Khi Gió Lại Thổi

Chương 8: Bảo Vệ




"Dịch sai một lỗi là vấn đề động cơ, dịch sai nhiều lỗi là vấn đề kỹ thuật."

Những lời năm ấy vẫn còn vang vọng bên tai, tình cảnh này quen thuộc như vậy, Thẩm Ngọc Điệp sao có thể không nhận ra Cố Hiểu Mộng đang dò xét mình.

Trong lòng cô thầm nói vô số câu xin lỗi, nhưng ra khỏi miệng thì lại thành: "Cố sở trưởng vì để phủi sạch hiềm nghi, không tiếc thừa nhận năng lực mình không đủ sao?"

"Dĩ nhiên là không, bởi vì suy luận cô dùng để định tội tôi vốn không thể đứng vững, theo tôi thấy, rõ ràng là tên phản đồ Quân Thống kia giả đầu hàng, giả khẩu cung để lừa gạt Số 76 các người!" Cố Hiểu Mộng đảo khách thành chủ, không chút nào rơi xuống hạ phong.

"Nghe ý của cô là, trong hai người chúng ta tất có một bên bị Đới Lạp lừa gạt?" Nhìn dáng vẻ bừng bừng khí thế của Cố Hiểu Mộng, cô không khỏi cảm thán trong lòng: Không tệ, có tiến bộ.

"Vậy mới nói, chuyện này không cần phải tiếp tục truy cứu nữa, Tiễu Tổng và Số 76 hai hổ đánh nhau nhất định có một con bị thương.

Nếu mọi người đều đã cùng làm việc cho Uông chủ tịch, vậy thì đừng náo ra chuyện tranh đấu nội bộ nữa, mất công để người ngoài được lợi!" Cố Hiểu Mộng giang hai tay ra, phân tích rõ ràng mạch lạc, có vẻ rất có lý.

"Vậy tôi không công mà về, phải giao phó cho Lý chủ nhiệm và Kê Minh Tự thế nào đây?" Thẩm Ngọc Điệp hỏi ngược lại, trong lúc nói chuyện, cô lại nhìn về phía chậu quân tử lan, "Hơn nữa sao tôi cứ cảm giác, ngôn từ hành xử của Cố sở trưởng hôm nay, nơi nơi làm người ta nghi ngờ a..."

Cố Hiểu Mộng thầm nói không ổn, hôm nay hành vi cử chỉ của bản thân quả thật khác thường, nhất là lúc nãy còn chủ động nhắc tới hàm nghĩa của quân tử lan, rất giống như cố ý biểu đạt trung thành.

Vốn dĩ ôm tâm lý may mắn, hy vọng Thẩm Ngọc Điệp sẽ không phát hiện, nhưng mà hiển nhiên, người có thể lên làm Sở trưởng ở Số 76 tuyệt đối không phải đèn cạn dầu, mà bản thân có hành vi lộ liễu như vậy, chẳng khác nào đưa đao cho kẻ địch.

Rõ ràng lý trí đã suy luận chứng minh rằng nữ nhân này không thể nào là Lý Ninh Ngọc, cũng biết mức độ nguy hiểm của Số 76, nhưng tiềm thức lại luôn không khống chế được chạy ra, khiến cho cô không nhịn được mà thả lỏng phòng bị với Thẩm Ngọc Điệp.

Quá ngu xuẩn! Cố Hiểu Mộng thầm mắng chửi mình.

Còn không chờ Cố Hiểu Mộng mở miệng, Thẩm Ngọc Điệp đã thay cô giải thích trước: "Cố sở trưởng hôm nay luôn rất kích động, rất không khớp với hình tượng sắt đá trong lời đồn.

Tôi nghĩ, cô vừa nhìn thấy tôi đã kích động như vậy, ngoại trừ cảm thấy bất mãn vì bị điều tra ra, nguyên nhân càng trọng yếu hơn chính là vì ——"

"Lý Ninh Ngọc."

Nghe Thẩm Ngọc Điệp nói ra cái tên ấy, thân mình Cố Hiểu Mộng chợt lung lay, hai tay chống lên bàn, cô không ngờ đối phương sẽ chủ động nhắc tới Lý Ninh Ngọc.

"Cô không nói lời nào, tức là bị tôi nói trúng rồi." Thẩm Ngọc Điệp tràn đầy tự tin, tiếp tục nói, "Lúc tôi vừa đến Số 76, đã có người nói tôi nhìn rất giống với vị thiên tài giải mã kia, lúc ấy tôi còn không tin lắm, hôm nay nhìn thấy phản ứng của Cố sở trưởng, tôi thật sự tin rồi."

"Cô rốt cuộc muốn nói gì?" Cố Hiểu Mộng đột nhiên cảm giác rất phiền chán, như thể đối với Lý Ninh Ngọc mà nói, dáng dấp giống Thẩm Ngọc Điệp là một sự sỉ nhục vậy.

