Khí Người Cũ, Đón Người Mới

Chương 28




Thời gian chờ đợi thật là dài, từ sau khi Mộ Tây ở bệnh viện về liền ở luôn trong nhà không ra ngoài, chỉ sợ gặp được người khác nhất thời kích động mà nói ra.

Trước hết, cô quét dọn lại nhà cửa hết một lần, giống như vợ chờ chồng trở về thay bình hoa mới. Cô vuốt vuốt cái bụng bằng phẳng của mình, khẳng định là cục cưng biết cô cùng Lục Nhược cãi nhau nên mới tới.

Lo lắng trong lòng cô bỗng chốc tiêu tan bởi ý nghĩ có đứa nhỏ. Thời gian trôi đi, về sau ở cạnh anh là cô, bằng sức hút của mình, khẳng định anh định sẽ chỉ yêu một mình cô mà thôi.

Buổi tối, trong phòng bếp sực nức mùi thức ăn, Mộ Tây chạy qua chạy lại không biết bao nhiều lần.

Tại cửa hàng cháo, bác bán cháo nhiệt tình đón cô: “Phu nhân hôm nay có phải vẫn giống mọi khi hai phần cháo đặc thêm rau thơm cùng gia vị.”

Quán ăn nhỏ ở gần nhà Mộ Tây có chút tiếng tăm, Mộ Tây thích quán ăn này vì có hương vị cổ kính lại thêm thức ăn có mùi thơm đặc biệt. Phát hiện được chỗ này xong cô thường xuyên kéo Lục Nhược tới, ông chủ nhớ hai người có khẩu vị rất đặc biệt nên chỉ nhìn thấy bóng đã gọi vào.

Ông chủ thích bọn họ cũng là có nguyên nhân, khi hai người tới thường trùng thời điểm trong quán có mấy cô nữ sinh, thấy Lục Nhược thường dừng lại chầm chậm ngó vào trông rất băn khoăn, ông chủ thấy có lợi nên thường ưu đãi cho họ.

Mộ Tây tới gần cửa hàng nhưng mùi thức ăn lại làm cô cảm thấy không khỏe: “Ông chủ đồ rán cùng đồ hấp tách ra cháu đem về nhà ăn.”

“Được” Ông chủ hớn hở đóng gói không quên nhắn lại một câu: “Lần sau tới ăn, nhớ tới ăn lúc còn nóng là ngon nhất!”

“Cảm ơn ông chủ!” Mộ Tây nhanh chóng thanh toán tiền, xách đồ nhanh chóng đi ra. Lục Nhược rất kén ăn, hiếm khi thích đồ ăn vặt ven đường, đêm nay anh về nhất định sẽ rất vui.

**

Trong văn phòng tại Lăng Hiên, Cố Lãng nghe được tin từ bên Paris, buổi trình diễn thời trang diễn ra bình thường lại thêm buổi khánh thành diễn ra viên mãn mới thở phào một cái nhẹ nhàng thư giãn.

Mở laptop trước mắt ra, thấy một loạt hình ảnh giải trí hiện trên màn hình, thời trang và báo chí là hai vấn để gần nhau nhất. Anh day day thái dương, lần này thì xảy ra họa lớn rồi.

Bên cạnh có người thông báo với anh: “Nhị đương gia, tòa soạn báo đó đã bị đóng cửa. Giống như có người sớm hơn chúng ta ra tay vậy, ngoại trừ những thứ đã rơi ra ngoài chợ đen không thể thu hồi, những số báo còn lại cũng đã bị thu hồi lại, ảnh chụp bài viết trên mạng cũng đã bị gỡ xuống. Còn có Tam đương gia đã đổi vé máy bay muốn nhanh chóng trở về.”

Cố Lẵng gập laptop lại: “Là ai làm?”

“Là thành phố M – là tổng biên tập, muốn mua lại toàn bộ báo Hồ Lục. Tối hôm qua đã chuyển giao lại mọi thứ cho bên kia sáng nay Hồ Lục đã tuyên bố phá sản. Hơn nữa…” Người đó đem ra môt tờ báo mua ở chợ: “Đây là bản báo do người ở tòa soạn báo Hồ Lục chiều cùng ngày phát hành, trên mạng cũng có.”

