“Tôi...!Tôi thật sự không cố ý, lúc các cậu ấy vừa mới đến tôi đề xuất cho bạn học Thẩm Tri Ý uống cái khác tốt hơn uống cà phê, trái lại bị cậu ấy mắng lo việc bao đồng.
Sau đó lúc tôi bưng cà phê đến chỗ của các cậu ấy, cảm giác như có cái gì đó đẩy tôi một chút, sau đó không khống chế được mà ngã...”
Cô ta đưa tay nắm chặt lấy góc áo của Khúc Hằng, nhìn qua cực kỳ bất lực.
“Khúc Hằng, cậu đừng hỏi nữa được không? Mọi người đều là bạn học, không cần thiết vì chút việc nhỏ như thế mà gây ồn ào, tôi cũng không hi vọng mọi người vì tôi mà xích mích không vui.
Quần áo để tôi đền, bao nhiêu tiền để tôi trả...”
Cô ta c ắn môi dưới, lấy dũng khí nhìn Thẩm Tri Ý: “Đúng, tôi biết nhà tôi rất nghèo, bị ép tới bất đắc dĩ mới phải tới đây làm việc.
Tôi cũng biết đồ của cậu rất đắt, có thể bán cả tôi đi cũng không đền nổi.
Nhưng như vậy cũng không đồng nghĩa với việc có thể để cho cậu tùy ý sỉ nhục tôi, giẫm đạp lòng tự trọng của tôi trên mặt đất.”
Thẩm Tri Ý: "..."
Trời ơi con mẹ nó giẫm đạp lòng tự trọng của cô ta trên mặt đất.
Những ánh mắt như có như không của mọi người xung quanh, rốt cuộc cũng khiến cô cảm nhận được đãi ngộ nên có của một bia đỡ đạn ác độc.
Nhưng so với ánh mắt xung quanh, Khương Nhạn lại càng để ý tới thái độ của Khúc Hằng đối xử với Cố Phán.
“Khúc Hằng, cậu biết cậu ta?”
Nghe thấy cô ấy mở miệng nói chuyện, Khúc Hằng nhìn về phía Khương Nhạn, khi nhìn thấy trên váy cô có một vết bẩn lớn thì không kiềm được vẻ chán ghét, dời ánh mắt đi.
“Là cậu ép Cố Phán đền tiền?”
Khương Nhạn nhận ra được ánh mắt chán ghét của anh ta, có chút bi thương cụp mắt xuống, ngay sau đó lại cười lạnh nói: “Váy tôi đã hỏng thành như vậy, cậu ta đền thì có gì không đúng?”
Khúc Hằng che chở trước người Cố Phán, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị quét qua Khương Nhạn: “Tôi nhớ ra cậu rồi, người của nhà họ Khương.
Điều kiện gia đình Cố Phán đã không tốt rồi, hà tất phải hùng hổ dọa người như thế?”
Thẩm Tri Ý sắp bị quan niệm coi đây như chuyện đương nhiên của những người này làm cho tức giận mà bật cười, cô ưỡn ngực đứng trước mặt Khương Nhạn: “Điều kiện gia đình cậu ta không tốt thì chúng tôi có thể hiểu được nhưng tiền của người khác cũng không phải là lá mít, bản thân cậu ta phạm sai lầm, dựa vào cái gì muốn chúng tôi phải gánh chịu thay cậu ta? Sai chính là sai, sai thì phải gánh lấy hậu quả, đạo lý dễ hiểu như vậy còn cần phải dạy sao?”
Cô lạnh lùng nhìn Cố Phán: “Còn nữa, cậu cũng đừng khóc lóc giả mù sa mưa.
Chúng tôi một không mắng cậu, hai không đánh cậu, tâm lý yếu đuối như vậy cũng đừng ra ngoài kiếm sống, không có số mệnh công chúa thì đừng có bệnh công chúa, không phải ai nhiều nước mắt thì người đó có lý đâu.”
Khúc Hằng đứng trước mặt Cố Phán, sắc mặt sa sầm.
"Cậu có ý gì?"
