Anh không viết truyện cười đâu
Anh thương em là thật
Ngàn năm trước mang buồn đau,
Ngàn năm sau hóa đất.
Những kí ức như vì sao.
Ánh mong manh và dễ tắt.
Đôi lúc nhớ, nhanh quên.
Nhưng long lanh và bí mật.
Sao em nghĩ anh dối trá.
Anh biết mình không đẹp trai.
Không phải người em mong muốn
Không đến ngày 'để một mai'
Hay thật nhau chưa đến lúc,
Chờ thêm ngày sẽ đủ chục.
Mang yêu thương như bếp trúc.
Ngày qua ngày châm củi mục.
Có phải em không thích mùa thu.
Em gọi mình là nắng hạ.
Nổi buồn và em không bén duyên.
Em vô tư xa lạ.
Hay em dấu trong lòng,
Không thừa ra để hành hạ,
Em khác anh thật nhiều,
Anh bao la biển cả.
Anh chưa đếm đủ vì sao,
Vì trăm năm thiếu một.
Bầu trời đó không là anh.
Vì sao khác không là em.
Mưa trên lối đi người qua
Đẫm ướt mưa thành người lạ,
Anh nhớ em hơi nhiều quá
Giấc mơ về cũng không tha.
Sót trong lòng rời cách xa.
Không còn mai ta đến lớp.
Khóc trong lòng không nói ra, vì.
Anh nghĩ mình nên mạnh mẽ.
Không phải lá không rơi thành nơi mình chưa tới.
Đi thăm em lỡ trời mưa, bỗng thành ra anh nói dối.
Vào nhà em sợ sớm tối. Anh nhìn chút rồi đi qua.
Nếu gặp nhau chỉ qua loa, anh sợ mình đâm giận dỗi.
Nếu yêu em ngày rãnh rỗi, bận anh không viết lá thư.
Nếu mùa thu mây cũ lối, thì em cũng đã yêu rồi.
Anh sợ ngày nhận thư em mời cưới.
Anh nghĩ nhiều không biết có nên đi.
Lỡ anh không thấy em thấy anh thì,
Anh cố khóc làm trò em để ý.
Anh không chắc, nước mắt còn một tý.
Để dành ngày tiển lần cuối em thi,
Sau anh về, quên đi và cũ kĩ.
Không có em, anh sống biết vì gì?
Giận mùa thu, anh không nhặt lá.
Giận mùa đông anh bước nhanh qua,
Giận mùa xuân anh không vui quá.
Đến mùa hè anh nhớ chút thôi.
Anh thật yêu, thật khờ, thật dại.
Viết bài thơ, sợ không ai nhặt lại.
Rơi trên phố, mưa tan ánh khói.
Ám đèn đường, lấp lánh lẽ loi.
Ngày sang đông, anh thấy mình chờ đợi.
Chuyến xe đi, anh không đón, anh về.
Nếu không em, mai anh vẫn lề mề.
Anh lười biếng, tối khuy đi ăn trễ.
Đến Noel anh sẽ không đi lễ.
Không là em, anh không bước đi kề.
Không đúng em, anh không thích quan tâm.
Không giống em, anh không muốn suy nghĩ.
Không biết em, họ không ghen đâu.nhỉ?
Không gặp em, anh cũng chẳng là gì.
Anh như thế, năm năm sau chắc ế.
Đi xa xôi, khuy trời tối, bên sáng.
Không thương em, anh sẽ hết vội vàng.
Quên được em, anh quên ngõ về làng.
Quên tên phố, xưa nhà anh ở đấy.
Quên trường cũ, không biết xưa lớp mấy.
Quên con đường đi qua cả tuổi thơ.
Quên thằng nhóc yêu hết cả tuổi mơ.
Quên lá thư, trò viết kẹp trả vở.
Quên được em, anh sẽ quên cả thở.
Ngày cuối cùng, anh sẽ hóa mây cao.
Mất bầu trời anh bỗng lá xanh xao.
Mất cây nuôi, anh trắng sương khắp phố.
Mất lạnh lùng, anh sẽ cố không sao.
Em không tin, em sẽ tỏ bực mình.
Em sẽ nói anh bắt đầu khoác lác.
Em chê anh, vốn dĩ đã lười nhác.
Dẫu xa em, anh sống vẫn vui thôi.
Em sẽ nói mấy lối cũ chia đôi.
Ba nhân tám, tính anh còn không biết.
Đi xa xôi, vì anh không thích viết.
Không quên em, anh không cố sao biết.
Không thương ai, là bởi anh rất tồi.
Quên tên tên phố vì anh không quen lối.
Giận mùa thu bởi vì anh rãnh rỗi.
Sao trách đời, rồi đổ hết cho "tôi".
Anh yêu tôi, là bởi anh chọn thôi,
Nếu ngày đó, người đấy là ai khác.
Bây giờ anh vẫn cứ sẽ lười nhác.
Sao trên trời vẫn cứ thiếu một đôi.
Lá thư anh, sẽ không gửi cho tôi.
Áo dài trắng, anh ngắm ai cũng thế.
Ước mơ anh, cuộc đời anh vẫn kể.
Chỉ thay tên, đổi họ, khác người.
Anh không biết, liệu rằng em nói đúng.
Nếu yêu thương, là lựa chọn của xưa.
Không phải gió, không phải mây sai khiến.
Hay con tim, tự cất tiếng cho mình.
Đến con cá nếu biết anh như thế.
Nó mắng anh ngốc nghếch cho xem.
Vì quá khứ, đọng lại trong đôi mắt.
Nhìn em nhiều, anh bị cận thấy không.
Đáng ra em nên gần kẻo anh trông.
Anh thương em, cái tính trẻ con ngông.
Nếu ai khác, đã chẳng nhói trong lòng.
Anh thức giấc, 4h thì xớm quá.
Giấc mơ qua, anh chỉ nhớ có em.
Đau một chút, anh thấy mình yếu đuối.
Đã nghĩ rằng, bình tự nó yên thôi.
Tốt nghiệp rồi, 2 đứa rẽ chia đôi.
Lần cuối nhìn cũng là 2 năm trước.
Đến năm ba, anh hết đi rồi bước.
Nhắm mắt nhìn mới có thể thấy nhau.