Tại thành phố M, cả tòa soạn báo nơm nớp lo sợ nhìn Mộ Bắc bị gọi vào phòng tổng biên tập, bên trong thình thoảng truyền ra tiếng đập bàn cùng tiếng quát tháo tức giận nhưng kì quái là không nghe thấy tiếng Mộ Bắc như mọi khi đã lưu loát cãi lại một tiếng rên phản kích.

Nhân viên A thì thầm vào tai nhân viên B: “Tổng biên đại nhân nhà mình không biết phạm phải lỗi gì?”

B nhún vai: “Vượt quyền làm việc tư, lấy việc công báo thù riêng.”

***

“Sao anh trở về sớm như vậy?” Mộ Tây nhìn đồng hồ treo tường chưa đến 8 giờ. Không phải anh ấy bảo buổi tối 9 giờ mới bay sao? “Em còn chưa làm cơm đâu.”

Hai tháng không gặp, Mộ Tây thấy Lục Nhược đứng trong bóng tối nhưng sao trông anh thật gầy.

Lục Nhược từ ngoài cửa bước sải chân về phía cô để lại trên sàn sạch bóng đầy vết dấu chân.

“Anh đổi dép đi, em mất bao nhiêu công mới lau được đó!” Mộ Tây bất mãn chạy theo anh nhưng lại phát hiện trên người anh có mùi rượu rất nồng, cô đang phân vân liền bị Lục Nhược kéo vào trong lòng. Anh có chút thô bạo kéo cắm cô lên hôn xuống.

Nói là hôn nhưng không bằng nói cắn còn hơn, tay anh miết ở eo cô như muốn bẻ gãy đôi người cô ra vậy. Trong miệng anh nồng nặc mùi rượu khiến cho cô vô cùng khó thở. Đầu lưỡi anh vươn thẳng vào trong miệng cô làm cô bỗng dậy lên sự ghê tởm. Lần đầu tiên cô biết hôn môi có thể làm người ta khó chịu đến như vậy.

“Anh buông ra, a… Khó chịu!” Mộ Tây lấy tay đánh anh, không biết anh uống bao nhiêu rượu rồi lại chạy về nhà phát điên nữa!

“Không được!” Lục Nhược truy đuổi đôi môi trốn tránh của cô. Mộ Tây thật sự khó chịu, liền nhấc chân đá ống đồng của anh. Lục Nhược lảo đảo một cái liền ôm cô ngã trên sô pha.

“Anh đi lâu như vậy, em có nhớ anh không?” Lục Nhược đè nặng trên người cô như vậy, cởi bỏ tạp dề trên người Mộ Tây, hướng lên trên cởi váy của cô vuốt ve đôi chân dài.

Mộ Tây đem tay đẩy anh đi: “Muốn phát tình cũng phải tùy lúc chứ. Đi tắm trước cái đã. Hôm nay em không được!”

“Tại sao không được?” Lục Nhược cúi đầu, ngón tay đặt trên quần lót màu trắng của cô: “Như thế nào lại không được!”

Động tác của anh thuần thục làm Mộ Tây khó nhịn kêu lên một tiếng.

Lục Nhược choáng váng kéo khóa quần xuống, không để ý phản kháng của cô lại mạnh mẽ tiến lên, sau lại thấy Mộ Tây vẫn không chịu nghe lời. Trong lòng anh vốn có chuyện đã không thoải mái lại thấy cô giương nanh múa vuốt, liền rút dây lưng quần ra quấn chặt hai tay cô đặt lên trên đỉnh đầu.

Mộ Tây bị anh đối xử thô lỗ, đá chân anh muốn đi xuống: “Anh làm sao vậy? Không muốn, không nghe thấy sao?…. Em có thai, Anh đừng như vậy!” Tuy không giống với tưởng tượng của cô nhưng rốt cuộc cô cũng đỏ mặt nói ra, mang theo niềm vui sướng ngượng ngùng, cô rút cánh tay trong dây lưng ra: “Là thật đó, nên trong thời gian này anh nhẫn nại một chút!”