Mấy ngày nay, Thẩm Tri Ý càng ngày càng thất vọng với với tam quan của nữ chính, theo đó cô cũng không có bao nhiêu sắc mặt tốt đối với Khúc Hằng không biết phân biệt tốt xấu mà bao che cô ta, cô không hề che giấu mà quăng cho anh ta một cái liếc mắt.
“Ý trên mặt chữ, nếu cậu cảm thấy chúng tôi bắt nạt bảo bối yếu đuối của cậu thì báo cảnh sát, xem cảnh sát nói thế nào.”
“Cậu...”
Trong lúc nhất thời Khúc Hằng không nghĩ tới Thẩm Tri Ý nhanh mồm nhanh miệng như vậy, đột nhiên không biết làm sao với cô.
“Tôi? Tôi cái gì?” Thẩm Tri Ý nói: “Cười chết mất, hôm trước trên đường về nhà tôi còn thấy cậu Khúc đây đạp thẳng lên người phục vụ đã lỡ hắt rượu lên người mình khi đang ăn, thế nào? Bây giờ người phục vụ đổi thành bảo bối của anh thì không vui? Là do chúng tôi ỷ thế hiếp người? Lần đầu tiên thấy người tiêu chuẩn kép như vậy.”
“Tôi...” Khúc Hằng bị cô nói đến mức mặt lúc xanh lúc trắng.
Cố Phán trốn phía sau anh ta nhìn thấy tình huống này thì khóc càng dữ dội: “Cậu không cần phải quan tâm đ ến tôi, không phải là năm mươi ngàn sao, tôi có thể đền, một ngày không được thì hai ngày, một năm không được thì hai năm, rồi tôi sẽ có thể trả hết nợ...”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vốn dĩ đã hơi tỉnh táo lại nhưng khi nhìn thấy Cố Phán khóc đến nước mắt như mưa thì trong lòng Khúc Hằng lại hoảng hốt, tức giận đã bị tiêu bớt lại dâng lên trong lòng.
Anh ta tới gần Thẩm Tri Ý: “Cô đang tìm cái chết đấy? Lần đầu tiên thấy có người dám nói chuyện với tôi như vậy?”
Thẩm Tri Ý vốn không sợ anh ta, đời trước lúc giáo viên của cô giục cô làm luận văn khuôn mặt còn đáng sợ hơn thế này nhiều, có thể so với Diêm vương dưới Địa phủ.
Cô còn chưa kịp nói cái gì, Tống Thời Việt đã che trước mặt cô.
Thân hình thiếu niên cao lớn che chở thiếu nữ phía sau kín mít, giọng nói cũng mang theo ý lạnh.
“Tôi không thấy cậu ấy nói có gì sai.”
Khúc Hằng nhìn Tống Thời Việt từ trên xuống dưới một chút, nhận ra đây là thiên tài danh tiếng vang dội trong trường học, anh ta cong môi châm biếm.
“Làm sao? Con ngoan trong lòng giáo viên cũng trở thành chó săn cho Khương Nhạn?”
Thẩm Tri Ý vừa nghe lời này tức khắc không đứng yên được nữa, giật quần áo của Tống Thời Việt muốn đi ra từ phía sau anh, kết quả dễ dàng bị thiếu niên vươn tay kìm lại.
Giọng nói của anh vẫn rất vững vàng, chỉ là không mặn không nhạt nhìn thoáng qua Cố Phán trốn phía sau anh ta một chút.
“Tôi cũng không biết, hóa ra cậu Khúc đây lại là chó săn của cô ta đấy...”
“Con mẹ nó...” Khúc Hằng há mồm muốn mắng người, kết quả còn chưa nói ra thì trước mặt đã có mấy cảnh sát đến.
"Cố Phán là ai? Có người báo cảnh sát nói cô làm hỏng đồ của người khác nhưng từ chối đền tiền...”
*
Trong cục cảnh sát...!
Cảnh sát thẩm vấn có hơi đau đầu mà ấn ấn thái dương, đánh giá mấy người hai bên bàn.
Một bên có Tống Thời Việt, Thẩm Tri Ý, Khương Nhạn, tâm trạng ba người họ ổn định, thậm chí còn có tâm trạng nhàn nhã cúi đầu nói chuyện khe khẽ với nhau.
