Chương 28. Bỏ trốn bất thành.
Sự xuất hiện của Tà Thần khiến bọn họ không ai dám lên tiếng, chỉ biết cúi gằm mặt. Kỳ thực giáo chủ như thế nào bọn họ là người biết rõ, lúc này trên mặt hắn tỏa rõ sát khí bức người khiến họ lạnh đến thấu xương, tâm thầm nghĩ đến kết cục thê thảm tiếp theo của mình.
- Ba ngươi mau cút ra ngoài, hình phạt như thế nào chắc không cần ta nhắc lại.
Hắn lạnh nhạt hướng về tam hộ pháp. Bọn họ sau khi nghe xong vội vàng đẩy nhau rời khỏi, nếu như chậm thêm chút nữa có thể họ sẽ bị giáo chủ động thủ tại ngay nơi mất, hình phạt kia tuy có nặng nhưng suy cho cùng vẫn còn giữ được một nửa tính mạng.
Hắn vẫn giữ chặt cổ tay nàng, nơi bị hắn nắm đã hằn thành một vòng đỏ nhỏ chứng tỏ lực đạo của hắn thực mạnh. Nàng bị hắn thô bạo kéo đi nhưng vẫn duy trì vẻ mặt lãnh đạm.
Hắn đẩy mạnh nàng ngồi xuống thành giường, miệng phun ra từng ý lạnh.
- Vật bé nhỏ, nàng thật giỏi, lại có thể khiến thủ hạ của ta gây chiến với nhau. Nàng nói xem ta nên xử lý nàng thế nào đây?
Nàng chẳng thèm liếc nhìn hắn lấy một cái. Đôi mắt lãnh đạm lại tập trung vào Ma Quân, tên này võ công không tầm thường nhưng rất tiếc trí thông minh bằng con số không. Qua mấy lần quan sát nàng đã phát hiện ra điều này, đây là cơ hội để nàng chạy thoát.
- Nàng dám coi thường lời ta nói sao? ta hỏi lại lần nữa, nàng nói ta nên xử lý nàng như thế nào đây?
Giọng nói hắn toát rõ vẻ tức giận, một phần là do chuyện vừa xảy ra còn một phần có lẽ vì từ lúc hắn xuất hiện đến giờ nàng chưa mảy may chú ý đến hắn. Lúc này nàng mới lên tiếng.
- Ngươi nghĩ ta thiểu năng hay sao mà im lặng cho bọn họ hạ độc. Nếu là ngươi ngươi sẽ làm gì? Hay là nói với họ rằng "độc đâu, mau đưa ta ăn. Ta muốn chết". Đúng là chủ nào tớ nấy, một lũ sâu mọt ngu ngốc!
- Nàng dám nói như vậy sao?
- Hazz, ta xem ngươi cũng không sáng sủa hơn bọn họ là bao. Ta nghĩ ngươi tốt nhất nên trở về dạy dỗ lại lũ thuộc hạ ngu ngốc kia thì tốt hơn.
Lời nói của nàng vô tình mà cố ý như gáo nước lạnh hất vào mặt Tà Thần, hắn dạy dỗ hạ nhân như thế nào đến lượt nàng xen vào sao. Cơn tức giận của hắn bị nàng khơi mào nếu không dập tắt chắc chắn sẽ đột tử vì nhồi máu não, nghĩ vậy hắn liền nhanh chóng rời khỏi, mà mục tiêu hướng đến của hắn là tam hộ pháp. Hắn bước ra ngoài trên mặt mang theo một mảnh lạnh lẽo khiến Ma Quân sợ hãi nhìn hắn không dám nói lời nào.
Buổi chiều sau khi hắn rời khỏi nàng bắt đầu tiến hành kế hoạch. Nàng bước đến đưa một chén trà cho tên Ma Quân nở nụ cười thật tươi.
- Ma Quân ca ca, mời huynh uống trà, đứng canh ta đã lâu chắc hẳn huynh rất khát.
Hắn trợn mắt tỏ vẻ hung dữ nhìn nàng.
