Khoa Cấp Cứu

Chương 12: - Như hình với bóng (2)




"Muốn uống gì không? Cà phê? Chỗ mình không có trà đâu." Người ngồi trước mặt Đỗ Hạ Hi mặc một bộ đồ bình thường thoải mái, bình thường đến nỗi cứ tưởng là cô hàng xóm nhà bên vậy.

"Nước lọc thôi." Đỗ Hạ Hi có chút buồn ngủ, nhưng cô quả thật không thích mùi vị của cà phê, chỉ thích mùi hương thanh đạm của trà thôi.

"Sở thích của cậu vẫn cứ tẻ nhạt vậy." Người phụ nữ ngồi đối diện Đỗ Hạ Hi. Phòng tư vấn nhìn cứ như không khác phòng nghỉ là bao, có sopha, bàn thấp, trên cửa sổ đầy các loại hoa, phát ra mùi hương thoang thoảng.

Nội thất trong phòng cực kỳ đơn giản, từ trong ra ngoài, nếu không biết trước được thì không ai nghĩ đây là văn phòng tư vấn, và cũng chính vì thế mà làm cho bệnh nhân cảm thấy thoải mái và thư giãn hơn.

"Mình hút thuốc được không?" Người đó miệng ngậm điếu thuốc, tay cầm bật lửa, nhìn cỡ nào cũng không thể tưởng tượng đây là bác sĩ được, nếu không phải là bạn học đại học của mình thì Đỗ Hạ Hi cũng không tin.

"Không." Đỗ Hạ Hi thẳng thắn cự tuyệt.

Đối phương không bỏ điếu thuốc xuống cũng không có châm lửa, chỉ là kẹp trong ngón tay, nhìn Đỗ Hạ Hi cười mỉm, "Lại liên tục tăng ca à? Cho nên mới nói chuyển qua khoa cấp cứu làm chi, công việc ở đó cực lắm, ngày đêm lẫn lộn."

"Mắt mình thâm đen lắm à?" Đỗ Hạ Hi chuẩn bị mở túi lấy kiếng ra soi.

"Không, cậu trang điểm che đậy tốt lắm, chỉ có điều là trang điểm đậm hơn thường ngày, không phải là phong cách của cậu." Rõ ràng là muốn che đậy.

"Thực ra hôm nay đến, có chút chuyện không biết nói sao với cậu, là... gần đây có chút vấn đề..." Đỗ Hạ Hi trực tiếp vào vấn đề, có chút mệt mỏi dựa lưng vào ghế, cúi đầu suy nghĩ coi nên bắt đầu nói từ đâu.

Hai người đều im lặng, cho đến khi đối phương mở miệng trước, giọng nói có chút chậm rãi, "Có liên quan đến, chuyện ma quái à?"

"Sao cậu biết được?" Đỗ Hạ Hi tuy biết đối phương là bác sĩ tâm lý, nhưng cũng không ngờ là có thể đọc được suy nghĩ người khác.

"Là cậu đã nói trong điện thoại, không liên quan đến Thạch Nam, vậy là không phải chuyện tình cảm. Nếu là chuyện công việc, thì cậu còn giỏi hơn mình mà, không cần phải tới đây trò chuyện đâu~" Đối phương mình cười phân tích.

"Thấy cậu khó mở miệng như vậy, vậy thì ngoài áp lực công việc, mình đoán là chuyện đó có xung đột với quan điểm của cậu~ đoán thôi mà~ cuối cùng cũng là do cậu thừa nhận thôi."

"Hình như trước mặt cậu mình không thể giấu được bí mật nhỉ?" Đỗ Hạ Hi luôn cảm thấy đứng trước mặt bác sĩ tâm lý thì không thể che giấu được gì.

"Nếu trong cuộc sống thường ngày thì mình lười phân tích lắm, mệt lắm, chẳng phải do cậu nói phải đến văn phòng sao, nên mình đi vào trạng thái luôn." Đối phương mỉm cười xin lỗi.

Đỗ Hạ Hi uống ngụm nước cho ấm giọng, từ từ nhìn lên, "A Kỳ, cậu cảm thấy trên đời này không có thứ ấy phải không?"

