Khoa Cấp Cứu

Chương 7: - Cao thủ lừa bịp (2)




Tây Môn đi thang máy lên phòng bệnh ở các tầng khác, săm soi tờ giấy màu hồng trong tay, búng tay một cái, phát ra âm thanh nghe thật là sướng tay.

Giờ thì tiền vào như nước, đã lâu lắm rồi Tây Môn thấy chưa bao giờ thuận lợi như bây giờ, xem ra cũng nhờ vào vận may của hôm nay, làm thêm vài vụ nữa, mắc công vài bữa nữa lại không có cơm ăn.

Cô không bao giờ tin vào tiết kiệm, trừ phi có phi vụ lớn, các vụ làm ăn khác nếu kiếm (gạt) được trong hôm nay thì tranh thủ kiếm.

Mỗi lần Tây Môn đều chừa cho mình con đường để lui, nếu lỡ mai có bể mánh thì bất quá rời khỏi đây, dù gì thì đối Tây Môn ở thành phố nào cũng chả mấy khác biệt.

Tây Môn đứng bên cửa sổ đếm tiền, không ngờ chỉ lượn một vòng mà lại có thu nhập khá vậy, xem ra bệnh viện đúng là kho báu mà.

Lúc này điện thoại Tây Môn lại reo lên "Alo~lúc nãy đi đâu vậy?"

Đầu dây bên kia là giọng nói nhẹ nhàng có chút mệt mỏi "Ban ngày mới nhận làm một nghi thức niệm kinh, không tiện nghe điện thoại, giờ mới xong, mệt chết bần ni rồi."

"Chậc, nói chuyện với tôi thì cần gì bần với ni, nghi thức cần gì làm lâu vậy, bây giờ mấy giờ rồi~còn than mệt với tôi nữa, nói mau, nãy giờ lượn đâu đó~"

"A di đà phật, người xuất gia không nói dối." Đầu dây bên kia lại bắt đầu niệm kinh, dường như không muốn để ý đến Tây Môn nói gì.

"Chậc chậc, không xài được chiêu này với tôi đâu, nói tiếng người đi" Tây Môn mỗi lần nghe sư thái niệm kinh là đầu như đeo vòng kim cô, nhức đầu kinh khủng.

Sư thái đột nhiên im lặng, sau đó là tiếng bước chân nhẹ nhàng, sau đó nữa là tiếng mở cửa cót két, lúc này mới tiếp tục nói chuyện, "E hèm, quan gia, trễ vậy mà còn gọi cho nô gia, chắc là có phi vụ lớn?"

"Hahaha, sao biết hay vậy?" Tây Môn đứng ở cuối hành lang cười một cách sảng khoái.

"Hừm, tiểu quỷ, ta biết ngươi quá mà, nếu ít tiền thì chắc gì ngươi nỡ tốn tiền gọi điện thoại đường dài cho ta?" Tuy vẫn là giọng nói dịu dàng, chậm rãi, nhưng những lời cô ấy nói hoàn toàn không phù hợp với hình tượng nghiêm túc chút nào.

Sư thái luôn nói chuyện chậm rãi, Tây Môn cảm thấy chắc đây là do bệnh nghề nghiệp ngày ngày phải niệm kinh, nên bình thường sư thái nói chuyện cũng giống như đang niệm kinh, thật muốn nghe sư thái dùng cái giọng điệu niệm kinh này kể chuyện cười bựa nghe xem ra sao.

"Haha, chỉ có sư thái là hiểu tôi, lúc nãy ở bệnh viện tôi liên lạc được với 1 khách, chắc ít nhất cũng được 2 cái (chắc 2 chai ><)." Tây Môn hào hứng nói.

Sư thái nghe xong có chút bất mãn "Chỉ 2 thôi ah?"

"Cái gì mới chỉ, sư thái giàu quá ha, không thèm để ý đến chút tiền này nữa." Chút tiền này đối với Tây Môn là một con số lớn, đủ để cô hưởng thụ được một thời gian.