- Ngươi đừng hòng giở trò hạ độc. Mau trở vào phòng nếu không đừng trách ta không khách sáo.
Nàng vẫn bước đến giọng cơ hồ có phần ủy khuất. Nước mắt cứ thế tuôn trào.
- Ma Quân ca ca làm muội sợ, muội chỉ muốn mời huynh uống trà vì lúc nãy huynh đã cứu muội thôi tại sao huynh lại lớn tiếng với muội.......hu hu.
Thấy nàng khóc ngày càng lớn, nước mắt tuôn ra như mưa tay khiến Ma Quân tay chân luống cuống, mồ hôi đã rịn trên trán một vầng. Không thể phủ nhận nước mắt tiểu cô nương này lại đáng sợ đến vậy, cơ hồ so với nước mắt Kim muội còn ghê gớm hơn. Đối với loại tình huống này, cách giải quyết duy nhất đó là dỗ dành cùng thỏa hiệp.
- Tiểu cô nương, muội đừng khóc, ta lỡ lời...
Nàng vẫn duy trì sắc mặt ủy khuất đặt chén trà vào tay hắn.
- Vậy huynh uống đi.
Hắn liền cầm chén trà trên tay một hơi uống sạch, nói thật cả ngày hôm nay tim đập chân run quá nhiều lần Ma Quân cũng thấy khát. Không ngờ tiểu cô nương này lại biết điều đến vậy.
- Này, ta đã uống rồi sao muội vẫn còn khóc.
Nàng tuy bên ngoài khóc lớn nhưng trong tâm lại giương lên cỗ vui mừng khó tả, bản thân không khỏi cười thầm "tên này thật ngốc".
- Hu hu, Ma Quân ca ca. Muội.....muội sợ ba người họ nhân lúc giáo chủ không có mặt sẽ lại đến ức hiếp muội. Cũng may lúc nãy huynh và giáo chủ đến kịp nếu không muội e.... Hu hu huynh và giáo chủ thật tốt với muội.......
Hắn thấy nàng ngày càng khóc lớn mồ hôi đã chảy dài xuống cằm. Lúc trước hắn chỉ sợ nước mắt của Kim muội không ngờ hôm nay nước mắt của tiểu cô nương này còn đáng sơn hơn.
- Muội đừng khóc nữa được không, có ta ở đây bọn họ không dám làm gì muội đâu.
Nàng cầm tay hắn lên đung đưa vẻ ngoài nũng nịu như một tiểu oa nhi mới lớn.
- Bọn họ có ba người còn huynh chỉ có một làm sao huynh đánh lại họ để bảo vệ muội. Có lẽ ngày mai muội không còn cơ hội để đền đáp tấm chân tình của giáo chủ rồi.....hu hu.... Huynh giúp muội đi......
- Muội cần huynh giúp gì?
"Ha ha, cá đã cắn câu. Ta chỉ cần ngươi đưa ta ra khỏi nơi này" nàng nghĩ thầm.
- Ma Quân ca ca, ngươi có thể đưa muội ra khỏi đây được không.
Hắn nghe thấy vậy liền cảnh giác lấy lại vẻ lạnh lùng khi nãy.
- Không được, giáo chủ đã căn dặn không thể để muội rời khỏi đây nửa bước, muội nên ngoan ngoãn ở trong phòng.
Nàng tiếp tục diễn, nước mắt tiếp tục rơi. Diễn kịch là thế mạnh của nàng, mà càng diễn lại càng nhập tâm.
- Hu hu...... huynh hiểu lầm rồi. Muội chỉ muốn huynh dẫn muội ra khỏi đây để tìm chút thảo dược....... Giáo chủ tốt với muội như vậy thì làm sao muội có thể bỏ đi. Muội muốn tìm chút thảo dược giúp giáo chủ có thể an thần thôi a..... Huynh giúp muội đi.....
Thấy vẻ mặt của nàng hắn không đành lòng từ chối. Hắn vội vàng nhìn xung quanh xem có người không rồi nói nhỏ.
- Được rồi, muội có lòng với giáo chủ như vậy ta sao có thể từ chối. Nhưng ta chỉ đi được thời gian ngắn thôi. Nếu để giáo chủ phát hiện thì cả ta và muội đều gặp nguy hiểm.