"Hahaha, vấn đề này hồi đi học tụi mình cũng có thảo luận qua rồi mà, đều là ảo tưởng hoặc tâm lý trong tiềm ý thức tạo nên thôi, mấy việc này không cần mình nhắc lại nguyên lý chứ? Cậu trước đây rất phản đối mấy chuyện phong kiến mê tín lắm mà, rốt cuộc là chuyện gì mà cậu có thể thay đổi quan điểm suy nghĩ vậy, mình cũng đang rất muốn biết."

"Không có gì... chỉ là gần đây đôi lúc cảm thấy rất kỳ lạ, luôn cảm thấy xung quanh có gì đó... mình cũng không thể nói rõ cảm giác đó, nhưng mà chuyện đó không tốt chút nào." Đỗ Hạ Hi hai tay cầm ly nước, lại giải thích thêm, "Cũng có thể lúc này thần kinh mình hơi suy nhược."

Nữ bác sĩ nhìn chằm chằm Đỗ Hạ Hi, hơi nhíu mày, "Hạ Hi, mình cảm thấy cậu nên xin nghỉ phép năm, thư giãn bản thân, trạng thái của cậu hiện tại xem ra không tốt chút nào, vả lại mình cũng khuyên cậu nên rời khỏi công việc có cường độ cao như khoa cấp cứu."

"Khoa cấp cứu hiện giờ rất bận, rất khó xin phép...vả lại mình không nghĩ là nghỉ phép thì có thể giải quyết được...mình cảm thấy mấy thứ ấy luôn ở xung quanh, luôn đi theo mình." Đỗ Hạ Hi đang cần người để tư vấn, nếu mà cứ giấu trong lòng, cô sợ sẽ phạm lỗi trong công việc.

"Bây giờ cậu cũng cảm thấy thứ ấy theo cậu à? Có ở đây không?" Nữ bác sĩ ra hiệu Đỗ Hạ Hi nhìn xung quanh.

Đỗ Hạ Hi sờ mặt dây chuyền, cẩn thận nhìn xung quanh, dường như không cảm thấy gì hết. "Bây giờ thì không có, nhưng hôm qua mình cảm nhận được, thứ ấy còn nhảy qua mình nữa, thật đó, không phải là ảo giác đâu." Nói xong Đỗ Hạ Hi có chút kích động.

Cô không biết nên nói chuyện này với ai, nhưng cô quên mất là không nên nói những chuyện này với bác sĩ tâm lý, đây mới gọi là trị không đúng bệnh.

Nữ bác sĩ lo lắng nhìn Đỗ Hạ Hi, cực kỳ nghiêm túc nói, "Hạ Hi à.... tình trạng cậu hiện tại rất tệ."

Thấy cô ấy nghiêm túc nhìn mình, Đỗ Hạ Hi đột nhiên cảm thấy cứng đờ, cô cũng phát hiện ra những gì mà mình nói với bác sĩ tâm lý là một quyết định rất ngu xuẩn.

"A Kỳ, không giống như cậu nghĩ đâu, mình biết rất rõ, mình không có bị tâm thần phân liệt, chỉ là..." Đỗ Hạ Hi nói đến một nửa thì ngưng lại.

"Hạ Hi, cậu nghe mình nói, nếu cậu vẫn muốn làm bác sĩ thì nên chữa cho mình trước. Yên tâm, chỉ cần cậu nghe lời mình điều trị thì sẽ không có vấn đề gì hết, chỉ là uống thuốc đúng giờ rồi đi tái khám là được."

"Mình..." Đỗ Hạ Hi đang muốn nói tiếp thì nghe tiếng điện thoại reo, lấy ra xem thì thấy Thạch Nam gọi đến, cô bắt máy, "Alo, Thạch Nam."

"Hạ Hi, cô có ở nhà không?" Giọng nói ở đầu dây bên kia cực kỳ nôn nóng.

"Không, tôi đang ở nhà bạn, có chuyện gì à?" Đỗ Hạ Hi cảm thấy chắc có chuyện gì rồi chứ Thạch Nam không bao giờ gọi vào giờ này.

Đầu dây bên kia nghe nói Đỗ Hạ Hi không có ở nhà thì thở phào nhẹ nhõm. "Không có gì, khi nào cô về? Tôi đợi cô dưới nhà."

"Ồ, vậy giờ tôi về liền." Đỗ Hạ Hi biết nhất định xảy ra chuyện gì rồi.

Đỗ Hạ Hi nhìn vẻ mặt quan tâm của đối phương, cười cười, quả nhiên là người bình thường không thể hiểu được những chuyện này. "Thạch Nam có chuyện cần tìm, mình về trước đây."