Quả nhiên Lục Nhược dừng lại, cúi đầu lẳng lặng nhìn cô một hồi lâu, thân thể bao trùm lên người cô, bạc môi lại phun ra một câu làm cô không thể tha thứ: “Ai?”

Mộ Tây nhìn anh không thể tin được, mở to hai mắt thoáng chốc nước mắt lấp đầy hai khóe mi: “Anh nói cái gì?”

Lục Nhược trên môi rặn ra một nụ cười châm chọc, nhẹ nâng bàn tay vuốt ve mặt cô, cọ nhẹ lên khóe mắt đọng nước của cô: “Chuyện này không có gì… Chúng ta đều là người lớn cả rồi, ngủ cùng ai,… đều giống nhau cả.” Anh thở ra một hơi đầy rượu phả trên mặt Mộ Tây, hơi thở đi vào tận tâm can cô lạnh thấu xương.

“Khóc cái gì?” Lục Nhược một tay phát giận đánh một quyền thật mạnh lên đệm cạnh đầu cô: “Không phải em lại tiếp tục ghen tị đấy chứ!” Anh nhắm mắt lại một loạt những bức ảnh lại hiện lên khiến đầu óc anh quay cuồng. Anh bỏ đi nhưng lại tạo cơ hội cho kẻ khác. Cô uống say khuớt lại bị người đàn ông khác ôm đi, sau đó lại một thân chật vật, làm cho anh phải suy nghĩ như thế nào đây? Thật đáng giận tại sao đến ngày hôm nay anh mới được biết?

Mộ Tây lấy bàn tay vừa rồi rút ra dồn hết sức cho anh một cái tát, tay kia theo động tác của cô đem theo dây lưng giãy dụa “Ba” một tiếng đánh vào cổ Lục Nhược, nơi đó lập tức hiện lên một vết roi đỏ thẫm.

“Anh lăng nhăng, anh tưởng ai cũng như anh, tùy tiện ai cũng có thể ngủ cùng sao?” Mộ Tây theo chính trên người anh đổ xuống sàn “Anh phát điên vì cái gì cơ chứ? Ngay cả câu giải thích cũng không có…” Cô vứt dây lưng trên tay xuống sô pha: “Anh uống say rồi, ngày mai tỉnh rượu nói sau!”

Mộ Tây vòng qua Lục Nhược lấy áo khoác định đi ra ngoài ngủ một đêm. Đi qua phòng bếp có mùi cháy khét, cô đi vào phát hiện nồi cháo đã cháy cạn tới đáy, một khối màu đen chạm vào đáy nồi. Ngắt điện, cô vứt nồi cháo vào chậu rửa nghe cạch một tiếng.

Nhưng Mộ Tây đã quên bản tính người nào là cỡ nào tà ác, cỡ nào càn rỡ. Cô bị anh giữ lại ở phòng bếp.

“Anh muốn làm gì?” Mộ Tây nhìn ánh mắt đỏ rực của Lục Nhược có chút sợ hãi.

Lục Nhược dồn Mộ Tây liên tục lùi lại phía sau, túm lấy, ôm cô lấy, đi xuyên qua phòng khách, ném vào giường lớn của bọn họ. Anh từ phía sau đè nặng cô, ôm lấy thắt lưng cô hướng lên trên, rõ ràng còn nguyên quần áo lại tiến vào: “Em là của anh!” Anh phảng phất tuyên bố, tay nắm chặt lấy tay cô, một lần, lại một lần tiến sâu vào…

Cưỡng ép trong hôn nhân.

Hôn nhân khi phát sinh mâu thuẫn, người phụ nữ thường bị thương tổn nhiều hơn, không chỉ là thể chất mà còn cả tâm lí cùng tình cảm.

Mộ Tây xoa xoa cánh tay đau, đẩy người nằm trên mình ra, quấn chăn quanh người đi xuống giường đem chăn quấn quanh người đi xuống giường, lảo đảo di đến nơi cách xa anh nhất, hai tay vòng trụ, ôm chặt chính mình.