Hắn đưa nàng ra khỏi phòng, bước đến cái cây ở cuối sân. Nàng vừa đi vừa ghi nhớ lại hết đường đi. Rõ ràng nơi đây có bày trận pháp, cảnh vật thay đổi khó lường. Khi hắn chạm tay vào một vật nhỏ ở trong gốc cây, trước mắt là một ngọn núi đá lớn liền biến thành một con đường mòn.
- Muội cẩn thận, nơi đây có rất nhiều cạm bẫy, nếu không cẩn thận đi lạc đường sẽ mất mạng ngay lập tức.
Nàng tỏ vẻ ngu ngơ không biết gì, cái gì cũng hỏi.
- Ma Quân ca, lúc nãy rõ ràng trước mặt là một ngọn núi sao giờ đã biến thành con đường. Nếu muội lỡ đi lạc thì biết làm sao đây? Muội sợ quá.
- Đây là trận pháp do đích thân giáo chủ bày ra. Nếu lỡ muội bị lạc thì hãy nhìn thật kĩ xung quanh. Nơi nào có một cái cây lớn thì hãy đi về hướng đó. Đấy là trung tâm của trận và cũng là cách duy nhất để mở đường thoát ra ngoài trận. Mọi chuyện muội không nên biết nhiều quá, tuyệt đối không nên có ý chống lại giáo chủ nếu không hậu quả khó lường a.
Hắn nghĩ nàng cùng lắm là một tiểu cô nương chưa hiểu sự đời. Có lẽ giáo chủ có ý với nàng nên đưa về sơn trang. Nhìn thấy giáo chủ đối với nàng như vậy hắn cũng không muốn đắc tội.
Con đường nhỏ dẫn đến một ngôi miếu hoang ở rừng trúc. Đây chính là cửa vào của trận pháp. Tiểu Thanh lúc trước đã từng nói ả Ngọc quý phi thường hay xuất cung đến nơi này, nhắc đến nàng mới nhớ sao ả ta lại có mặt ở đây, đáng lẽ giờ này ả phải ở trong cung "tình chàng ý thiếp" với tên hoàng đế đáng ghét đó.
Nghĩ đến tâm nàng chợt đau. Nàng tưởng rằng nàng chẳng bao giờ biết đau biết buồn, nhưng giờ phút này nàng không thể nào ngăn cho những thứ đó không ngự trị trong tim nàng.
Đi về phía tây rừng trúc vài chục bước một dãy núi đá sừng sững hiện ra. Tên Ma Quân chỉ tay về hướng có nhiều loài thảo dược.
- Ở đó có rất nhiều thảo dược, muội nhớ cẩn thận vì phía trước có một vực sâu không đáy. Nếu sảy chân ngã xuống chắc chắn sẽ mất mạng.
Nàng đi về phía hắn chỉ, quả nhiên đây là một vực thẳm, người nào rớt xuống chắc chắn sẽ thịt nát xương tan. Ngay cả nàng nếu sử dụng võ công thì cũng không thể nào vượt qua. Giờ chỉ còn cách dụ tên Ma Quân này đi thì nàng mới có thể chạy thoát.
- A!!!!!!
Nàng giả vờ ngã một cái thật đau rồi lớn tiếng kêu gào. Ma Quân thấy nàng kêu thảm thiết nhanh chóng chạy đến.
- Muội có sao không?
- Hu hu, muội bị ngã có lẽ trật chân rồi. Muội đau quá!
Nàng ngày càng kêu lớn làm tâm hắn loạn chẳng biết làm sao. Tên này cơ hồ cũng không thể chống đỡ được lâu nữa.
- Muội cố gắng, ta đưa muội về lại sơn trang.
- Không được, muội như vậy mà về sẽ bị giáo chủ phát hiện. Nếu người biết huynh dẫn muội ra ngoài sẽ trị tội huynh, muội không muốn..... Hay là huynh hãy về phía dãy núi đằng kia tìm một cây thạch thất ngàn năm, cây này ăn vào sẽ khỏi trật chân ngay lập tức a.
