Chương 2: ăn mày.
(Tear: Chương này mình sẽ đổi cách xưng hô nhé, thay "cô" bằng "nàng" cho hợp thời đại).
Vài hạt mưa lớn bay lạc quỹ đạo hắt vào mái hiên. Cái cảm giác lành lạnh mà rát buốt trên mặt gọi nàng tỉnh giấc. Toàn thân truyền đến cơn tê buốt, ê ẩm khiến chân tay không còn chút sức lực nào. Bên tai văng vẳng tiếng người nói chuyện, nàng cố gắng vận dụng chút tỉnh táo ít ỏi còn xót lại để lắng nghe. Đó là giọng nói của một nam nhân, nói chính xác hơn phải là tiếng quát ồm ồm rất khó nghe của một nam nhân.
- Con ăn mày này! Mày muốn chết hay sao mà nằm ở trước phủ nhà ta. Ngươi có biết ngươi đang nằm trước phủ Ngọc thừa tướng không? Nếu không muốn lên quan phủ thì cút ngay cho ta.
Hử, Ăn mày? có phải hắn hắn đang nói đến nàng không? Từ nhỏ đến giờ chưa có ai từng gọi nàng là ăn mày cả, vậy mà hắn lại dám. Được lắm!
Cơn bực tức trỗi dậy chuyển hóa thành sức mạnh cho cơ thể. Cuối cùng thì mắt đã mở, tay chân có thể cử động được rồi. Nàng đứng dậy, hai tay chống hông nhìn về phía hắn. Lúc này nàng mới nhận ra bọn chúng có hai người.
- Này, ta là ăn mày? chúng mày đui hay mù hả? Nhìn kỹ lại đi - nàng quát lớn chỉ tay vào mặt bọn chúng.
- Ha ha, mày không phải ăn mày thì là công chúa chắc, nhìn lại mình đi. Chắc con ăn mày này vừa nằm mơ được làm công chúa đấy lão Tam.
Hắn cười lộ ra cái bản mặt đểu giả, hàm răng vàng ố nhai ken két. "Chúng mày chết đến nơi rồi mà còn cười, dám đắc tội với lão nương thì kết cục phải tự gánh lấy" nàng thầm nghĩ rồi chợt cười nửa miệng. Một cước tung lên đá vào cái mặt đểu cán của hắn, tay đưa một đấm vào giữa bụng. Hắn trợn tròn mắt, phun một ngụm máu tươi rồi ngã xuống. Tên quản gia đứng đằng sau run lẩy bẩy, quỳ xuống van xin.
- Xin nữ hiệp tha mạng, tiểu nhân không biết đã đắc tội.
Cô bước lên, một tay túm áo hắn nhấc lên, giọng ngang tàn lạnh lùng.
- Các ngươi là người ở đâu, sao ăn mặc kiểu này. Cha ta đâu? Tên Hắc Đạo đâu rồi?
- Tôi...tôi không hiểu nữ hiệp nói gì.....tôi không biết người nào là Hắc Đạo, xin tha mạng...
- Biến, từ nay đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa - nàng quăng mạnh hắn xuống đất rồi bỏ đi.
Đây là nơi nào? Sao y phục hai tên kia kỳ quái vậy? Sao ta lại có bộ dạng như thế này? Cha ơi, cha ở đâu, cha còn sống hay đã bị tên Hắc Đạo kia hại chết rồi, con gái có lỗi với cha.
Nàng vật vờ trong mưa không biết chuyện gì đang xảy ra, nàng tự trách vì sao nàng không chết cùng cha luôn, sao ông trời lại đối xử với nàng như vậy. Nàng đã từng chứng kiến cảnh mẹ bị chiếc xe màu đen đụng phải, dòng máu từ đầu mẹ chảy không ngừng, ướt đẫm một mảnh đường. Bây giờ nàng lại một lần nữa nhìn cha nằm trong biển lửa mà không có cách nào ngăn lại. Nàng quá vô dụng!
Nàng ghé vào một mái hiên nhỏ bên đường, ngước mắt nhìn cái nơi xa lạ quái quỷ này. Mưa buông mình xối xả đập xuống nền đường tạo thành tiếng "Ào ào" không dứt. Nàng thề sẽ trả thù cho cha, vì vậy nàng phải sống dù bất cứ chuyện gì xảy ra.
- Nhật Dương! Nhật Dương!