Thẩm Ngọc Điệp không trả lời, mà vẫn nói tiếp: "Lý Ninh Ngọc, thiên tài giải mã tiếng tăm lừng lẫy, chỉ trong bốn ngày ngắn ngủi đã một mình phá giải máy Enigma đời thứ hai của quân Đức, lập được công lao hiển hách cho quân đội —— tài năng này tôi tự nhận là không thể sánh bằng.

Đáng tiếc trời đố kỵ anh tài, Lý thượng tá còn chưa cầm huy chương trong tay, đã bị Ryukawa Hihara mưu hại độc giết, chết ở Cầu Trang.

May mà cuối cùng Ryukawa Hihara sợ tội tự sát, Lý thượng tá được sửa lại án sai, không đến nỗi lưng đeo oan khuất ôm hận cửu tuyền."

Nghe có người một lần nữa nhắc tới cái chết của Lý Ninh Ngọc, Cố Hiểu Mộng vốn nên cảm thấy phẫn nộ thống khổ, nhưng cái vị đang bàng quan lạnh nhạt đứng tự thuật bên cạnh này, lại đang đeo lên gương mặt của Lý Ninh Ngọc, thậm chí giọng nói cũng giống đến như vậy, trong thoáng chốc Cố Hiểu Mộng lại thất thần.

"Đừng nhìn tôi như vậy." Nhìn biểu tình của Cố Hiểu Mộng, trong lòng Thẩm Ngọc Điệp dâng lên chua xót, cô tận lực nhíu mày, che giấu bi thương trong mắt, tiếp tục sắm vai lạnh lùng, "Cố sở trưởng hôm nay lặp đi lặp lại dò xét tôi, không phải là xem tôi như vị Lý thượng tá kia đấy chứ?"

"Tôi thừa nhận các người rất giống nhau, nhưng Lý Ninh Ngọc đã chết hơn một năm, không có chút liên quan gì đến chuyện cô muốn tra, Thẩm sở trưởng xin hãy biết chừng mực, dừng lại lòng hiếu kỳ của mình." Cố Hiểu Mộng bị nhìn thấu tâm sự, có chút nổi cáu.

"Sao có thể không chút liên quan được?" Thẩm Ngọc Điệp hùng hổ dọa người, dồn ép hỏi, "Nếu tôi đã muốn điều tra vụ án Cô Châu, tất nhiên sẽ phải tra rõ quan hệ giữa cô và Vương Điền Hương, vì thế tôi đã thuận đường tra đến cả vụ án Lão Quỷ.

Theo tôi biết, Vương Điền Hương cũng có tham dự vào chuyện Lý Ninh Ngọc chết oan.

Chỉ trong một năm ngắn ngủi, Ryukawa tự sát, Vương Điền Hương đột ngột lộ ra là gián điệp sau đó bị xử theo quân pháp, có phải quá kỳ hoặc rồi không? Lý Ninh Ngọc khi còn sống quan hệ rất tốt với cô, cô thậm chí còn vì cô ấy mà ra tay đánh người trong Bộ Tư Lệnh.

Cố sở trưởng, tôi hiện tại hoài nghi, cô vì báo thù riêng, cố ý sắp đặt để cho Vương Điền Hương trở thành Cô Châu."

Trải thảm một hồi lâu, cuối cùng cô cũng nói ra những lời này.

Đều bị nói trúng rồi, Cố Hiểu Mộng cảm thấy bản thân như bị Thẩm Ngọc Điệp đặt dưới tia X quang, hết thảy đều bại lộ rõ rành rành.

Cô cười lạnh một tiếng, không chút sợ hãi: "Báo thù? Đừng có nói đùa, Lý Ninh Ngọc ở Cầu Trang từng muốn hại chết tôi! Trước khi chết cô ta còn vu hãm tôi là Lão Quỷ! Tôi xem cô ta như bằng hữu, vậy mà cô ta đối xử với tôi như vậy, tôi chỉ mong cô ta chết đi!"

Kỳ thực Cố Hiểu Mộng phẫn nộ không phải giả vờ, cô thật sự có chút oán hận Lý Ninh Ngọc, hận chị ấy đến tận cuối cùng vẫn còn đang lừa gạt mình.

"Nhưng cô vừa nhìn thấy tôi đã liền kêu chị Ngọc, bây giờ nói những lời này, cho dù ai nghe cũng sẽ không tin đâu." Thẩm Ngọc Điệp từng bước ép sát, như thể không khiến Cố Hiểu Mộng thừa nhận thì sẽ không bỏ qua.

"Đây chẳng qua là thói quen, không liên quan đến chuyện này!" Lời giải thích của Cố Hiểu Mộng lộ rõ là vô cùng yếu ớt thiếu thuyết phục.

"Có thật không?"

Cố Hiểu Mộng không khỏi câm nín, đối diện gương mặt này, cô quả thực không cách nào tập trung suy tính.

Cô ngẩn người trong chốc lát, cuối cùng giải thích một cách vô lực: "Từ trước đến nay tôi luôn công bằng chấp pháp, cái chết của Ryukawa và Vương Điền Hương đều có thể tra rõ nguồn cơn, nếu Thẩm sở trưởng còn khăng khăng không tin, tôi cũng không có gì để giải thích nữa."

