Khoa Cấp Cứu

Chương 54: - Tuyên thệ bác sĩ (1)




"Bác sĩ, mau qua xem giúp, ông ta bị sao vậy?!" một người phụ nữ nôn nóng kéo Đỗ Hạ Hi nói.

Chỉ thấy người đàn ông trên giường bệnh mặt mũi nhăn nhó, tay chân không ngừng co giật, hô hấp bắt đầu khó khăn.

"Bệnh nhân có bị động kinh không?" Đỗ Hạ Hi lại gần kiểm tra, bác sĩ dẫn cô đi kiểm tra bệnh chỉ nhìn sơ qua rồi chỉ cho tiêm thuốc.

Đỗ Hạ Hi nghe tên thuốc xong thì hơi nhíu mày hoài nghi quay đầu lại nhìn anh ta, nhưng cô chỉ mới đi làm chưa được bao lâu nên không dám nhiều lời, chỉ đứng đó nhìn thôi.

Đợi sau khi ra khỏi phòng bệnh thì Đỗ Hạ Hi mới mở miệng hỏi, "Bệnh nhân đó có làm qua phẫu thuật cắt bỏ tuyến giáp?"

"Uhm, tôi làm đó." Nam bác sĩ dường như không muốn nói nhiều, đi thẳng về phía văn phòng.

Đỗ Hạ Hi đi theo sau anh ta về văn phòng, sau khi ngồi xuống Đỗ Hạ Hi suy nghĩ một hồi, rồi tra xem bệnh án của bệnh nhân lúc nãy trên máy tính.

Đỗ Hạ Hi cẩn thận nhìn từng dòng, quả nhiên phát hiện ra trong đó có hai loại thuốc calcium không liên quan gì đến bệnh tình, đang muốn xem kỹ thì một bàn tay giơ qua tắt máy tính, nam bác sĩ đó đứng ở bên cạnh, hạ giọng nói, "Rốt cuộc cô muốn kiểm tra cái gì?"

"Tôi nghi ngờ anh cắt nhầm tuyến cận giáp của bệnh nhân." Đỗ Hạ Hi ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt nam bác sĩ, kiên định nói.

"Rồi sao nữa?" nam bác sĩ khoanh tay lạnh lùng nói.

"Đây là sự cố y khoa, anh nên nói cho người nhà bệnh nhân biết." Đỗ Hạ Hi đứng dậy.

"Đây là sự cố thường gặp thôi, cần gì phải làm lớn lên, cô cũng biết là bây giờ quan hệ giữa bệnh viện và bệnh nhân đang rất căng thẳng." Thái độ nam bác sĩ đó hơi dịu lại, nhưng vẫn chút thù địch nhìn Đỗ Hạ Hi.

"Anh cũng biết hậu quả của cắt nhầm mà, bệnh nhân trong tình trạng không biết gì tự nhiên bị động kinh, như vậy là không công bằng đối với bọn họ." Đỗ Hạ Hi muốn đòi công bằng cho bệnh nhân, vả lại một bệnh viện nổi tiếng như vậy, xảy ra chuyện thì không nên che giấu.

Nam bác sĩ đó đang muốn nói chuyện thì vừa đúng lúc chủ nhiệm bước vào, thấy hai người bọn họ hình như đang tranh luận gì đó, mỉm cười qua đó khuyên giải, nam bác sĩ nhỏ tiếng ghé sát tai chủ nhiệm kể lại đại khái.

Chủ nhiệm vẫn cứ mỉm cười, vẫy tay với Đỗ Hạ Hi, "Tiểu Đỗ, cô mới tới đây mấy ngày thôi, còn chưa rõ tình hình, theo tôi đến văn phòng nào."

Đỗ Hạ Hi theo chủ nhiệm vào văn phòng, chưa đến 10 phút thì đi ra, sắc mặt không tốt cho lắm, lúc nãy chủ nhiệm giáo huấn cô một phen, bây giờ đang là thời khắc quan trọng của bệnh viện trong cuộc bình chọn, không thể để một sơ suất nhỏ mà ảnh hưởng đến danh tiếng bệnh viện được.

Đây chỉ là chuyện nhỏ đối với bệnh viện, nhưng đối với bệnh nhân thì sẽ bị đau khổ suốt đời, sao có thể xem là chuyện nhỏ được chứ.

Nhưng chủ nhiệm nói cắt nhầm thì có thể dùng thuốc bù lại, còn danh tiếng mà mất thì ảnh hưởng đến mấy ngàn người ở bệnh viện, cô nói xem cái nào nặng cái nào nhẹ.

Đỗ Hạ Hi cúi đầu im lặng.