Hắn đắn đo suy nghĩ, cái óc của hắn suy nghĩ mười năm nữa cũng chẳng thể nào thắng được nàng. Thấy hắn suy nghĩ nàng liền kêu lớn hơn.
- A!!! Đau quá. Ma Quân ca muội đau. Huynh mau đi tìm cho muội.
Hắn ba chân bốn cẳng chạy về ngọn núi trước mặt. Thấy bóng hắn khuất dần nàng mới đứng dậy đi về hướng ngược lại.
- Ha ha, tên ngốc. Đại nương đi đây.
Nàng để lại nụ cười thật tươi rồi rời đi. Nàng không thể không nể phục khả năng diễn xuất chuyên nghiệp của mình, hắn có tìm đằng trời cũng không thấy cây thạch thất ngàn năm. Nàng chỉ nghĩ bừa ra một cái tên thế mà hắn cũng tin.
Nàng đang bước đi bỗng một bóng đen lướt qua, sao cả người nàng không thể cử động được nữa? Nàng đứng im bất động trong lòng không ngừng chửi rủa tên nào đã điểm huyệt nàng.
Xuất hiện trước mặt nàng là một nam tử mặt lạnh như băng, Tà Thần. Trực giác nàng đang mách bảo một điều không lành sắp đến.
Cất giấu khuôn mặt tươi cười vào bên trong, khuôn mặt nàng đột nhiên lãnh huyết như băng. Từ trước đến giờ khi nào gặp nguy hiểm thì khuôn mặt nàng đều trở nên như vậy.
Hắn ghé vào tai nàng nghiến răng nói từng từ.
- Không phải ta đã cảnh cáo nàng rồi sao, nếu để ta bắt được thì hậu quả nàng phải gánh chịu.
Nàng không hề tỏ vẻ sợ hãi, ngược lại càng trở nên bình tĩnh, không chút do dự nhìn thẳng vào mắt hắn.
- Hư, ta chưa từng sợ bất kỳ sự đe dọa nào. Muốn chém muốn giết tùy ngươi.
Tà Thần ôm nàng vào trong lòng ánh mắt hết sức ám muội. Lúc này Ma Quân đột nhiên quay trở lại.
- Muội quên chưa nói với ta cây đó hình dáng như thế nào.
Ma Quân thấy Tà Thần đang ôm nàng, khuôn mặt lãnh khốc vô tình không khỏi giật mình quỳ xuống.
- Giáo chủ trị tội, thần không làm tốt nhiệm vụ.
Hắn chẳng thèm nhìn tên Ma Quân đang quỳ dưới đất chỉ lạnh lùng nói ngắn gọn.
- Về ngục thất chịu tội.
Hắn ôm nàng phi thân trở về Sát Huyết sơn trang. Hơi thở mang theo vài tầng sát khí.
Về đến căn phòng đó hắn liền đặt nàng ngồi trên giường.
- Nàng nghĩ ta nên xử lý nàng như thế nào đây?
Nàng vẫn im lặng thản nhiên như hắn không hề tồn tại trước mắt. Hắn vuốt nhẹ gò má nàng giọng nói đầy tà mị.
- Nàng cứ việc im lặng, để xem lúc sau nàng phải khẩn cầu van xin ta như thế nào. Vật bé nhỏ, nàng biết ta rất muốn nàng là người phụ nữ của ta đúng không, hôm nay ta sẽ không buông tha cho nàng nữa.
Hắn bỏ vào trong miệng nàng một viên thuốc nhỏ rồi giải huyệt đạo cho nàng. Nàng nhớ đó là lọ dược hắn đã từng cho nàng xem, cũng biết nó là mị dược.
...............................................................................................
Hết chap. Chương 29. Sinh ly tử biệt (chap này sẽ đầy máu và nước mắt......)
Cũng may giữ đúng lời hứa post vào thứ Sáu.
Giờ ta phải đi ngủ để ngày mai còn đi 1/6 ở TG. Có mem nào ở TG k????
Mời các bạn đón đọc ^^