Ép Cố Hiểu Mộng nói ra những lời này, Thẩm Ngọc Điệp chẳng khác nào bị ngàn vạn kim châm đâm thẳng vào tim.

Cô không đành lòng tiếp tục nữa, cuối cùng buông tha Cố Hiểu Mộng, cũng buông tha cho mình: "Được rồi, Cố sở trưởng, hôm nay tới đây thôi.

Tôi thấy cô cũng mệt rồi, trước nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai chúng ta lại chính thức bắt đầu."

"Thẩm sở trưởng, mời trở về đi, tôi sẽ không tiễn."

Đã nói đến như vậy, Thẩm Ngọc Điệp cũng tự giác rời khỏi, đóng cửa lại.

Cố Hiểu Mộng trầm mặt ngồi xuống, muốn cho bản thân tỉnh táo lại, tay phải không tự chủ ở trên cánh tay trái vuốt ve rất lâu, tỉ mỉ tái hiện phân tích cuộc đối thoại vừa rồi.

Lúc nãy tình cảm xông lên đầu, cô không kịp phản ứng, bây giờ nghĩ lại luôn cảm thấy không đúng.

Những lời trước đó của Thẩm Ngọc Điệp rõ ràng là đã nghi ngờ lòng trung thành của mình, vì sao về sau mũi giáo lại đổi hướng, đột nhiên đem động cơ quy chụp lên chuyện tình cảm với Lý Ninh Ngọc chứ? Quả thực giống như đang thay cô tìm lý do, tìm lý do để cô không phải là gián điệp Quân Thống vậy.

Có phải cô ấy đang giúp mình? Cố Hiểu Mộng bị suy nghĩ của mình hù dọa, cô lắc đầu một cái, nhanh chóng bỏ đi ý nghĩ này.

Số 76 từ trước đến nay bất hòa với Tiễu Tổng, cô và Thẩm Ngọc Điệp cũng không quen nhau, Thẩm Ngọc Điệp tuyệt đối không thể nào là Lý Ninh Ngọc, về công về tư đều không có lý do giúp cô.

Chẳng lẽ là do mình suy nghĩ nhiều, Thẩm Ngọc Điệp căn bản không nghĩ tới khả năng bản thân là gián điệp? Nhưng lời nói của cô ta biểu lộ logic vô cùng kín kẽ, không giống như người sẽ không nghĩ tới khả năng này...!

Vẫn không hiểu nổi, Cố Hiểu Mộng tiếp tục suy xét một lúc lâu, trời dần dần tối xuống.

Lý Ninh Ngọc tựa vào đầu giường, sờ cổ tay, âm thầm đếm mạch đập, đồng thời dựa theo kim giây của đồng hồ đeo tay để điều chỉnh tần số hô hấp.

Rất lâu sau, phiền muộn nặng nề trong lồng ngực mới được giải tán, tâm tình bình phục lại.

Một gián điệp đạt tiêu chuẩn, ở bất kỳ thời điểm nào đối mặt với bất kỳ ai đều không được bại lộ tâm tình, nhưng mà đối mặt Cố Hiểu Mộng, bản thân dường như rất khó để bình thản không dao động.

Vì để không bị nhìn thấu, cô chỉ đành chủ động nhắc tới "Lý Ninh Ngọc", dùng ngôn ngữ lạnh nhạt nhất để che giấu, bị đâm là Cố Hiểu Mộng, đau lại là bản thân.

Không nói cho Cố Hiểu Mộng biết thân phận của mình, không phải là vì không tín nhiệm em ấy, mà là vì tình cảnh hiện nay của bản thân so với trước còn nguy hiểm hơn nhiều.

Gián điệp Trung Cộng, gián điệp mai phục giữa lòng quân địch, gián điệp do người Nhật phái đến ngụy chính phủ Uông.

Lão Quỷ trước kia có thể sánh vai chiến đấu với các đồng chí trên cùng đường dây tình báo, nhưng giờ đây Lý Ninh Ngọc đã chết, cô không có hồ sơ, không có thân phận, bên trong tổ chức ngầm của Trung Cộng chỉ có một mình thượng cấp của cô biết được chân tướng.

Điều này có nghĩa, một khi thượng cấp hy sinh, cô sẽ không cách nào quay trở về quang minh được nữa.

Hiện tại Lý Ninh Ngọc tựa như một cánh chim hải yến tứ cố vô thân, liều mạng bay lượn trong bão táp.

Cô tưởng rằng bản thân đến lúc chết cũng không còn gặp lại Cố Hiểu Mộng nữa, nhưng dường như vận mệnh đã tận lực an bài, vụ án Cô Châu nổi lên sóng gió, trong bất hạnh lại có điều may mắn, người mà Lý Sĩ Quần phái tới Hàng Châu chính là cô.

Hiểu Mộng, hãy để tôi bảo vệ em thêm một lần nữa.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

P/s: sáng bị ngáo đăng nối luôn chương 8 vào chương 7, giờ phải tách ra lại =))))).


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.