Loại chuyện này cô vẫn thường hay thấy ở trên tivi nhưng không nghĩ lại phát sinh chính trên người mình. Lục Nhược như vậy, không quan tâm ý nguyện của cô, làm cô đau đớn, khuất nhục, lại càng không thể tha thứ.

Di động trên bàn trà điên cuông rung, Mộ Tây bình tĩnh đi tới, màn hình hiện lên hai giờ sáng, mẹ.

“Me?” Mộ Tây phát hiện thanh âm của chính mình không ngừng run rẩy.

“A Tây, Tiểu Lục về nhà sao?” Thanh âm Mộ mẹ vội vàng “Các con không có chuyện gì chứ? Nó không bắt nạt con chứ?”

Mộ Tây phóng mắt vào phòng ngủ, nức nở nói: “Không có việc gì, ầm ĩ hai câu. Anh ấy uống chút rượu nên đã đi ngủ rồi!”

Mộ nẹ nghe vậy nhẹ nhàng thở ra: “Nó còn ngủ được là rất giỏi rồi. A Tây không phải mẹ nói con, con đã làm vợ người ta rồi, hành động cử chỉ đều nên chú ý một chút. Hiện tại xảy ra ba cái chuyện này không thể trách Lục Nhược gây chuyện. Bố con tức giận đến bây giờ vẫn chưa ngủ đâu. Tiểu Bắc đem cái tòa soạn báo Hồ Lục kia chỉnh cho suy sụp, bị người ta đuổi việc rồi. Mẹ lo lắng gần chết!”

“Mẹ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Mộ Tây không rõ liền như vậy ở trong nhà hai ngày lại có thể gây ra chuyện gì được cơ chứ.

Mộ mẹ sửng sốt: “A Tây con còn hỏi ngược lại, chuyện này con phải là người biết rõ nhất chứ!”

“…” Biết, nàng mang thai xong cũng không hề xem ti vi nghĩ phóng xạ không tốt.

“A Tây” Mộ mẹ thở dài: “Nhà ta không giống những nhà khác, mỗi hành động cử chỉ đều có người để ý tới. Đều do hằng ngày mẹ quá dung túng các con. Con cùng cái tên kia Hứa Diệc Hàng đi cùng nhau bị người chụp được, con cũng thật hồ đồ, đều đã có gia đình cả rồi sao còn có thể đi cùng người đàn ông khác đến qua đêm, con định để mặt mũi Lục Nhược ở đâu?” Mộ mẹ sót con, nghe tiếng khóc của Mộ Tây, dịu dàng dỗ: “Tốt rồi, con đừng nghĩ nhiều làm gì. Chắc bên nhà chồng con cũng biết rồi, sáng mai nói Lục Nhược đưa con qua bên đó nói lời xin lỗi, bố mẹ sẽ là chỗ dựa cho hai đứa, thôi nghỉ ngơi sơm đi. Vừa rồi gọi điện thoại không nhận, mẹ sợ con chịu thiệt!”

Mộ Tây ngồi trong chăn hồi lâu trên mặt đất, thẳng đến khi ngoài cửa sổ trắng bệch, cô lau mặt mới phát hiện trong tay vốn toàn là nước. Hơi đau bụng, lúc này hẳn tiểu bảo bối biết mẹ đau lòng nên cũng chỉ náo loạn một hồi lại thôi.

Cô mặc lại quần áo, đi vào phòng ngủ mở cửa sổ cho mùi rượu bay bớt ra ngoài.

Lục Nhược còn đang ngủ, hai mày nhíu chặt lại.

Mộ Tây đi đến đầu giường lấy ra một chai rượu thuốc đem khối bông thấm ra, nhẹ nhàng chấm lên cổ anh, vết thương hồng hồng sưng rất to “Lục Nhược,” cô xem anh im lặng nhẹ giọng nói tiếp “Nếu ngay cả loại chuyện này cũng có thể để cho anh hoài nghi em thì hôn nhân của chúng mình… còn có thể tồn tại sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.