Khoa Cấp Cứu

Chương 10: - Hóa thù thành bạn (3)




Sau khi tiêm Glucose, bà lão cũng đã tỉnh dậy, thì ra lúc sáng sớm bà lão không nhớ mình đã dùng qua Insulin chưa, cho nên mới dùng thêm lần nữa, làm dẫn đến hạ đường huyết nghiêm trọng.

Vết thương sau đầu bà lão không nghiêm trọng, sau khi khâu vết thương là có thể rời khỏi rồi. Giống như là những chuyện hồi hộp căng thẳng lúc nãy chưa từng xảy ra vậy, khoa cấp cứu lại hồi phục yên tĩnh.

Các y tá bận rộn cả ngày, ai nấy đều tỏ vẻ mệt mỏi, Đỗ Hạ Hi và Lưu Di cũng trở về phòng khám, cuối cùng cũng được ngồi xuống nghỉ ngơi rồi.

"Em thấy chị Hạ Hi cũng giống như thám tử vậy, đến manh mối nhỏ vậy mà cũng phát hiện được."

Lưu Di lại thêm phần khâm phục Đỗ Hạ Hi, nghĩ nếu là mình chẩn bệnh, tuy rằng sau khi kiểm tra hết toàn thân từ đầu đến cuối rồi mới phát hiện là hạ đường huyết, thì bệnh nhân chắc cũng không cứu kịp.

"Hơ hơ, tôi lại cảm thấy bác sĩ khoa cấp cứu giống như chiến sĩ trên chiến trường, nắm trong tay đều là mạng người."

Đỗ Hạ Hi cười cười, tiếp tục nói, "Nhưng không những chỉ cần to gan mà còn phải cẩn thận nữa, từ những chi tiết nhỏ nhặt để tìm ra manh mối cứu chữa. Nghĩ lại, thấy cũng giống thám tử đó chứ~" Trong lòng Đỗ Hạ Hi lúc này lại nhớ đến một người, cho nên nụ cười cũng hiền dịu hơn.

"Chị Hạ Hi, nếu như lúc nãy chúng ta làm hết tất cả xét nghiệm rồi mới phát hiện ra là hạ đường huyết, nhưng do thời gian kéo dài quá lâu không cứu được, cái này có tính là sự cố trong chữa trị không?"

"Không tính." Đỗ Hạ Hi thu hồi lại nụ cười rồi nói.

"Không tính?" Lưu Di có chút ngạc nhiên.

"Theo nguyên tắc mà nói, chúng ta cũng đã dựa theo quy trình để kiểm tra, không có sai sót gì, nên không tính là sự cố." Đỗ Hạ Hi giải thích, những việc giống vậy cũng không tính là chẩn đoán sai, nếu gặp phải bác sĩ không đủ kinh nghiệm, thì cũng do bệnh nhân đó xui xẻo thôi.

"Cho nên phải dựa vào kinh nghiệm của bác sĩ nữa hả, cứu hay không cứu được còn phải coi y đức của bác sĩ nữa, nếu gặp phải bác sĩ vô trách nhiệm thì..." Lưu Di cảm khái trách nhiệm của bác sĩ vô cùng lớn.

"Cho nên, không chỉ cần kiến thức phong phú, mà còn cần tích lũy nhiều kinh nghiệm, cuối cùng cũng cần sự phát huy của bác sĩ lúc chữa bệnh, bất kỳ chi tiết nào cũng không được bỏ qua, đây là yêu cầu cơ bản nhất." Chỉ cần liên quan đến công việc là Đỗ Hạ Hi cực kỳ nghiêm túc.

"Chẳng cầu có công, chỉ mong không lỗi à?" Lưu Di lẩm bẩm nói.

"Vậy thì tiêu cực quá, còn trẻ đường còn dài, phải tích cực hơn nữa mới đúng chứ." Đỗ Hạ Hi nhìn cô ấy cười.

"Em chỉ nhỏ hơn chị vài tuổi thôi mà." Lưu Di cảm thấy Đỗ Hạ Hi giống như chị của mình vậy, lúc làm việc thì giống cô giáo, nếu quen chị ấy sớm hơn thì tốt biết mấy.

"Tôi cũng sắp qua hàng 3 rồi, cảm thấy ngày càng theo không kịp mấy em trẻ tuổi mới tốt nghiệp rồi." Đỗ Hạ Hi cảm thấy hai năm nay mình ngày càng trầm lặng, dường như ngoài công việc ra, hoàn toàn chẳng có thú vui nào hết, quả nhiên là đã già rồi.

"Ai nói chứ~ Ây dà, nãy giờ căng thẳng quá, vừa mới thư giãn xíu là muốn đi toilet."

