Khoa Cấp Cứu

Chương 92: - Không gặp không về (1)




Trong am miếu đang yên tĩnh đột nhiên lại huyên náo lên, đột nhiên xuất hiện mười mấy ông áo đen cao to, xem ra chắc không phải đến cúng bái.

Tuy thấy bọn họ không phải người đàng hoàng, nhưng sư thái vẫn ra chào đón, mỉm cười hỏi, "Cho hỏi các thí chủ đến dâng hương hay là ăn chay?"

Người đàn ông đứng đầu cười, "Ăn chay cái gì! Tháo!"

"A di đà phật, nhưng mà không có nhận được thông báo tháo dỡ, không biết các vị thí chủ đây là chấp hành lệnh tháo dỡ của ai?" Tuy các tiểu ni cô bị mấy ông đó làm cho sợ té khói, nhưng sư thái vẫn bình tĩnh ứng phó.

"Tất nhiên là theo lệnh của chính phủ, ở đâu mà nhiều lời vậy?!" Ông đại ca này vừa giơ tay, đằng sau mười mấy người tính xông vào.

"Ây, mấy vị thí chủ đừng nôn nóng, để bần ni gọi điện thoại hỏi lại, nếu có chuyện này thật thì chúng tôi đương nhiên sẽ dọn đi." Sư thái giơ tay ra cản mấy người kia lại.

Từ lúc bắt đầu, cô đã nghi ngờ thân phận của mấy người này, nếu tháo dỡ thật thì trong trấn không lý nào lại không có tin tức gì, huống hồ Độ Tâm Tự lại ở sâu trong núi, không ảnh hưởng gì đến quy hoạch cả.

"Ni cô chết tiệt, sao nhiều chuyện vậy! Không muốn chết thì im miệng cho ta!" Mấy người đó liền lộ bộ mặt thật ra, lấy dao ra uy hiếp.

Thấy mấy người lấy dao ra, sư thái liền hiểu được ý đồ của bọn chúng, giả bộ ứng phó, "Tôi hiểu rồi, xin mấy ông đừng làm hại người ở đây, nếu cần tiền bạc thì cứ lấy." Nói xong, sư thái dẫn mấy ni cô qua một bên, nhìn rất phối hợp.

"Hừm, hiểu chuyện thì tốt." Mấy người kia liền xông vào bên trong, sau đó tản ra nhiều hướng, giống như là đang tìm gì đó.

Bọn chúng quả nhiên là đến tìm người, cẩn thận nhìn hai người đang đứng đó canh chừng mình, nhân lúc bọn chúng không chú ý, tay thò vào trong áo tìm điện thoại.

Lý Ngôn Tâm ở trong phòng phía tây, chính giữa lại là hậu viện rộng lớn, cho nên không biết động tĩnh ở đại điện, cô đang xem phim truyền hình.

Đột nhiên trên máy tính có tin nhắn, bởi vì là vật dụng của sư thái, cô không tiện mở ra xem, đợi sư thái trở về xem rồi nói mình biết là được.

Nhưng tin nhắn cứ nhắn liên tục như điên, đến phim cũng không xem được nữa, Lý Ngôn Tâm bất đắc dĩ mở khung chat ra, trên đó đầy hai chữ "Mau trốn".

Lý Ngôn Tâm giật mình quay đầu lại, cảnh giác nhìn ra cửa sổ, lông mi dài do căng thẳng nên không ngừng run rẩy, tim cũng đập nhanh hơn.

Tuy không thấy được ai hết, nhưng do hậu viện yên tĩnh nên các tiếng động đều trở lên lớn tiếng hơn, chăm chú nghe thì quả nhiên thấy có tiếng đàn ông, theo lý mà nói, trong khu sinh hoạt của các tín đồ, thì nam tín đồ không được vào đây, cho nên hiện giờ chỉ có một khả năng mà thôi.

Lý Ngôn Tâm hoảng sợ đang tìm cách chạy trốn, nhưng cô lại ý thức được, chỗ này trên lưng núi, mình hiện giờ vác cái bụng bầu thì cũng không thoát được bao xa, nếu bị bắt thì chắc sẽ liên lụy đến sư thái.

Càng hoảng loạn thì càng phải bình tĩnh, Lý Ngôn Tâm biết mấy người đó chắc chưa quen thuộc địa hình nên chưa có tìm được đến đây, nhưng thời gian không còn nhiều nữa, cô cắn chặt môi suy nghĩ xem trốn đâu mới được.

Trong đại điện, một tiếng động kinh người vang lên, điện thoại bị quăng xuống đất vỡ nát ra, mấy tiểu ni cô bên cạnh sợ đến ôm đầu khóc.

