Khoa Cấp Cứu

Chương 16: - Tranh phong đối đầu (3)




"Bác sĩ Đỗ gần đây không được khỏe cho lắm, hôm qua còn bị ngất ở bệnh viện nữa nhưng không tìm được nguyên do, nên tôi mới..." An An giải thích, cẩn thận quan sát sắc mặt của Đỗ Hạ Hi.

"Ồ? Vậy tôi phải xem cho cô ấy rồi." Tây Môn nói, giơ tay về phía Đỗ Hạ Hi, "Đưa tay cho tôi."

Đỗ Hạ Hi không muốn tiếp xúc với cô ta, nhưng không biết vì sao ma sai quỷ khiến lại đưa tay ra, ngón tay của Tây Môn cứng và lạnh cóng, cảm thấy không có thân nhiệt của người thường, trong lòng tự nhiên thấy rợn người.

Cũng trong lúc này, nhang đang đốt trên bàn cúng đột nhiên phát ra tiếng kêu lắp bắp, lửa cháy mạnh hơn, nghe rất là đáng sợ.

An An sợ hãi nắm lấy cánh tay Đỗ Hạ Hi rồi quay đầu nhìn, Tây Môn thì hơi nhíu mày lại, sau đó liền hồi phục lại nụ cười bình thường, "Nghề này của chúng tôi là phải xem tay rồi đến khuỷu tay, sau đó tiếp tục đi lên, nếu cô đồng ý, thì trên người cô có bao nhiêu nốt ruồi tôi cũng bói ra được hết."

Đỗ Hạ Hi vốn đang căng thẳng, nghe xong Tây Môn nói liền thấy phản cảm, đến nỗi nổi hết cả da gà, mau mau rút tay lại, "Người tôi không có nốt ruồi."

"Hơ Hơ, đùa thôi, đùa thôi, bác sĩ Đỗ sao lại nghiêm túc như thế, không dễ thương chút nào, được rồi, chúng ta vào vấn đề chính." Tây Môn ngồi vào sopha, bấm bấm tay, "Bác sĩ Đỗ mạng mộc, sinh vào rằm tháng bảy, không biết là sinh vào giờ nào vậy?"

"0 giờ." Đỗ Hạ Hi bực bội nói, cô luôn cảm thấy không khí trong nhà càng ngày càng kỳ lạ.

"Ây dà!" Tây Môn đột nhiên kêu lên, rồi vỗ đùi, "Ngày sinh của bác sĩ Đỗ không tốt chút nào~"

"Không tốt chỗ nào?" Đỗ Hạ Hi liếc nhìn Tây Môn, coi cô ta muốn giở trò gì.

"Trước tiên là 0 giờ là giờ cực âm không tốt, tôi thấy tên của bác sĩ Đỗ cũng có vấn đề, tam tài phối với tam kim, trùng hợp xung khắc với mệnh cách của cô, là đại hung. Bát tự của cô, có thể thấy được bác sĩ Đỗ là người chính trực nhưng cố chấp, bất hòa với người nhà, ở một mình, cuộc sống không thuận lợi, chậc chậc, không tốt chút nào..." Tây Môn càng nói nghe càng đáng sợ.

An An càng nghe càng nôn nóng, "Sao lại thế được, bác sĩ Đỗ tốt nghiệp trường nổi tiếng, công việc cũng rất thuận lợi, cố gắng thêm mấy năm nữa có thể lên chức chủ nhiệm rồi, sao nói là mạng không tốt được."

"Bác sĩ Đỗ quả thật rất thông minh lại tài trí, nhưng đó lại không liên quan lắm vận mệnh, mệnh cách chỉ định cuộc đời cô ấy trắc trở, sẽ chịu đựng những chuyện mà người khác chịu không nổi. Nhưng bác sĩ Đỗ rất thích hợp công việc này, có thể che đậy được tà khí, An An thì không được rồi, cô hãy mau mau đổi ngành đi~" Tây Môn cũng không tính là nói bậy, cô căn cứ vào bát tự và mệnh cách của Đỗ Hạ Hi mà nói lên tính cách Đỗ Hạ Hi.

Có nhiều lúc, bói toán cũng là một môn khoa học, chủ yếu là từ góc độ của tâm lý học rồi nói ra tính cách của một người, tìm ra nhược điểm người đó rồi đưa ra ám thị tâm lý, rồi nói chung chung mơ hồ đánh vào tâm lý người nghe.

Nếu Đỗ Hạ Hi không tin thì phải làm cho cô ấy tin, vả lại Tây Môn khác với mấy thầy bói khác, cô quả thật biết cách giải quyết những thứ không thuộc về thế giới này.

Tây Môn nói xong, một tay chống cằm, chăm chú nhìn Đỗ Hạ Hi, lúc nhang cháy bất thường là Tây Môn cảm thấy Đỗ Hạ Hi có chút không tầm thường rồi.