"Mau đi đi, ở đây có tôi rồi" Nói xong, Lưu Di liền chạy vào toilet, nhưng chỉ chốc lát, cô xanh mặt chạy về, "Chị... chị Hạ Hi ..."

"Sao vậy?" Đỗ Hạ Hi thấy sắc mặt cô ấy không tốt, cứ tưởng chắc là tới tháng lại quên băng vệ sinh ><

"Chị...đi vệ sinh với em được không...trong toilet... hình như có tiếng con nít khóc...thấy ghê quá..." Lưu Di dựa vào cửa, giọng nói bắt đầu run rẩy.

"Trong toilet làm gì có tiếng con nít khóc chứ?" Đỗ Hạ Hi xem đồng hồ, cũng sắp 6h rồi.

"Thực ra cũng không phải là con nít...nghe giống như tiếng của em bé vậy..."

"Em bé?" Đỗ Hạ Hi liền nghĩ đến em bé mới sinh bị bỏ rơi, nên theo Lưu Di tới toilet gần nhất.

Đỗ Hạ Hi lắng tai nghe, không có bất kỳ âm thanh nào, trong lòng cô ấy bỗng nhiên có chút lo sợ, tuy Lưu Di cũng nghe thấy nên chắc không liên quan tới mấy thứ ấy, nhưng cũng không thể nào yên tâm được.

"Lúc nãy vẫn còn mà, sao chị Hạ Hi tới lại không có tiếng gì hết, thật là..." Lưu Di lẩm bẩm, cảm thấy mình quá nhát gan trước mặt Đỗ Hạ Hi, cứ sợ cái này cái kia.

"Suỵt---" Đỗ Hạ Hi ra hiệu im lặng, sau đó từ từ đi đến buồng trong cùng, tuy tiếng động không lớn, nhưng cũng có thể nghe ra được là tiếng khóc tuy rất yếu ớt.

Nhưng khi mở cửa ra, bên trong không có gì cả, thậm chí thùng rác cũng rất sạch sẽ, đi mở cửa các buồng khác, vẫn chẳng có gì, ngay đến cả thùng rác sau cửa cũng moi ra tìm, cũng không thấy bóng dáng em bé đâu hết.

Lưu Di mới thở phào một hơi thì lại giật mình, nếu ở đây không có gì hết, vậy âm thanh ở đâu phát ra?!

Bên cạnh toilet là phòng chứa đồ, bên kia là phòng bệnh trống, đều không phải là nơi bỏ em bé được, vả lại hai người cũng vào đó xem qua rồi, không có gì hết.

"Chỉ có ở toilet mới nghe thấy thôi, không lẽ ở tầng trên?" Đỗ Hạ Hi ngẩng đầu lên nghi ngờ.

"Không phải chứ, trần nhà dày lắm mà, làm sao mà nghe được... chị Hạ Hi, có khi nào là trước đây có em bé chết ở đây không..." Lưu Di liên tưởng đến một bộ phim ma em bé đã từng xem trước đây, tự nhiên cảm thấy rùng mình.

Lưu Di mới nói được một nửa thì bị Đỗ Hạ Hi cắt ngang "Em ở đây chờ, tôi lên lầu coi thử." Nói xong Đỗ Hạ Hi liền nhanh chóng chạy lên lầu.

"Đừng... chị Hạ Hi ... em có thể đứng đợi ở chỗ khác không..."Lưu Di sợ hãi nói

Từ cầu thang vọng xuống tiếng của Đỗ Hạ Hi, kèm theo là tiếng giày cao gót ngày càng vang xa "Đến phòng khám chờ đi."

Đỗ Hạ Hi chạy lên tới lầu hai, hơi thở dốc, khi sắp đến cửa toilet thì đi chậm lại, cô yên tĩnh lắng nghe, trải qua một lát thì lại nghe thấy tiếng khóc của em bé.

Vừa bước vào thì thấy khe cửa buồng bên cạnh có vết máu, vừa đẩy cửa vào thì thấy một đứa bé cực kỳ nhỏ bị kẹt trong lỗ bồn cầu, chỉ nhô cái đầu ra ngoài, toàn thân tím ngắt.

Xem ra chắc có lẽ là sinh non, nhỏ hơn các trẻ sơ sinh khác rất nhiều, tội nghiệp nhất là đứa trẻ vừa mới được sinh ra đã bị bỏ rơi ở nơi dơ bẩn này, bà mẹ này thật là nhẫn tâm.

Đỗ Hạ Hi một chân quỳ dưới đất, lấy tay cẩn thận đỡ lấy đầu em bé, tuy đã thử kéo ra nhưng nó vẫn bị kẹt cứng trong đó.

Chỉ còn cách gọi 119 với 110, đối với bà mẹ nhẫn tâm vô trách nhiệm này, cần phải truy cứu đến cùng, tin rằng camera của bệnh viện chắc có ghi lại hình ảnh của người phụ nữ này.

