Khoa Cấp Cứu

Chương 94: - Kim Ngọc Như Ý (1)




"Sao rồi, còn đau không?" Đỗ Hạ Hi đang ngồi bên giường giúp Tây Môn bóc quýt.

Tây Môn nghiêng đầu há miệng ra ăn một múi, vừa nhai vừa nói, "Hết đau ùi, cũng đã được mấy ngày rùi."

Đỗ Hạ Hi cảm thấy may mắn khi đây là phòng đơn, nếu không cảnh tượng lúc nãy mà bị đồng nghiệp thấy thì xấu hổ chết, tuy cô không ngại công khai mối quan hệ hai người.

"Vết thương của em hồi phục không tốt lắm, chắc phải ở mấy ngày nữa mới về được nhà." Đỗ Hạ Hi nhét trái quýt đã bóc xong vào tay Tây Môn, sau đó cầm tấm hình x quang ra xem.

"Không sao~ dù sao thì ở đây cũng được ở gần chị hơn, tiện cho chị chăm sóc em hơn~" Tây Môn cười.

Đỗ Hạ Hi liếc nhìn cô ấy một cái, tên này sao da mặt dày vậy, không biết ngượng à, "Ai nói sẽ chăm sóc em? Ngày nào chị cũng bận lắm." Nói xong, Đỗ Hạ Hi nhìn đồng hồ, chuẩn bị nhận ca trực.

"Được được được~ vậy em chăm sóc chị được không?" Tây Môn cười hi hi tiến lại gần, hai ngón tay kẹp lấy miếng quýt đưa tới miệng Đỗ Hạ Hi, thấy cô ấy không ăn, nhướng mày đá lông nheo với cô ấy, "Được không hả?"

Đỗ Hạ Hi biết rõ 'công lực' của tên này, nếu mình không ăn thì chắc cứ cầm vậy hoài luôn đó, "Còn ra thể thống gì nữa." Tuy miệng nói thế nhưng Đỗ Hạ Hi vẫn há miệng ra ăn miếng quýt đó, sau đó ngậm trong miệng, chua quá.

"Ư..." Đỗ Hạ Hi bị chua tới không mở mắt được, lúc nãy Tây Môn ăn sao không thấy gì hết ta, "Sao chua vậy?!"

"Ủa? Đâu có đâu~ hồi nãy em ăn ngọt lắm mà~" Tây Môn chớp chớp mắt, nói y như thật, làm Đỗ Hạ Hi còn tưởng vị giác của mình có vấn đề nữa chứ.

"Em nói qua sau này không gạt chị nữa mà." Đỗ Hạ Hi cũng lấy 'vũ khí' ra đối phó Tây Môn.

Tây Môn ngẩn người, nhưng lập tức nhìn ra được là Đỗ Hạ Hi đang hù dọa mình, cười hi hi giơ tay đầu hàng, "Hahaha, lúc nãy giỡn chơi thôi, nhưng mà lúc nãy em ăn miếng đó ngọt thiệt mà~" Tây Môn cười tít cả mắt, nhìn rất quyết rũ.

Đỗ Hạ Hi cũng hiểu ra được ý của Tây Môn, mặt hơi đỏ, quay đầu đi không nhìn cô ấy, kết quả thì thấy một y tá đứng trước cửa, đang cầm bình truyền dịch đang do dự không biết có nên vào không.

"A, bệnh nhân đến giờ thay thuốc rồi, đây là bình cuối cùng của ngày hôm nay, truyền xong cứ kêu tôi là được." Cô y tá đỏ mặt cúi đầu đi vào, động tác nhanh gọn thay bình truyền dịch.

Đỗ Hạ Hi không biết cô ta nghe được bao nhiêu, có chút ngại ngùng cám ơn, sau đó đỏ mặt quay đầu đi, né tránh ánh mắt của y tá đó, nhưng vừa hay lại nhìn thấy Tây Môn đang lén cười, tên này đúng là không biết xấu hổ gì cả!

"Được rồi, chị đi trực đây." Đỗ Hạ Hi có hơi tức giận, đứng dậy tính rời khỏi.

"A, Hạ Hi." Tây Môn kêu cô ấy.

Cô y tá thấy hai người vẫn còn chuyện để nói, liền cầm đồ đạc mau mau rời khỏi, cảnh tượng 'ân ái' lúc nãy, FA như cô không muốn xem chút nào.

Đỗ Hạ Hi dừng chân, nghiêng đầu qua có chút bực mình hỏi, "Lại gì nữa?"

Tây Môn nhỏ tiếng hỏi, "Người bị em làm bị thương... giờ sao rồi?"