"Không phải là ta không quan tâm, chỉ là ngươi keo quá, tới tay ta chắc chỉ còn 1 thôi ah."

"Haiz, người xuất gia như sư thái thì cần nhiều tiền để làm gì, không phải không được có tham niệm hả, mấy chấm trên đầu sư thái chỉ để chơi thôi ah?" Đừng nghĩ sư thái là người xuất gia, nhưng cô ấy rất tinh ranh, đầu óc cũng rất "sáng loáng" giống như đầu trọc của cô ấy.

"Hứ, não ngươi mới có chấm, nói cho ngươi biết, ít nhất cũng phải 3 & 7 nếu không thì miễn bàn, chút xíu tiền của ngươi còn không đủ để ta làm nghi thức nữa" Giọng nói sư thái có chút biếng nhác, chắc là đã nằm trên giường rồi.

Thật là rảnh rỗi, chẳng bù với mình, giờ này còn phải ở bệnh viện đi dụ dỗ kiếm tiền, mệt chết đi được "Được rồi được rồi, 3 7 thì 3 7, lần sau ta sẽ mua cho ngươi 2 cân tam thất (1 loại thuốc)~"

Nếu không phải vì xuất gia không được ăn thịt, Tây Môn cũng muốn chạy qua ôm chân sư thái xin cho ở nhờ.

Có chút sợ sư thái đổi ý, Tây Môn liền nói đến chuyện của bà nhà giàu đó, "Đợi đến lúc bà ta đến tìm tôi, tôi sẽ giới thiệu qua chỗ sư thái làm lễ phật, quyên chút hương quả, sư thái chỉ cần niệm chút khẩn cô chú, trừ nghiệp chướng gì đó, toàn là sở trường của sư thái, cực kỳ đơn giản~"

"Cái gì khẩn cô chú? Nếu có, ta sẽ niệm cho ngươi nghe trước." Sư thái chậm rãi nói.

"Đừng, đừng, sư thái, tha cho em!" Tây Môn đã từng nghe qua sư thái niệm kinh, nghe xong là thấy xây xẩm mặt mày, kết quả là sư thái nói nghiệp chướng quá nhiều.

"Vậy rốt cuộc là bao nhiêu tiền?" Sư thái hỏi.

"Giá tiền thì phải coi sư thái phát huy rồi đó, tôi tin thực lực của sư thái, được rồi, không nói nữa, qua vài ngày tôi sẽ liên lạc sau." Cúp điện thoại, Tây Môn vui mừng "Hì hì, có mồi ngon rồi."

Bởi vì quá đắc ý cúi đầu cười mà Tây Môn xém đụng phải một người, ngẩng đầu lên thì thấy không ngờ là bác sĩ Đỗ.

"Cô lừa gạt công khai như vậy, không sợ cảnh sát bắt hả?" Đỗ Hạ Hi không nghe được gì nhiều, nhưng cô cũng biết mồi ngon có nghĩa là gì, đặc biệt là từ miệng những người như Tây Môn nói ra, chắc chắn chẳng có việc gì tốt cả, xem kìa, còn cười rất gian xảo nữa.

"Cái gì mà lừa gạt khó nghe vậy." Tây Môn đột nhiên cao giọng nói, sau đó săm soi Đỗ Hạ Hi "Ấy dà~bác sĩ Đỗ, tôi thấy cô ấn đường không tốt, có phải dính phải thứ gì dơ bẩn rồi không, tôi giúp cô coi thử, tính cô rẻ thôi, hai ngàn là được."

Khi Tây Môn nhắc đến thứ dơ bẩn, trong lòng Đỗ Hạ Hi tự nhiên có chút hồi hộp, cứ tưởng Tây Môn nhận ra được gì, nhưng khi nghe cô ta nói câu sau, có thể khẳng định là cô ta chỉ đoán bừa, mục đích cũng chỉ để gạt tiền thôi.