Lấy túi xách rồi đứng dậy, Đỗ Hạ Hi lại quay đầu mỉm cười nói, "Nếu qua một thời gian mà vẫn bị vậy thì mình sẽ lại tìm cậu, đừng nên lo lắng quá, nên nhớ mình cũng là một bác sĩ đó."

Nữ bác sĩ tiễn Đỗ Hạ Hi ra cửa, nhún vai nói, "Tạm biệt bác sĩ Đỗ."

Đỗ Hạ Hi không rõ Thạch Nam tìm mình có chuyện gì, nên có chút nôn nóng trở về nhà, vừa về đến trước cửa khu phố, xa xa có thể nhìn thấy được xe tang dừng bên dưới, bên cạnh còn có cảnh sát nữa.

Chuyện gì thế? Đỗ Hạ Hi vội vàng chạy tới, Thạch Nam cũng vừa xong chuyện, cởi bỏ găng tay trắng quăng vào thùng rác, "Lúc trước tôi có nhắc đến vụ án mất tích, giờ đã phá được rồi."

"Tìm thấy trong tòa nhà tôi ở à?" Đỗ Hạ Hi ló đầu ra nhìn xe tang, trên đó có đặt một túi đựng thi thể.

"Ừm," Thạch Nam ngừng lại đôi chút, ngẩng đầu nhìn Đỗ Hạ Hi, "Là ở bên trên cái thang máy mà cô nói là bị dột nước đó."

Đỗ Hạ Hi sững sờ, lấy tay che miệng, qua một lúc sau cũng không thể cảm thấy hết khó chịu, "Sao mà...ở bên trên thang máy được chứ?"

"Cô gái đó đã từng hút ma túy, tôi nghi ngờ sau khi hút xong ma túy phê thuốc rồi thấy ảo giác, đi nhầm chỗ, vừa lúc cửa thang máy xảy ra sự cố, rồi té xuống dưới. Chắc đây là tai nạn, nhưng kết quả cụ thể phải chờ bên pháp y giám định thì mới biết chính xác được. Hôm qua tôi gọi điện cho quản lý, sáng nay họ đến sửa thang máy thì phát hiện được, thật là trùng hợp..." Thạch Nam chưa nói hết câu thì có đồng nghiệp đến tìm anh ta, sau đó anh ta vội vàng từ biệt Đỗ Hạ Hi rồi lên xe cảnh sát trở về sở.

"Sao lại trùng hợp như vậy được..." Đỗ Hạ Hi lẩm bẩm nói, như thế có nghĩa là lần đầu tiên thấy máu chảy trong thang máy, là cô gái ấy đã chết trên đấy rồi?

Nghĩ đến đây thì Đỗ Hạ Hi thấy ớn lạnh hết cả người, nếu mà phát hiện trễ mấy hôm nữa, không biết mình còn gặp phải thứ gì kinh khủng hơn không.

Xiết chặt lấy áo khoác, Đỗ Hạ Hi vội vội vàng vàng chạy lên lầu, trên đường chỉ nhìn chằm chằm dưới chân mình, không dám nhìn xung quanh.

Nhưng cho dù cẩn thận thế nào, cũng không thể ngăn được cơn ác mộng lại ập đến, cảnh tượng y như hôm trước lại xuất hiện, lần này cô cố gắng mở mắt, đèn trong phòng mở sáng trưng y như ban ngày, ngoại trừ Đỗ Hạ Hi ra, không có bất cứ bóng dáng ai hết.

Đỗ Hạ Hi từ từ nhìn xuống dưới, chỉ thấy giường vốn dĩ bằng phẳng, xuất hiện một dấu vết lún xuống, sau đó, hai dấu, ba dấu, từ từ đi về phía Đỗ Hạ Hi, nhìn y như là một con mèo đang từng bước tiến tới, làm Đỗ Hạ Hi nhớ tới con mèo đen của ngày trước, hình ảnh của nó vẫn còn như in trong đầu.

"Đừng...đừng qua đây!" Đỗ Hạ Hi ngồi dậy lùi dần về phía sau, cho đến khi đụng phải đầu giường, không còn đường lui nữa, "Các ngươi muốn gì... tại sao cứ bám theo tôi hoài vậy..."Đỗ Hạ Hi nắm chặt mặt dây chuyền, rúc người lại, vùi mặt vào đầu gối, lại thêm một đêm mất ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.