Cuối cùng cũng biết hỏi vấn đề chính, Đỗ Hạ Hi mới bớt giận, "Thạch Nam đã nói chuyện với ông ta, ông ta đồng ý nhận tiền, cho nên không có chuyện gì nữa."

"Vậy phải đền bao nhiêu?!" Tây Môn tính nhẩm trong bụng, chắc không phải là con số nhỏ.

"Không có nhiêu hết." Đỗ Hạ Hi cũng chưa đến nỗi tán gia bại sản.

"Không có bao nhiêu vậy là bao nhiêu hả?" Khi mà nhắc đến tiền là Tây Môn lại nghiêm túc lên, nghĩ Đỗ Hạ Hi chắc sợ nói ra con số sẽ làm mình thấy án náy cho nên mới không nói cho mình biết, "Tài khoản chị còn bao nhiêu? Đừng xài hết chứ."

"Chắc..." Đỗ Hạ Hi suy nghĩ một hồi, "Chị cũng không rõ nữa." Cô cũng không có nói xạo, bình thường chi tiêu cũng rất tiết kiệm, thời gian nghỉ ngơi cũng không có đi mua sắm gì, tiêu nhiều nhất cũng chỉ là ăn cơm với bảo dưỡng xe thôi.

Cho nên Đỗ Hạ Hi chỉ cần dựa vào tiền lương của mình cũng có thể sống rất thoải mái, cũng không bao giờ để ý trong thẻ mình còn bao nhiêu tiền, dù sao đủ xài là được rồi.

"Chị..." Tây Môn há hốc mồm, trên đời không ngờ còn có người như vậy nữa, ngay cả bản thân còn bao nhiêu tiền cũng không biết nữa, nghe là biết đại gia rồi! Một đồng tiền của mình còn phải tính toán chi li xem nên xài ra sao!

"Vậy chị đưa thẻ ngân hàng với tài khoản tiết kiệm gì đó giao cho em giữ đi, em quản lý giúp chị." Tây Môn cũng chỉ là buột miệng nói đại ra thôi, cô cũng lo lắng số tiền đó mà vào tay mình là chắc sẽ bay hơi hết.

"Vậy cũng được." Đỗ Hạ Hi cảm thấy dù gì thì mình cũng biết quản lý tiền bạc, để cho Tây Môn giữ thì chắc sẽ không ra ngoài gạt người khác nữa.

Tây Môn có thể nói là bị kinh ngạc, há miệng cả buổi mà không nói được lời nào, cô ấy yên tâm để tiền cho mình giữ hả? Ngay đến cả mình còn không tin bản thân mình nữa, "Chị... chị không sợ em xài hết tiền hả?!"

Đỗ Hạ Hi nghĩ một hồi rồi bình tĩnh đáp, "Em tiết kiệm chút, đừng có xài hết là được."

"Nếu như bị em xài hết thì sao?!" Cho dù có gặp qua nhiều chuyện lạ đời, nhưng hiện giờ Tây Môn không bình tĩnh được nữa, Đỗ Hạ Hi quả nhiên là thánh mà! Nếu nói cô ấy là Bồ Tát chuyển thế thì mình cũng tin nữa!

"Tiền hết rồi thì có thể kiếm lại được." Đỗ Hạ Hi không có yêu cầu gì đối với vật chất nên cảm thấy không có vấn đề gì hết.

"Chị đúng là... lợi hại thật... bái phục, bái phục!" Tây Môn từ kinh ngạc chuyển sang kính phục, người này đúng là cực phẩm mà, phải giữ cho kỹ, nếu làm mất thì chả kiếm được người thứ hai giống vậy đâu.

"Được rồi, chị phải đi trực thật đó." Đỗ Hạ Hi nhìn đồng hồ, sắp tới giờ rồi.

"Chị đi làm cẩn thận." Tây Môn vẫn lo lắng cho sự an toàn của Đỗ Hạ Hi, cô ấy cứ luôn nghĩ cho người khác mà quên mất mình.

"Uhm." Đỗ Hạ Hi quay đầu lại cười với Tây Môn, trên mặt xuất hiện cái đồng tiền nho nhỏ.

Tây Môn nhìn tới thẫn thờ, trong mắt cô, chắc không còn ai xinh đẹp hơn Đỗ Hạ Hi nữa!

Những cuộc nói chuyện như vậy ngày nào cũng nói, Đỗ Hạ Hi cả tuần nay hầu như đều ở trong bệnh viện, ngoại trừ đi trực thì ở trong phòng bệnh với Tây Môn, cô nhìn ra được, Tây Môn rất sợ ở một mình, nếu như mình không có mặt thì Tây Môn luôn tìm y tá trò chuyện, xem chỉ tay hoặc là coi bát tự gì đó.