"Cô mà không đi là tôi báo cảnh sát đó." Đỗ Hạ Hi thò tay vào túi lấy điện thoại ra.

Thấy Đỗ Hạ Hi không giống như nói đùa, Tây Môn liền cười mỉa nói "Đi, đi, đi liền nè, bác sĩ Đỗ dữ quá à~" Thấy sắp có vụ làm ăn lớn, trong thời điểm quan trọng này, bản thân mình không thể nào về đồn được.

Thấy tên đó rời khỏi, Đỗ Hạ Hi mới thở phào nhẹ nhõm, cô đã ở nhà ngủ hết buổi chiều, tỉnh lại thì thấy đã hạ sốt, cho nên vẫn quyết định đi làm.

Thấy bên ngoài tuyết đã rơi, sợ tối sẽ khó chạy xe, cho nên tranh thủ tuyết rơi nhẹ đến bệnh viện sớm chút, không ngờ lại gặp phải tên lừa đảo này.

Đỗ Hạ Hi xoa xoa huyệt thái dương, tuy sau khi uống thuốc đã hạ sốt, tinh thần cũng đỡ hơn buổi sáng rất nhiều, nhưng vẫn cảm thấy có chút nặng đầu.

"Bác sĩ Đỗ đến sớm quá vậy?" Y tá ở trạm chào hỏi Đỗ Hạ Hi.

"Uhm, bên ngoài tuyết rơi rồi, sợ tối khó sẽ chạy xe." Đỗ Hạ Hi cười gật đầu trả lời.

Bác sĩ trực ca giữa thấy Đỗ Hạ Hi đến sớm như vậy cũng không ngạc nhiên, bởi vì trong ấn tượng của họ, bác sĩ Đỗ không bao giờ đi trễ, ngoại trừ chiều hôm trước.

"Có cần giúp đỡ không?" Đỗ Hạ Hi đứng dựa vào mép cửa phòng khám ngoại khoa hỏi nam bác sĩ đang ngồi ở bàn làm việc.

Nam bác sĩ đang chơi game trên điện thoại, nhân lúc game đang load thì mới ngẩng đầu lên nhìn cô ấy "Hihi, nếu bận thì tôi đã không chơi game rồi. Chỉ có một người ngã gãy xương lúc nãy, không có việc gì lớn hết, bác sĩ Đỗ đến phòng trực ban nghỉ ngơi xíu rồi đợi đến ca tối đi. Chủ nhiệm cũng thật là, sắp xếp cho bác sĩ trực ca tối nhiều quá, hôm trước mới xong ca giữa thì hôm nay lại trực ca tối rồi, nếu là tôi, chắc mệt chết luôn quá."

"Chẳng qua là bác sĩ Vương đang bận kết hôn, nên đổi ca với anh ấy, không có sao hết." Dù gì thì mỗi ngày Đỗ Hạ Hi chỉ là đi về giữa nhà với bệnh viện thôi, về nhà cũng chỉ có 1 mình, nên đi làm cũng thấy đỡ hơn.

Nếu đã không có gì thì Đỗ Hạ Hi đến phòng trực ban, cũng không gấp thay quần áo, chỉ mặc thường phục ngồi dựa trên mép giường xem sách y khoa.

Xem được một chút thì cảm thấy mệt, Đỗ Hạ Hi trở mình, nằm nghiêng lưng dựa vào tường, bóng đèn huỳnh quang trên trần phòng trực phát ra ánh sáng có chút mờ ảo, trong phòng cũng không được sáng cho lắm.

Chỉ là xem một lát thôi mà cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến, Đỗ Hạ Hi chỉ nghĩ rằng do bệnh cảm chưa hết, nghỉ ngơi chút xíu chắc sẽ khỏi, cho nên để sách lên kệ đặt ở đầu giường, nhắm mắt dưỡng sức.