Một người đàn ông tay đầy hình xăm, nắm cổ áo sư thái kéo lên, "Dám đi thông báo trước mặt đại ca à, chán sống rồi phải không!"

Một con dao kề vào cổ họng của sư thái, cô hoảng sợ nuốt nước bọt thì thấy cổ hơi đau đau, do sợ nên tay chân sư thái lạnh run lên, nhưng mặt thì vẫn giữ bình tĩnh, giương mắt lên nhìn tên đó.

"Tiểu sư phụ, ngươi còn trẻ, đừng vì những người không đâu mà liều mạng." Người được gọi là đại ca ngậm điếu thuốc đi tới, "Chúng ta đều chỉ muốn kiếm cơm ăn thôi, mỗi người nhường một bước, chỉ cần nói cho ta biết Lý Ngôn Tâm đang ở đâu, ta sẽ quyên chút tiền cho ni cô mấy người nữa đó, sao hả?"

Sư thái nghiêng đầu qua né tránh khói thuốc của hắn ta, có chút kinh tởm cau mày, giọng vẫn cứ bình bình, "Chỗ chúng tôi không ai tên Lý Ngôn Tâm hết, chắc mấy ông tìm nhầm rồi?"

"Hơ hơ." Hắn ta cười rất nham hiểm, "Đúng là không thấy quan tài không đổ lệ mà, nhưng mà yên tâm, ngươi xinh đẹp như vậy, làm ni cô thì uổng quá, trước khi vào quan tài thì cho ngươi 'hưởng thụ' xíu." Hắn ta bộc lộ thú tính, nắm lấy cổ tay sư thái cười rất là gian.

Sư thái không thể nào bình tĩnh được nữa, ra sức chống cự, làm đổ hết các nhang đèn trái cây, nhưng cổ tay cô vẫn bị nắm rất chặt, không thoát ra được.

La hét dữ dội, mắt thấy khuôn mặt kinh tởm đó ngày càng gần, bên ngoài cửa đột nhiên có người hét, "Buông sư thái ra!"

Mọi người đều quay đầu lại nhìn, thì thấy có 3 cảnh sát đứng ở cửa, trong đó có một người cầm súng chĩa về bọn chúng, "Buông vũ khí xuống, giơ tay lên!"

Người đàn ông đang nắm tay sư thái nhìn cảnh sát, nheo mắt lại giống như đang nghĩ cách, chỉ thấy người đàn ông tay có xăm mình nhỏ tiếng nói, "Đại ca, chúng ta có con tin, sợ gì không xử chúng!"

Đại ca nhìn một hồi rồi buông sư thái ra, "Bây giờ bị bắt còn có người bảo lãnh, đợi ngươi giết cảnh sát rồi coi có ai dám bảo lãnh nữa không!"

Nghe lời này, hắn ta cũng biết điều quăng dao xuống, hai người giơ tay lên ôm đầu.

"Đại ca, chúng ta bắt được ả ta rồi." Lý Ngôn Tâm bị một người nắm tóc kéo ra, xém chút bị bậc cửa ngáng chân, lảo đảo bổ về phía trước, cũng may là có tiểu ni cô gần đó qua đỡ.

Miệng súng cảnh sát đột nhiên quay qua chĩa vào người đang nói chuyện, bọn họ thấy hai người cầm đầu đã quy hàng, nên cũng ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói, ba người cảnh sát cảnh giác khống chế mười mấy người, đợi chi viện tới.

"Cô chính là Lý Ngôn Tâm?" Một cảnh sát qua hỏi.

Sư thái tuy muốn giải thích nhưng đã tới nước này rồi xem ra cô ta không trốn được nữa, chỉ còn cách im lặng.

"Vâng, tôi theo mấy anh về, nhưng mà tôi không có giết người thật." Lý Ngôn Tâm giơ hai tay ra trước mặt cảnh sát, nhịn không nổi quay đầu về nhìn sư thái, "Chuyện này không có liên quan gì đến sư thái hết, bọn họ không biết thân phận của tôi, lúc đó tôi gạt bọn họ nên mới ở lại đây được."

Cằm của sư thái bị dao cứa một đường nhỏ, máu chảy ra đã khô lại, nhưng cổ tay bầm tím chắc không có tan nhanh như vậy.

Lúc nãy, Lý Ngôn Tâm vốn định trốn trong Tàng Bảo Các, chỗ đó khó bị ai phát hiện, nhưng Lý Ngôn Tâm biết mấy người này nếu mà không tìm được mình thì chắc sẽ làm khó dễ sư thái với mấy tiểu ni cô.

Nghĩ đến những ngày tháng ở đây, được bọn họ chăm sóc, mình sao có thể ích kỷ đẩy bọn họ vào nguy hiểm được chứ, cho Lý Ngôn Tâm không trốn nữa, mà cô báo cảnh sát đồng thời nói ra thân phận mình, cho nên cảnh sát mới tới nhanh như thế.