Bên còn lại có Cố Phán và Khúc Hằng.
Từ lúc vừa bắt đầu Cố Phán vẫn luôn khóc đến tận bây giờ, Khúc Hằng ở bên cạnh an ủi cô ta, an ủi đến mức bây giờ trên mặt Khúc Hằng đều hiện lên một tia thiếu kiên nhẫn.
Ông chủ chạy hồng hộc vào: “Cảnh sát, đã mang camera đến rồi.”
Cảnh sát cầm bản bộ nhớ camera trên tay, gõ gõ cái bàn: “Cô bé bên kia yên tĩnh một chút đi! Khóc gì mãi thế!”
Cố Phán bị sợ hết hồn, nước mắt lập tức dừng lại ở viền mắt.
Thấy cô ta không khóc nữa, cảnh sát thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Là ai báo cảnh sát?”
Thẩm Tri Ý lặng lẽ giơ tay lên.
Cảnh sát hỏi cô: “Vậy cháu kể lại xem chuyện gì đã xảy ra.”
Thẩm Tri Ý kể lại tóm tắt toàn bộ chuyện đã xảy ra cho cảnh sát, đồng thời còn cố ý nhấn mạnh: “Chú cảnh sát, cháu đề nghị các chú nhìn kỹ camera một chút, cháu nghi ngờ cậu ta không phải bị trượt chân, là cố tình.”
Cảnh sát mở đoạn camera ông chủ đưa tới so sánh vài lần, ánh mắt càng ngày càng không đúng.
Cảnh sát hỏi cô ta: “Cháu nói cháu trượt chân, là giẫm lên món đồ gì sao?”
“Cháu...” Cố Phán cắn môi, lại muốn khóc, nhưng nhìn khuôn mặt cảnh sát thiết diện vô tư, cuối cùng vẫn kìm nước mắt xuống.
“Cháu không biết, bỗng nhiên trượt ngã thôi.”
Thẩm Tri Ý nói: “Không đúng, chú cảnh sát, cậu ta nói với Khúc Hằng là cậu ta cảm thấy có người đẩy mình.”
Cảnh sát nhìn về phía Khúc Hằng, Khúc Hằng ngẩn người, trả lời: “Đúng là cậu ấy nói như vậy.”
Cảnh sát lại hỏi Cố Phán: “Cháu thật sự cảm giác có người đẩy mình sao?”
Đáy mắt Cố Phán xẹt qua một tia hoảng sợ: “Cháu...!Cháu không biết...”
Cảnh sát nhíu mày: “Vị bạn học này, mong cháu dùng thái độ nghiêm túc, mỗi một chữ cháu nói đều có ghi chép, nếu như cháu không biết cái gì cả thì tại sao lại nói với bạn bên cạnh lời như vậy? Có phải có hiềm nghi vu khống không?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nghe thấy hai chữ “vu khống”, mặt Cố Phán chớp mắt trắng bệch: “Không...! Cháu không hề...!Không có ai đẩy cháu, đó chỉ là ảo giác của cháu...”
Cảnh sát lại hỏi cô ta: “Nếu không có ai đẩy cháu thì tại sao chân cháu lại bị trượt? Là giẫm lên đồ gì sao?”
Trong ánh mắt nghiêm nghị của cảnh sát, nước trong mắt Cố Phán vẫn rơi xuống.
“Đúng...!Xin lỗi, cháu thật sự không cố ý, cháu đền, cháu đền được không?”
“Bây giờ không phải là vấn đề có đền hay không, bây giờ cháu phải đối diện với việc có người lên án cháu cố tình giả vờ ngã để hất cà phê lên người khác, còn từ chối đền tiền.”
“Cháu không hề...” Cố Phán lẩm bẩm nói.
Cảnh sát nói: “Qua phân tích từ camera ông chủ đưa tới, cô bé đứng cách cháu gần nhất kia từ đầu tới cuối không hề duỗi chân ra, căn bản cũng không có ai cố ý đẩy cháu.
