàn người nâng cáng ra, Tống Thời Việt mở miệng.

"Chờ đã..."

Giọng của anh rất khàn, dường như đã rất lâu rồi không nói vậy, cố gắng ép từ trong cổ họng ra.

Anh đưa tay ra, tay hơi run run, nhưng vẫn kiên quyết không thay đổi mà hướng về phía trên cáng.

Anh túm lấy mép miếng vải trắng bị phủ lên cáng, thiếu niên dùng lực rất mạnh để nắm lấy, dùng sức đến mức đầu ngón tay cũng trở nên trắng bệch.

Miếng vải trắng che kín kia chậm rãi được vạch ra, khuôn mặt trắng bệch của bà cụ xuất hiện trước mặt Tống Thời Việt và Thẩm Tri Ý.

Không biết từ lúc nào Liễu Mai đã xuất hiện ở bên cạnh Tống Thời Việt, bà kéo miếng vải trắng trong tay thiếu niên ra.

"Nén bi thương..."

Thẩm Tri Ý nhìn Tống Thời Việt và ông nội anh lên xe tang, vẻ mặt cô hoảng hốt đứng tại chỗ một lúc lâu vẫn chưa phản ứng lại.

Liễu Mai đi tới kéo cô: “Chúng ta về nhà trước đi.”

"Mẹ..." Thẩm Tri Ý có chút không yên lòng, cô muốn cùng đi với anh.

Liễu Mai biết cô đang suy nghĩ gì, thở dài nói: "Dù sao chúng ta vẫn là người ngoài, đi cùng cũng không giúp được gì.”

“Hôm nay thật nóng...” Liễu Mai nói: “Sáng nay ông nội Tống Thời Việt còn gọi điện thoại cho mẹ, ông ấy nói bà thằng bé có thể xuống đất bước đi được, sáng nay còn ăn một bát cơm, gọi chúng ta buổi tối đến nhà ông ấy ăn đồ nướng, không ngờ buổi trưa lại...”

Bà che miệng lại, giọng nói thoáng nghẹn ngào.

Đúng vậy, ai mà ngờ được...!

Thẩm Tri Ý cắn môi, để cho mình đừng khóc lên.

Suy nghĩ của cô lại bị kéo trở về ngày hôm qua ở trong quán phở bò.

Cô hỏi Tống Thời Việt định dùng tiền lương của mình làm gì?

Trong miệng thiếu niên là miếng phở dài, đuôi mày hiếm khi có được nét dịu dàng.

"Tôi muốn mua cho bà nội cái xe lăn, bà nói muốn đi dạo ở công viên, mùa này hoa quế nở rất đẹp, bà thích hoa quế lắm.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Mây đen trên trời càng lúc càng dày hơn, bầu trời xám xịt khiến người ta không thở nổi.

Cuối cùng...!

Ầm ầm...!

Một tiếng sấm lớn vang lên, cơn mưa tầm tã cũng theo đó mà ập xuống.

Thẩm Tri Ý nhìn thấy hoa quế ven đường bị mưa to tàn phá rơi lả tả xuống mặt đất, một mảnh vàng rực rỡ, sau đó bị nước mưa tạt vẩn đục, mùi hương ngọt ngào lướt qua chóp mũi sau đó bị mùi tanh hôi và mục nát che lấp đi.

Tống Thời Việt nhọc nhằn khổ sở làm thêm suốt một tháng trời, cuối cùng không mua được cái xe lăn kia, cũng chưa từng được thấy cảnh hoa quế nở rực rỡ trong công viên.

Sau trận mưa to kia, hoa quế trong công viên đều bị mưa tạt rụng hết, chỉ còn lại cành lá trụi lủi chĩa thẳng lên trời cao.

*

Bà của Tống Thời Việt không được làm lễ truy điệu, bà cụ cứ thế bị đưa lên xe tang đi nhà hoả táng, bị ngọn lửa hừng hực đốt thành một chậu tro tàn, không làm kinh động đến bất cứ ai.