Không lâu sau, cảnh sát đến trước, "Hạ Hi, có chuyện gì vậy?" Viên cảnh sát xem ra chỉ khoảng 30, dưới cằm còn để râu ria lởm chởm, chắc là do không biết chăm sóc bản thân, nhưng hai mắt của anh ta lại luôn sáng ngời.

"Lúc nãy dưới lầu nghe có tiếng khóc, lên đây thì thấy có đứa nhỏ bị kẹt ở đây, chắc là do sinh non bị mẹ bỏ rơi." Đỗ Hạ Hi nói nhẹ nhàng "Lúc này bận lắm à? Hai mắt thâm đen hết rồi."

"Gần đây có một vụ nữ sinh bị mất tích, bên trên làm căng lắm." Viên cảnh sát cười có chút chất phác, nhưng ngay sau đó hồi phục lại vẻ nghiêm túc, nhìn sang đứa trẻ đang thoi thóp, "Đứa bé này có chịu nổi không?"

"Cũng không chắc nữa, mong là bên cứu hộ đến sớm chút, bây giờ tôi cũng không có cách nào cứu nó."

Đang nói chuyện thì người của đội cứu hộ cũng đến, xem sơ qua tình trạng thì bắt đầu tháo dỡ, nhưng do em bé mới sinh, quá yếu ớt, nên quá trình tháo dỡ phải rất cẩn thận kẻo làm bị thương em bé.

Cảm nhận được tình thương dành cho em bé lại đến từ những người lạ này, Đỗ Hạ Hi cảm thấy tội nghiệp đứa nhỏ, cô vẫn hy vọng có thể cứu sống nó, dù gì đến được thế giới này cũng không dễ, sao có thể ra đi như thế này được chứ.

Quá trình tháo dỡ cũng đã được nửa tiếng đồng hố, bên ngoài nhà vệ sinh cũng bắt đầu có những người coi náo nhiệt, bên trong nhà vệ sinh, trong không gian nhỏ hẹp, đội cứu hộ đang tìm mọi cách, nhưng đứa bé vẫn bị kẹt trong bồn cầu.

Nhìn thấy em bé đang dần dần mất phản ứng, một nhân viên cứu hộ nôn nóng đỡ đầu em bé, muốn kéo nó ra ngoài, nhưng lại hơi mạnh tay, kết quả là làm đứt lìa đầu với thân hình nhỏ bé. (Ghê quá ><)

Nhân viên cứu hộ đó thất thần quỳ xuống, hai tay vẫn đỡ lấy đầu em bé, máu từ kẽ tay anh ta từng giọt từng giọt nhỏ giống nền gạch trắng toát.

Đỗ Hạ Hi cảm thấy choáng váng, cô đã thấy qua rất nhiều trường hợp trọng thương đẫm máu rồi, nhưng đây là lần đầu tiên, thấy khó chịu đến tận tâm can, sinh mệnh đáng thương này mới ra đời, đón tiếp nó không phải là niềm vui mà là kết cục này.

Nó vẫn chưa mở mắt nhìn qua thế giới này, vẫn chưa biết sự sống là gì, thế mà lại ra đi như thế này, sao mà không làm người khác cảm thấy bi thương được.

Đỗ Hạ Hi ôm miệng cố nén cơn buồn nôn, chạy ra khỏi nhà vệ sinh, xuyên qua lớp người hiếu kỳ, một mình xuống lầu, tim cô đập rất nhanh, thái dương huyệt cũng đang nhức dữ dội.

"Hạ Hi!" Viên cảnh sát đuổi theo Đỗ Hạ Hi, rút ra một bịch khăn giấy đưa cho Đỗ Hạ Hi, "Cô không sao chứ? Mấy giờ tan ca?"

"Tôi không sao, chút nữa 8 giờ là có thể giao ca rồi... anh bận việc của anh đi, tôi không sao." Đỗ Hạ Hi lau nước mắt, nói với viên cảnh sát.

"Vậy tôi đi xử lý công việc trước, lát nữa tan ca tôi qua đón cô."

"Không cần đâu, anh cũng mệt rồi, nhà tôi cũng gần, tự lái xe về là được." Đỗ Hạ Hi không muốn làm phiền anh ta.

"Sắc mặt cô không tốt lắm, vả lại tuyết cũng đã rơi rồi, đường trơn lắm, đợi tôi đi." Viên cảnh sát nói thế rồi quay lưng đi lên lầu, không cho Đỗ Hạ Hi cơ hội từ chối.

"Thạch Nam..." Đỗ Hạ Hi khẽ gọi tên người đó, nhưng bóng dáng anh ta đã biến mất ở phía cầu thang.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.