Các cô y tá cũng rất thích Tây Môn, miệng mồm ngon ngọt với lại rất hay cười, bọn họ chưa bao giờ gặp qua bệnh nhân nào như vậy, cho nên không có việc bận là chạy đến phòng Tây Môn trò chuyện.

Tây Môn tất nhiên là cũng sợ Đỗ Hạ Hi thấy được sẽ không vui, cho nên cứ canh đúng giờ là sẽ tìm cách đuổi mấy cô y tá này đi, chỉ là không ngờ hôm nay Đỗ Hạ Hi lại đến hơi sớm, hoàn toàn không giống tác phong làm việc đúng giờ của cô ấy!

Tây Môn vốn đang cười đùa với mấy cô y tá, thì thấy Đỗ Hạ Hi bước vào, nụ cười lập tức khựng lại, liền buông tay cô y tá ra, "Hạ Hi~ sao hôm nay chị đến sớm vậy?"

Cô y tá tất nhiên là biết Đỗ Hạ Hi, có thể nói Đỗ Hạ Hi là ngôi sao của bệnh viện, người đẹp y thuật giỏi lại nghiêm túc có trách nhiệm, ai cũng thích cô ấy, chỉ là mọi người khi thấy cô ấy đều có chút áp lực, có nhiều lúc những người nghiêm túc như vậy chỉ thích hợp sùng bái chứ không thích hợp thân cận.

"Tây Môn tiểu thư hôm nay xuất viện, tôi đi giúp cô làm thủ tục xuất viện nha." Cô y tá kiếm cớ ra ngoài.

Đỗ Hạ Hi hai tay cho vào túi áo, mặt không có biểu cảm gì ngồi ở một bên, tuy biết Tây Môn trò chuyện gì với bọn họ, cũng biết Tây Môn thích náo nhiệt, nhưng sao mình lại thấy không thích chút nào, không lẽ đây gọi là ghen?

Tây Môn thấy Đỗ Hạ Hi không nói chuyện, thì thấy sốt ruột hơn, ngoan ngoãn ngồi đó, "Em lúc nãy chỉ xem chỉ tay cho bọn họ thôi."

"Uhm." Đỗ Hạ Hi chỉ trả lời một tiếng, cô đang suy nghĩ cái cảm giác ghen ra sao, Tây Môn cũng không có làm gì sai, sao vẫn cứ thấy khó chịu.

"Em không có lấy tiền bọn họ." Tây Môn lại giải thích thêm, cô rất sợ ở một mình, nếu mà kêu cô giống như Đỗ Hạ Hi yên tĩnh ở một mình cả ngày, chắc sẽ điên lên mất.

"Chị giúp em thu dọn đồ đạc." Đỗ Hạ Hi đổi chủ đề, muốn phá vỡ cái không khí ngại ngùng này.

Tây Môn cũng không đồ dùng gì hết, chỉ mấy phút là thu dọn xong túi xách, nhẹ nhàng như không có gì trong đó hết.

"Ư... Hạ Hi chị đừng giận mà, sau này em không tìm bọn họ nữa." Tây Môn giống như là đứa trẻ làm sai chuyện vậy, một tay nắm lấy tay Đỗ Hạ Hi lắc nhẹ.

"Cũng không phải là được tìm bọn họ..." Đỗ Hạ Hi cảm thấy mỗi người cũng có bạn bè cũng riêng mình, mình như vậy hình như hơi ích kỷ, "Chúng ta về nhà thôi."

Tây Môn mau mau lắc đuôi chạy theo lấy túi mình đeo lên lưng, Đỗ Hạ Hi giơ tay qua tính cầm giúp, "Chị cầm giúp em cho."

"Không cần không cần, không có nặng, hơn nữa em ở trong bệnh viện lâu như vậy, chân cũng khỏi rồi~" Tây Môn còn giơ chân lên đá đá, có bác sĩ Đỗ ở đây thì làm gì có chuyện bệnh chưa khỏi mà lại xuất viện chứ, nhưng thấy Đỗ Hạ Hi lo lắng cho mình thì cũng cảm thấy rất vui.

Thấy Tây Môn cứ nhảy nhót vậy, Đỗ Hạ Hi cũng không có đòi cầm giúp nữa, cô cũng thấy được trong túi không có thứ gì hết, y tá đã giúp bọn họ làm thủ tục xuất viện rồi, hai người chuẩn bị rời khỏi bệnh viện.

Hai người vừa ra khỏi cửa ở chỗ đậu xe, thì thấy trên cao có tiếng động, sau đó nghe có người hét lên, "Không xong rồi! Có tuyết rơi xuống!"

Tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một khối tuyết to nghiêng theo mái nhà rơi xuống, trong chớp mắt trước mặt trở nên tối đen.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.