Đi ra từ văn phòng của chủ nhiệm, nam bác sĩ liền thay đổi thái độ, mỉm cười qua đó xin lỗi, "Tiểu Đỗ à, xin lỗi, thái độ lúc nãy của tôi không tốt, còn bệnh nhân đó thì tôi sẽ tìm thời gian thích hợp để nhìn nhận sai lầm của mình, tôi không có trốn tránh trách nhiệm, chỉ là phải đặt lợi ích của mọi người lên trên trước, cô nói có đúng không? Sau này trong công việc cô có gặp vấn đề gì thì cứ tìm tôi."

Chuyện này cứ thế mà tạm thời bỏ qua, bệnh nhân đó đều uống thuốc đúng giờ nên không có phát bệnh nữa, lúc xuất viện còn tặng nam bác sĩ đó lá cờ tuyên dương nữa, làm Đỗ Hạ Hi nhìn thấy dở khóc dở cười.

Sau này Đỗ Hạ Hi trở thành bác sĩ mổ chính, cuối cùng thì cũng thực hiện lý tưởng của cô, nhưng trong một lần phẫu thuật, người nhà bệnh nhân nhân lúc cô bước vào phòng phẫu thuật, nhét cho cô một phong bì.

Đỗ Hạ Hi muốn từ chối, nhưng trong giây phút đó, cô cảm nhận được sự bất an từ phía người nhà bệnh nhân, dường như là nếu mình từ chối phong bì thì sẽ không dốc hết sức cứu chữa bệnh nhân, cho nên tạm thời nhận phong bì trước.

Sau khi phẫu thuật xong, Đỗ Hạ Hi theo bệnh nhân về phòng bệnh, đồng thời trả phong bì lại cho bọn họ. Kết quả là vì việc này mà bị một nữ bác sĩ quan hệ cũng tốt lắm với Đỗ Hạ Hi thuyết giáo, "Hạ Hị à, cô cứ như thế thì không được, nếu như để các bệnh nhân khác biết được, thì cô nói bọn tôi sao bây giờ? Cô thì không có thiếu tiền, lại còn được danh tiếng thơm tho nữa, với năng lực của cô thì sau này còn tiến xa nữa. Nhưng bọn tôi thì khác, khó khăn lắm mới học trong nhiều năm, công việc còn mệt hơn phụ hồ nữa, một tháng lương có nhiêu đó thì sao đủ sống?!"

Đỗ Hạ Hi ngồi ở đối diện yên lặng không nói chuyện, nữ bác sĩ Đỗ tiếp tục khuyên nhủ, "Bác sĩ bây giờ không phải ai cũng xấu hết, tất cả đều lỗi tại cơ chế này, cô xem đãi ngộ của các bác sĩ nước ngoài xem, một tuần đi làm mấy ngày? Còn bọn tôi? Chỉ cần bác sĩ ICU một cú điện thoại là không cần biết đang làm gì đều phải chạy qua đây. Giờ chúng ta có một bệnh nhân nghiêm trọng, tất cả mọi người đều đang trông chừng, 4 ngày nay tôi không có về nhà rồi! Ngày nào cũng tăng ca, đừng nói chi đến lễ tết. Con trai tôi 5 tuổi rồi, tôi còn chưa năm nào mừng sinh nhật cho nó..." Nữ bác sĩ đột nhiên có chút nghẹn ngào.

"Làm bác sĩ là rất cực khổ." Khi còn trong đại học thì Đỗ Hạ Hi cũng đã nghe giảng viên nói qua cho nên cũng có chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi đến đây thì mới trải nghiệm được sự cực khổ và áp lực của một bác sĩ, người nhà bệnh nhân có lúc không lý giải được bác sĩ, cảm thấy nếu cứu sống được thì đó là bổn phận, nếu không cứu sống được thì cho là thiếu sót của bác sĩ.

"Cho nên Hạ Hi cô mới làm được có mấy năm thôi, căn bản là không hiểu gì, công sức chúng tôi bỏ ra với thu nhập là trái ngược nhau, bác sĩ không phải là người hả? Bác sĩ cũng phải nuôi gia đình chứ? Tôi có bạn học làm trưởng phòng ở cơ quan nhà nước, mỗi ngày không có làm gì nhiều, tiền thì nhận mỏi tay, một tháng cũng gần bằng nửa năm tiền lương tôi rồi! Mỗi lần làm phẫu thuật tôi chỉ nhận phong bì mấy trăm đồng thôi, nhiều người chỉ cho có 1, 200 đồng tôi cũng không có nói gì, Hạ Hi, cô nói thử xem, tôi có được xem là xấu xa không? Hay là không có đạo đức nghề nghiệp? Đây chẳng phải là tôi vốn có được hả? Tôi cũng chỉ muốn kiếm thêm chút tiền cho bọn trẻ có cuộc sống tốt hơn thôi....haiz..."

Hai người ngồi trong góc căn tin, nữ bác sĩ nhỏ tiếng than thở với Đỗ Hạ Hi.

"Cơ chế hiện giờ quả thật là có vấn đề, nhưng tôi tin sau này sẽ tốt hơn, mọi người cứ dùng hành động thì sẽ thay đổi được." Đỗ Hạ Hi nói xong cảm thấy mình giống như tuyên truyền bầu cử vậy.