"Tính cách tôi vậy đó, tôi nhìn không quen một số người, đừng nói là thông đồng làm bậy, gặp trắc trở cũng là điều bình thường, nhưng điều đó không nói lên được điều gì." Đỗ Hạ Hi tất nhiên nhìn ra được mánh khóe của Tây Môn.

"Bác sĩ Đỗ cũng có thể suy nghĩ thay đổi tên của mình để phá giải mệnh cách của mình." Tây Môn cũng không ngại Đỗ Hạ Hi nói gì, dù sao cô ấy cũng không nói ra được điều gì hay ho, bản thân không thể cô ấy làm phân tâm.

"Đổi thành gì?" An An hiếu kỳ hỏi.

"Đỗ Lôi Tư, tên này cũng được nè~ tuy chỉ có nửa 'cát', còn đỡ hơn tên Đỗ Hạ Hi là 'đại hung'~ Nếu bác sĩ Đỗ muốn thì tôi bói lại cũng được." Tây Môn cười nói.

"Mấy người bói đúng đều thăng thiên hết rồi, tôi sợ ăn vạ tiểu thư không có bản lĩnh đó đâu!" Đỗ Hạ Hi bị tên lừa bịp làm tức chết đi được, hết ba lần bốn lượt xỉ nhục mình, xem ra hôm nay đến đây là một sai lầm.

Đỗ Hạ Hi tức giận đứng dậy, tính bỏ đi, Tây Môn đột nhiên nghiêm túc gọi cô ấy, "Đỗ Hạ Hi, cô qua đây, tôi vẫn chưa nói hết."

Đỗ Hạ Hi không muốn ở lại, nhưng dường như có sức mạnh vô hình nào đó ngăn cản bước chân cô, hai chân rất nặng, không thể nhúc nhích được.

Tay đeo chuỗi của Tây Môn để ra sau lưng làm động tác thủ ấn, tay kia giơ về phía Đỗ Hạ Hi, "Bát tự của cô nghiêng qua một bên rất nhiều, thiếu đi một thứ quan trọng."

"Thiếu cái gì?" trong lòng Đỗ Hạ Hi đoán coi cô ấy có phải nói mình thiếu tâm nhãn không, nếu cô ấy mà dám nói thế thì mình sẽ vả cho vỡ mồm.

(Thiếu tâm nhãn thường có ý khinh thường những người đần độn, cả tin)

Tây Môn cũng không trả lời, mắt nhìn chằm chằm vào Đỗ Hạ Hi, như là muốn tìm kiếm gì đó trên mặt Đỗ Hạ Hi.

Đỗ Hạ Hi vô ý giơ tay sờ sau gáy mình, cảm thấy ánh mắt cô ta thật kỳ dị, làm người ta ớn lạnh sống lưng.

Tây Môn thấy cô ấy giơ tay lên liền kéo cô ấy lại, làm cho cự ly của hai người chỉ còn cách nhau khoảng một nắm đấm, làm cho Đỗ Hạ Hi đột nhiên căng thẳng, cô không quen tiếp xúc với người khác ở cự ly gần như thế.

"Cô làm gì vậy?" Đỗ Hạ Hi ngả người về phía sau né tránh sự tiếp xúc của Tây Môn, nhưng tay của Tây Môn không biết từ lúc nào đã ở trên sau gáy Đỗ Hạ Hi, làm cho cô không có đường lui.

Tây Môn nghiêng đầu, ánh mắt từ từ tìm kiếm thứ gì trên da Đỗ Hạ Hi, miệng thì nói bâng quơ, "Tất nhiên là đang bói xem bác sĩ Đỗ đang thiếu thứ gì~"

Bàn tay không có thân nhiệt của Tây Môn chạm nhè nhẹ sau gáy Đỗ Hạ Hi rồi di chuyển, làm cho Đỗ Hạ Hi rùng mình.

Áp lực nặng nề, làm cho Đỗ Hạ Hi thở cũng khó khăn, không biết tại sao lại có nỗi sợ hãi ập đến, Đỗ Hạ Hi ra sức đánh bật tay Tây Môn, có chút hoảng sợ thở dốc, một tay ôm chỗ mà Tây Môn đã đụng vào, "Cô làm gì tôi vậy?!"

Đỗ Hạ Hi có chút giận dữ, lúc nãy trong chốc lát cảm thấy sau gáy có chút đau nhức, sợ Tây Môn bỏ bùa mê gì trên người mình, không ngờ tên này vì muốn gạt tiền mà bất chấp thủ đoạn.

"Hơ hơ, đừng căng thẳng quá, tôi mới bói ra được thôi à~" Tây Môn chầm chậm bước 2 bước tới trước mặt Đỗ Hạ Hi, ghé sát tai cô ấy nói, "Tôi mới bói ra được, trong vận mệnh cô thiếu tôi đó~" (thím này lầy dễ sợ)

Tây Môn nhân lúc Đỗ Hạ Hi còn ngây người, mau mau lùi về sau, tránh được cái bạt tay của Đỗ Hạ Hi, cười tươi rói lên, "Haha, bác sĩ Đỗ bớt giận, tôi nói có đúng hay không thì sau này cô sẽ rõ thôi~"

Tây Môn không ngờ Đỗ Hạ Hi quả thật đã dính thứ dơ bẩn này, đối với Tây Môn giải quyết chuyện này không khó, khó khăn nhất là Đỗ Hạ Hi không chịu phối hợp.