Đỗ Hạ Hi vừa mới nhắm mắt thì cảm thấy đèn trong phòng nháy nháy, sau đó một luồng khí lạnh ập đến trước mặt, trong lúc cô hồi hộp nín thở, thì luồng khí ấy lại dừng ngay trước mặt.

Đỗ Hạ Hi không dám mở mắt, chỉ cảm thấy vật ấy dừng ngay trước mặt mình, luồng khí thoáng qua mặt cô, lởn vởn xung quanh vùng cổ, giống như là đang sờ cô vậy.

Nghĩ đến đây, Đỗ Hạ Hi sợ hãi muốn né tránh, nhưng khoảnh khắc này toàn thân lại phát lạnh, không thể cử động được.

Đỗ Hạ Hi hoàn toàn bị nỗi sợ hãi bao vây, vật ấy trói chặt chân tay cô, tuy là đã nhắm mắt, nhưng Đỗ Hạ Hi dường như cảm nhận được khuôn mặt nó rất đáng sợ, lúc này chỉ mong là có ai đó có thể đến cứu mình, nhưng cô lại không thể phát ra được bất kỳ âm thanh nào, cứ như là đang chìm trong cơn ác mộng vậy.

Đỗ Hạ Hi rất mong đây chỉ là giấc mơ thôi, nhưng cô biết đây không phải là mơ, mà là sự thật dù làm cách nào cũng không thoát khỏi được.

Cũng không biết là đã qua bao lâu, cho đến khi có người đến gõ cửa, sự trói buộc ấy dần dần biến mất, Đỗ Hạ Hi ngồi bật dậy, toàn thân mồ hôi đầm đìa, cầm ly nước uống lấy uống để.

"Hạ Hi, cô bệnh phải không? Sắc mặt không được tốt lắm." Đẩy cửa vào là y tá trưởng, cô ấy sờ trán Đỗ Hạ Hi, mồ hôi đầm đìa.

"Có chút cảm, không sao, đã uống thuốc rồi." Đỗ Hạ Hi cười cười có vẻ yếu ớt, vẫn chưa hết bàng hoàng bởi sự việc lúc nãy.

"Không được thì nên tìm Tiểu Lưu bên thực tập, tôi sợ cô chịu không nổi." Y tá trưởng quan tâm nói.

"Vâng, cũng được." Tuy Đỗ Hạ Hi sợ nửa đêm lại đi làm phiền người khác, nhưng tình trạng bản thân mình bây giờ lại sợ xảy ra sai sót.

Đầu dây bên kia bác sĩ thực tập rõ ràng là đã ngủ say, Đỗ Hạ Hi nói cả buổi cô ấy mới tỉnh giấc, đợi khi cô ấy đến thì đã là hai giờ sáng, xem dáng vẻ dường như có chút bất mãn.

"Xin lỗi, giờ này mà còn kêu em qua đây trực cùng." Nếu như không phải sức khỏe không tốt, Đỗ Hạ Hi cũng không muốn gọi cô ấy đến, nhìn dáng vẻ giống như là đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, bình thường cũng là các bác sĩ khác chiếu cố cô ta, vả lại còn nghe nói là người thân của lãnh đạo Cục Y Tế, mọi người đều nhường nhịn cô ta.

"Cũng không sao, hiếm khi bác sĩ Đỗ có việc nhờ giúp đỡ, em là bác sĩ thực tập sao dám từ chối chứ~thực ra em vẫn chưa trực cùng với bác sĩ Đỗ lần nào hết, xin bác sĩ chiếu cố~" Cô nói không có chút thành khẩn nào hết, vả lại trong lời nói có vẻ châm chọc.

"Cám ơn, đêm hôm khuya khoắt mà vẫn đến đây." Tuy Đỗ Hạ Hi không thích những lời cô ấy nói, nhưng nhờ vả một bác sĩ thực tập còn đỡ hơn là nhờ các bác sĩ khác đã rất mệt mỏi mà còn phải tăng ca.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.