Trong tiếng vọng liên hồi của mưa bỗng nhiên lạc vào vài tiếng gọi. "Nhật Dương không phải là tên ta sao? là ai đang gọi ta". Một ông lão trong cầm chiếc ô xé tan màn mưa đen kịt tiến về phía nàng.
- Con đi đâu từ chiều đến giờ. Gia gia chờ con cả buổi. Đã mua rượu về cho ta chưa?
Nàng ngơ ngác nhìn ông ta. Sao y phục của ông ta cũng kỳ lạ như vậy, lại còn xưng là gia gia nữa. Ôi trời ơi, chuyện gì đang xảy ra thế này!
- Ông là ai? - nàng ngơ ngác hỏi.
- Này, đừng có mà diễn kịch với ta. Hay con ham chơi rồi quên chưa mua rượu cho ta đúng không.?- Ta thực sự không biết ông là ai, ông nhận nhầm người rồi.
Ông lão nhìn nàng một hồi rồi kéo tay nàng đi mà không hề để lại lời giải thích. Nhìn ông ta yếu ớt mà lực đạo lại không hề nhẹ. Nàng cố gắng cũng không thể ngăn được bị ông ta kéo đi. "Không lẽ ông ta có võ?"
Đi đến một ngôi nhà nhỏ trong rừng trúc, lão thả nàng ra rồi thở dài.
- Hazz, không lẽ con luyện "Bách Nhật Thần công" bị tẩu hỏa nhập ma.
- Này ông, "Bách Nhật Thần công" là cái gì vậy? - ngơ ngác tập hai.
- Hazz, cái đứa nhỏ này ngay cả "Bách Nhật Thần công" cũng không nhớ nữa, xem ra con đã tẩu hỏa thật rồi. Chỉ tại gia gia không tốt, không nên cho con luyện sớm như vậy.
- Ông nói gì ta vẫn chưa hiểu.
- Được rồi, nếu con không tin thì ta sẽ chứng minh cho con thấy. Trên người con có đeo một miếng ngọc bội khắc chữ "Hoàng", trên cánh tay trái có một cái bớt đỏ hình cánh bướm đúng không nào.
Nàng nghi ngờ nhìn trên cánh tay trái của mình, đúng là có một cái bớt đỏ hình cánh bướm, rồi lục vội trên người thì thấy mảnh ngọc bội có chữ Hoàng. Không lẽ nào....
- Ông lão....à không gia gia, tất cả những điều người nói là sự thật sao, giờ con không nhớ gì hết, người kể lại tất cả mọi chuyện cho con nghe có được không?
Gia gia kể cho nàng nghe tất cả những chuyện trong quá khứ. Nàng theo gia gia từ lúc năm tuổi saumẹ nàng đã qua đời. Cha nàng là Hoàng tướng quân đang dẹp giặc ở biên cương, đã hơn mười năm chiến sự liên miên mà vẫn chưa trở về. Gia gia là sư phụ của cha nàng nên được cha tin tưởng tuyệt đối giao nàng cho ông nuôi nấng đến giờ. Chỉ có điều cha nàng - Hoàng tướng quân là người như thế nào? Sau sự việc cha nàng thời hiện đại do nàng gián tiếp hại chết thì nàng không muốn nhận lại Hoàng tướng quân nữa.
- Gia gia, người vừa nói con đang luyện "Bách Nhật Thần công" gì gì đó, ngày mai con có thể tiếp tục luyện nữa không?
- Không được, con đang bị tẩu hỏa nhập ma, không được tiếp tục luyện nữa. Mà bình thường ta phải dùng biện pháp mạnh thì con mới chịu luyện, sao hôm nay con lại chủ động. Tiểu nha đầu này, con lại có ý đồ gì đây.
- Gia gia, con lúc nào cũng chăm chỉ mà. Đi mà gia gia, cho con luyện tiếp đi, gia gia...gia gia.
Nàng nũng nịu giống như lúc nàng nũng nịu với cha nàng và đương nhiên phương pháp này lúc nào cũng mang lại hiệu quả ngoài mong đợi, chỉ có nàng mới biết không phải nàng đang bị tẩu hỏa nhập ma mà là xuyên không.
Nhờ có luyện tập võ từ nhỏ nên việc theo kịp "Nhật Dương" thời cổ đại cũng không khó. Chỉ một tháng sau đó nàng đã luyện thành "Bách Nhật Thần Công". Đã vậy nàng còn tìm được những bí kíp võ công và âm công trong đống sách cổ của gia gia. Đến bây giờ, hơn một năm ở cổ đại nàng đã luyện thuần thục tất cả những bí kiếp đó.
...........................................................................