Lặng lẽ ra đi, cũng lặng lẽ trở về với cát bụi.

Bị hàng xóm láng giềng bàn luận vài câu lúc rảnh rỗi, sau đó lại bị nhấn chìm hoàn toàn trong những câu chuyện linh tinh hào hứng hơn.

Ngày hôm sau Tống Thời Việt xin nghỉ.

Việc đầu tiên sau khi Thẩm Tri Ý tan học trở về chính là đi thẳng tới nhà Tống Thời Việt.

Lúc cô đến, Tống Thời Việt đang thu dọn đồ đạc, ông nội ngồi trên giường mà trước đó bà nội Tống Thời Việt đã nằm, trầm mặc hút thuốc lá, trong phòng nồng nặc toàn là mùi thuốc lá kém chất lượng.

Nhìn thấy cô, ông sửng sốt ngây người, vô thức dập tắt điếu thuốc trong tay.

“Tuế Tuế, sao con lại đến đây?”

Thẩm Tri Ý giương mắt liếc nhìn Tống Thời Việt một cái, do dự nói: “Con… Con tới thăm một chút, ông ơi, hai người… có ổn không?”

Ông cười: “Không sao, đến tuổi này rồi, chúng ta đều đã chuẩn bị tâm lý, hôm nào đến nhà ông ăn đồ nướng, hôm nay chắc là không được rồi...”

"Vâng..." Thẩm Tri Ý nói, cô nhìn Tống Thời Việt đang thu dọn đồ đạc, hỏi anh: “Tôi thấy hôm nay cậu không đi học...”

Tống Thời Việt cất hết đồ bà đã dùng vào trong hòm, sắc mặt thiếu niên có hơi tái nhợt, đáy mắt đầy quầng thâm.

“Hôm nay xin nghỉ, ngày mai sẽ quay lại học.”

Anh chuyển cái ghế cho Thẩm Tri Ý: “Ngồi đại đi, trong nhà hơi lộn xộn.”

Thẩm Tri Ý ngoan ngoãn ngồi trên ghế, do dự không biết nên tìm chủ đề gì.

Ông nội đứng dậy thu dọn cùng anh: “Tuế Tuế, mấy ngày nữa ông và Thời Việt chuẩn bị dọn nhà.”

Thẩm Tri Ý sửng sốt ngẩn người: “Sao lại đột ngột thế ạ?”

“Cũng không phải quá đột ngột...” Ông cười: “Bán đồ nướng kiếm chút tiền, số tiền này vốn là tích góp để đưa bà nội thằng bé đi bệnh viện lớn để kiểm tra tổng thể, không ngờ...”

Ông ấy dừng một chút mới nói tiếp: “Bây giờ người đã đi rồi, số tiền này cũng không có chỗ dùng, cũng không thể để Tiểu Việt cứ theo ông ở chỗ này mãi được.”

Nhìn chiếc giường trong góc kia, ông nội cảm giác yết hầu hơi ngứa, cơn nghiện thuốc lá của ông lại kéo đến.

Ông nói với Thẩm Tri Ý: “Sắc trời không còn sớm, bên ngoài cũng phức tạp, Tuế Tuế mau về nhà đi, ông và Tiểu Việt bận rộn, chắc là không có thời gian tiễn con.”

Thẩm Tri Ý đứng lên, cô nhìn Tống Thời Việt, có chút muốn nói lại thôi.

Tống Thời Việt đưa tay xoa đầu cô: “Trở về đi, tôi không sao đâu.”

Thiếu mất một người, nhìn phòng khách trống trải hơn rất nhiều, sự trống trải này làm cho Thẩm Tri Ý cảm thấy hơi ngột ngạt.

Cô nhìn Tống Thời Việt, trong giọng nói mang theo mấy phần cẩn thận rất khó phát hiện ra: “Vậy ngày mai tôi chờ cậu đến trường cùng nhau được không?”

"Được.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.