"Hạ Hi cô đúng là quá lý tưởng hóa, không ngờ lại tin vào chính sách, chính sách mà được ban hành ra chắc tôi về hưu rồi quá, làm gì có phúc hưởng nữa. Thôi, không nói nữa, tiền thưởng tháng này không biết được bao nhiêu nữa, nghĩ tới là thấy đau lòng... tôi còn phải tranh thủ về khoa trực, ở đó toàn là cán bộ già, không dễ hầu hạ, cô cứ từ từ ăn." Nữ bác sĩ ăn vội rồi rời khỏi.

Đỗ Hạ Hi ngồi tựa lưng vào ghế có chút không muốn ăn nữa, bản thân mình đã làm mấy năm bác sĩ, cũng trải nghiệm được những gì cô ta nói, cho nên không thể nào chỉ trích cách làm của đối phương được, thế giới này quả nhiên toàn màu xám mà, rất khó thay đổi người khác, chỉ cần làm tốt chính mình, đây cũng được xem là đóng góp nho nhỏ cho sự thay đổi thế giới ngày càng tốt đẹp hơn.

Trong lúc Đỗ Hạ Hi một mình ngồi suy nghĩ, thì sau lưng là hai nam bác sĩ đang nói chuyện, bởi vì ghế có hơi cao nên hai người bọn họ không chú ý đến cô.

Một người lên tiếng, "Anh có thân với Đỗ Hạ Hi khoa anh không? Anh có biết cô ấy có bạn trai chưa?"

Một người khác lại rất kinh ngạc, "Sao vậy, muốn theo đuổi cô ấy à? Tôi thì không có nghe nói cô ấy có bạn trai, nhưng mà hình như tính cách có chút vấn đề, anh cũng nên từ bỏ đi."

"Tôi thấy cô ấy cũng được mà, cũng rất dịu dàng."

"Anh thấy ai cũng tốt hết, chỉ biết thấy người ta xinh đẹp thôi! Anh không biết hôm trước tôi nghe cô ấy cãi với anh Vương, anh có biết vì lý do gì không?"

"Lý do gì?"

"Cô ấy nói anh Vương trong lúc phẫu thuật dùng băng gạc cầm máu nhiều quá, thứ đó nhiều lúc bọn tôi cũng không có dùng, trực tiếp cho tính phí luôn, dù sao thì thứ đó cũng tự tiêu được, có đặt hay không đặt trong bụng thì ai mà biết, người nhà không lẽ lại mổ ra xem? Nhật ký phẫu thuật cũng do mình viết, cứ viết sao cho phù hợp là được."

Ngừng một lát lại nói tiếp, "Anh Vương lần đó cũng có dùng, chỉ là sau đó lại thêm hai miếng, cô ta không ngờ lại tính toán cái đó, cũng đâu phải tốn tiền của cô ta đâu, anh nói cô ta có kỳ quặc không? Cô ta không muốn kiếm tiền thì đừng có cản trở người khác chứ, làm như mình là thánh mẫu vậy, cuối tháng cũng ăn tiền thưởng chúng ta kiếm được đó thôi! Giả tạo!"

"Mấy anh cũng hơi quá, một miếng cũng hơn 1 ngàn rồi, đặt thêm hai miếng thì cũng không ít tiền đó."

"Người nhà bệnh nhân đó dư tiền mà, phong bì cho bác sĩ gây mê cũng rất dày! Tiền cho không ai mà không lấy, ngu vậy?"

"Nhưng tôi vẫn cảm thấy cô ấy rất tốt."

"Vậy anh đi theo đuổi đi, đừng nói tôi không nhắc nhở, anh theo đuổi bao nhiêu người rồi, có ai lâu dài đâu."

"Bạn gái cũ cũng vì tôi không có tiền nên mới chia tay, haiz, làm bác sĩ nghe thì oai lắm, còn tiền thì không kiếm được bao nhiêu, xem ra sau này tôi cũng phải học hỏi mới được."

Sau cùng Đỗ Hạ Hi cũng không nhịn được, đặt đũa xuống cầm mâm cơm rồi khỏi, khi đi ngang qua bàn bọn họ còn gằng giọng nói, "Cô ấy có không thể không phải vì anh không có tiền nên chia tay, mà do anh là một bác sĩ mà đã quên Lời thề Hippocrates rồi." Nói xong quay người đi, trước khi đi còn đặt mâm cơm vào chỗ cũ.

Hai bác sĩ đó đơ người một lát, có chút ngại ngùng nhìn bóng dáng cô ấy rời khỏi, một trong hai người nhỏ tiếng nói, "Anh không cảm thấy là cô ta có chút thần kinh hả?"

Tuy nhỏ tiếng nhưng Đỗ Hạ Hi vẫn nghe được, cô không có dừng bước mà tiếp tục bước theo con đường mà mình đã chọn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.