Căn cứ vào bát tự của cô ấy, mệnh cách Đỗ Hạ Hi rất dễ dính phải những thứ ấy, mệnh là trời định, nhưng vận thì thay đổi được, cho nên nếu sau này Đỗ Hạ Hi thường xuyên đến chỗ mình xem thì tính ra cũng có được thu nhập ổn định, cô ấy cũng có thể thoát khỏi những thứ ấy, thật là vẹn toàn.

Nhưng những lời này trong tai Đỗ Hạ Hi lại nghe thành lời châm chọc, vốn đã ghét người này, đã vậy còn lấy 'Lôi Tư' (trùng âm với les) ra châm biếm mình, nay đã ghét lại còn thêm ghét.

Đỗ Hạ Hi một câu cũng không muốn nói nhiều, đến An An cũng không quan tâm nữa, quay người đi xuống lầu, đột nhiên tiếng "bộp bộp" vang lên, xâu chuỗi gỗ rơi vương vãi xuống sàn, chuyển động một cách kỳ dị, có mấy viên lăn tới chân Đỗ Hạ Hi, làm Đỗ Hạ Hi sợ lui lại vài bước, căng thẳng dựa vào tường.

"Ui——" Tây Môn nhăn mặt, xem ra đã đánh giá thấp thứ này, tuy đã giải quyết xong nhưng tổn thất cũng nghiêm trọng, "Xâu chuỗi này là bảo vật vô giá, giờ bị cô làm hỏng rồi, lấy gì đền cho tôi đây?"

Tây Môn không phải là tổ chức từ thiện, lần này vốn đã miễn phí xem bát tự cho Đỗ Hạ Hi rồi, vả lại thấy sau này còn có thể phát triển làm ăn lâu dài, ai dè, lần này lỗ nặng thật rồi!

"Liên quan gì đến tôi?" Đỗ Hạ Hi vẫn căng thẳng nhìn chăm chú các chuỗi hột trên đất, lúc nãy chuyển động của mấy hột này là phi định luật vật lý.

"Tối nay bác sĩ Đỗ có thể ngủ ngon rồi, cô nói đây có phải là chuyện vui không? Cho nên..." Ý của Tây Môn rất rõ ràng, cô giơ 3 ngón tay huơ huơ trước mặt, ra hiệu Đỗ Hạ Hi trả tiền.

Đỗ Hạ Hi ngơ người, cô đã không phân biệt được lời của Tây Môn cái nào là thật cái nào là giả rồi, lúc này bên ngoài cửa sổ vọng lại tiếng mèo kêu thê thảm, nghe nổi hết cả da gà.

Tây Môn bình tĩnh như chưa có chuyện gì nói, "Con mèo này khóc ở bên ngoài, chắc là có ai đó sắp chết rồi."

An An bị lời nói của Tây Môn dọa đến chân mềm nhũn ra, còn Đỗ Hạ Hi nghe tiếng mèo kêu thì lại nhớ đến con mèo của mấy ngày trước, xem ra chỗ của Tây Môn cũng giống như địa ngục vậy, không biết lúc nào lại xuất hiện mấy thứ đáng sợ.

Đến An An cũng bỏ mặc, Đỗ Hạ Hi tháo chạy từ trên lầu xuống, đẩy cửa ra chưa kịp xuống cầu thang thì bị ba con mèo trước cửa chặn đường.

Tuy trước giờ Đỗ Hạ Hi không sợ mèo, nhưng trải qua mấy chuyện kỳ dị của mấy bữa nay, bây giờ thấy mèo là toàn thân run lên, vả lại ba con mèo chủ yếu nhìn cô ấy mà kêu, tiếng kêu thê thảm làm cho Đỗ Hạ Hi sợ muốn ngất đi.

Tiếng kêu này hoàn toàn không giống như tiếng mèo kêu, mà giống như tiếng thét rên rỉ của người phụ nữ hơn, đến An An chạy theo phía sau cũng sợ đến dựa vào thân cửa.

Ánh mắt của ba con mèo phát ra ánh sáng xanh lục, Đỗ Hạ Hi bị cơn gió đông thổi qua làm đông cứng cả người, miệng cứ lẩm bẩm, "Đừng... đừng qua đây..."

An An nghe xong thấy còn đáng sợ thêm, hôm qua khi làm xét nghiệm tại bệnh viện, bác sĩ Đỗ trong lúc hôn mê cũng nói giống y như vậy, lần này chẳng lẽ ...gặp ma ...thiệt rồi hả?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.