Còn cháu, ở trong camera không nhìn ra được dấu hiệu bị trượt chân, ngược lại rất giống như chủ động hất cà phê lên người khác.”
Cố Phán: “...”
Mặt Cố Phán trắng bệch, cô ta kéo Khúc Hằng: “Khúc Hằng, tôi không phải, tôi không hề...!Cầu xin cậu nói cho họ biết tôi không phải như thế...”
Trong lòng Khúc Hằng nghĩ thầm chuyện của cô sao lại phải để tôi đi nói với bọn họ, nhưng thấy khuôn mặt giàn giụa nước mắt của Cố Phán, những câu nói trong lòng kia của anh ta cứ như vậy kẹt lại không nói nên lời.
Cuối cùng anh ta có chút bực bội vò tóc, ánh mắt không vui nhìn cảnh sát.
“Cậu ấy chỉ là một cô nhóc mà thôi, mấy người còn hợp sức để bắt nạt cậu ấy sao?”
Cảnh sát bị sự vô tri của anh ta làm tức giận đến bật cười: “Đầu tiên, cô ấy đã đủ mười sáu tuổi, hoàn toàn có thể chịu trách nhiệm trước pháp luật.
Thứ hai, chúng tôi là cảnh sát, cảnh sát chỉ quan tâm tới chứng cứ để làm việc, hiện tại tất cả chứng cứ đều chỉ ra rằng cô gái trẻ bên cạnh cậu, cô ta cố tình dùng cà phê hất vào khách, còn từ chối bồi thường.”
“Căn cứ theo điều 1165 “Bộ luật dân sự cộng hòa nhân dân Trung Hoa”, người có hành vi sai lầm xâm phạm đến quyền và lợi ích dân sự của người khác gây nên thiệt hại thì phải chịu trách nhiệm dân sự và yêu cầu bồi thường thiệt hại, không chịu trách nhiệm pháp lý sẽ thuộc về hành vi vi phạm pháp luật.”
Khúc Hằng còn chưa bao giờ bị người khác chỉ trích như vậy, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Điều kiện gia đình cậu ấy không tốt như vậy, lấy cái gì để bồi thường đây? Một chút lòng cảm thông mà các người cũng không có sao?”
Cảnh sát nói lạnh như băng: “Chúng tôi chỉ làm việc theo luật, nếu như mỗi người nghèo khó bần cùng cứ phạm pháp rồi chỉ cần khóc than để không phải chịu trách nhiệm trước pháp luật thì cảnh sát tồn tại có ý nghĩa gì? Thế giới này, không phải người nghèo là có lý.”
Cố Phán khóc đến mức sắp gục cả người, cô ta duỗi tay bắt lấy tay Khương Nhạn.
“Đúng...! Xin lỗi...!Tôi thật sự không cố ý, tôi chỉ là không cẩn thận trượt ngã, năm mươi ngàn phải không? Tôi bồi thường có được không, mấy người đừng làm khó Khúc Hằng.”
Khương Nhạn chán ghét rút tay mình về, ai làm khó dễ Khúc Hằng, đến lúc này cô ta vẫn còn đánh tráo khái niệm được.
Cô ấy nở nụ cười: “Năm mươi ngàn, bây giờ thì không chỉ năm mươi ngàn đâu.”
Lúc đến cục cảnh sát, cô ấy đã bảo quản gia cầm thứ mình muốn đứng chờ ở cửa.
Cô ấy lấy chứng cứ trong túi đưa cho cảnh sát: “Cái này là hóa đơn cháu mua quần áo còn có ghi chép chuyển tiền và giá gốc của bộ đồ này.
Cháu là hội viên của cửa hàng này, cho nên lúc cháu mua là được chiết khấu 7.5%, hơn nữa bộ đồ này cháu mới mua hôm nay, hôm nay mới mặc được nửa ngày, có thể trừ hao mòn...”
Cô ấy cong môi nở nụ cười với Cố Phán: “Bây giờ, tôi muốn cô đền cho tôi không thiếu một xu.”
Cô ấy gằn từng chữ.
“Năm mươi ngàn, đâu có chuyện dễ dàng như vậy.”.