Mình vốn cứ may mắn như thế, nếu không có sư thái bọn họ thì cô chắc đã bị bắt từ lâu rồi, hoặc có thể bị chết mất xác trên núi rồi, kết quả như bây giờ cũng là tốt lắm rồi.

Cảnh sát thấy bụng của Lý Ngôn Tâm to nên không có còng tay cô lại, "Chuyện này chúng ta sẽ điều tra rõ ràng, cô chỉ cần thành thật nói lại những gì cô biết là được."

Bởi vì là trấn nhỏ nên lực lượng cảnh sát cũng có hạn, cảnh sát chi viện không có đến được nhanh như vậy, Lý Ngôn Tâm ngồi bên cạnh sư thái, thấy vết máu trên mặt sư thái, trong lòng vừa áy náy lại khó chịu, sợ liên lụy cô ấy nhưng lại không muốn xa cô ấy.

Cô rất muốn ở chung với một người hiền lành lương thiện lại có chút khờ khạo dễ thương như vậy, không cần phải lo nghĩ gì nhiều, chỉ cần hưởng thụ cuộc sống như vậy, ai lại nỡ rời xa chứ.

"Cô nói qua, làm việc thiện sẽ được thiện quả, tạo nghiệp ác sẽ bị ác báo, cái cần đến cuối cùng cũng đến..." Lý Ngôn Tâm ôm lấy sư thái, "Cám ơn cô đã chăm sóc tôi trong thời gian qua."

Đời người luôn có lúc gặp khó khăn và trắc trở, nhưng đó lại là cơ hội cho mọi người thấy rõ được bộ mặt thật của những người xung quanh mình.

Sư thái được Lý Ngôn Tâm ôm, nhưng vẫn sợ sẽ đụng trúng bụng cô ấy, nghe thấy tiếng cô ấy bên tai, bất giác rút cổ lại, lỗ tai hơi ngứa.

"Trời luôn có đức hiếu sinh, huống hồ gì Lý thí chủ là bị oan, nhất định sẽ không sao đâu." Sư thái cũng chỉ có thể an ủi như thế thôi, bởi vì mình cũng không biết được tương lai ra sao.

"Nhưng tôi lại không phải là người tốt, cũng làm qua rất nhiều chuyện xấu." Lý Ngôn Tâm cảm thấy mình chưa làm qua một việc thiện nào hết, đi phá hoại gia đình người khác cũng là một tội lớn rồi, cô cũng không dám mong sẽ có thiện quả.

"Chỉ cần cô có một trái tim từ bi thì cô cũng là người lương thiện rồi, cô cũng nên biết người người lương thiện cũng có lúc làm sai, biết sai mà sửa thì mới là điều đáng quý." Trong thời khắc lúc nãy Lý Ngôn Tâm không màng tới mình mà đi báo cảnh sát, cũng có thể thấy được cô ấy vốn là người lương thiện, chỉ là lúc trước đi sai đường mà thôi.

Những lời của sư thái cũng làm cho Lý Ngôn Tâm có chút hy vọng, cho dù người đàn ông đó thế lực có lớn đến cỡ nào nữa cũng không thể một tay che trời được, nếu đặt cược tính mạng mình không biết có thể có con đường thoát không.

Cảnh sát chi viện giờ mới đến, áp giải mười mấy tên kia về đồn, cuối cùng mới dẫn Lý Ngôn Tâm đi, hai tay cô bị còng phía trước, hai bên có cảnh sát nắm lấy hai cánh tay, từ từ đi ra ngoài.

"Ngôn Tâm." Sư thái buột miệng kêu tên cô ấy. Giờ chia ly không biết đến năm nào tháng nào mới gặp lại được, thật ra trong lòng sư thái, đối với chuyện của cô ấy, sư thái cảm thấy bi quan nhiều hơn, cũng có thể đây là lần gặp mặt cuối cùng.

Nghĩ đến đây, thì sư thái đã đỏ hết cả mắt, Lý Ngôn Tâm nhìn thấy càng không nỡ rời khỏi, nhưng đây lại là con đường mình phải đi, cho dù kết quả như thế nào thì cũng không hối hận, ngược lại còn cảm thấy may mắn khi gặp được một người như sư thái.

Tuy bị cảnh sát áp giải đi, nhưng Lý Ngôn Tâm lại quay đầu lại liên tục, ánh mắt đầy sự lưu luyến, cô chỉ muốn ghi nhớ lại hình bóng sư thái, trong những ngày tháng sắp tới, nhớ đến sư thái cũng sẽ cảm thấy đỡ hơn, cũng sẽ cho cô nhiều dũng khí hơn để đối mặt tất cả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.