Khi Gió Lại Thổi

Chương 39: Bí Mật




Tiện tay đem quân trang nhuốm máu vứt trên đất, Cố Hiểu Mộng không chút do dự xé toạc áo sơ mi của Lý Ninh Ngọc, cởi ra áo sơ mi, vết thương vai phải liền bại lộ.

Thật may phát súng kia không sâu, cũng không động đến động mạch chủ, trong ngõ hẻm ban nãy, Cố Hiểu Mộng đã dùng khăn lụa buộc lên cánh tay Lý Ninh Ngọc, máu coi như tạm thời ngừng chảy.

Nhưng đạn vẫn còn ở bên trong, nếu không kịp thời lấy ra, sợ rằng cánh tay này sẽ phế.

Vốn muốn mang chị ấy đi bệnh viện, nhưng trước đó kịch liệt chạy gấp cùng kinh hãi khiến cho chứng hen suyễn của Lý Ninh Ngọc thiếu chút tái phát, đã tạm thời nuốt hai viên Aminophylline, nếu đi bệnh viện, ngộ nhỡ bị kiểm tra ra tiền sử dùng thuốc, bại lộ căn bệnh hen suyễn của chị ấy, vậy thì quá nguy hiểm.

Bất đắc dĩ, cô chỉ đành đem Lý Ninh Ngọc mang về biệt thự nhà mình ở phụ cận, để bản thân giúp chị ấy xử lý vết thương.

Cố Hiểu Mộng lo âu nhìn, Lý Ninh Ngọc thủy chung cắn răng không kêu một tiếng, chỉ có mồ hôi nhễ nhại trên trán, hiển lộ đau đớn giờ phút này.

"Chị Ngọc, chị kiên nhẫn một chút." Cố Hiểu Mộng lấy thuốc tê từ trong hòm thuốc, "Bây giờ em sẽ giúp chị lấy đạn!"

"Hiểu Mộng, không được." Lý Ninh Ngọc lắc đầu một cái.

Lúc trước hậu di chứng của độc cá nóc đã khiến tư duy của cô có chút chậm lụt, sau đó lại bị ép lệ thuộc vào thuốc ngủ, tuy rằng đã ngừng thuốc, nhưng trải qua một thời gian lăn lộn, cô luôn cảm giác đầu não mình không còn bằng lúc trước.

Thứ đồ như thuốc tê, vẫn nên dùng ít thì tốt hơn, so với những tổn thương thần kinh không thể chịu được, đau đớn thể xác không tính là gì.

"Đã là lúc nào rồi, chị còn muốn cậy mạnh bắt chước Quan Vũ chứ?" Cố Hiểu Mộng hiểu ý cô, không khỏi có chút tức giận, lạnh lùng đe dọa, "Không tiêm thuốc tê thì tự mình gắp, chờ cánh tay này phế đi, để em xem thiên tài như chị còn lấy cái gì để giải mã!"

"Cố sở trưởng, em lại quên rồi, hai tay tôi đều có thể dùng, Thẩm Ngọc Điệp...!là thuận tay trái..." Lý Ninh Ngọc hơi thở mong manh phản bác, rõ ràng sắc mặt tái nhợt như thể một giây sau liền sẽ ngất đi, lại như cũ cố chấp nhìn chằm chằm thuốc tê trong tay Cố Hiểu Mộng.

Bị nghẹn á khẩu không trả lời được, bác sĩ tạm thời này mềm lòng làm sao cãi được vị bệnh nhân mạnh miệng kia, chỉ đành phải theo ý cô, buông xuống thuốc tê, có lẽ là không cam lòng, Cố Hiểu Mộng như giận dỗi nói một câu: "Đau thì cắn em, em không sợ."

Giơ lên dao phẫu thuật, hơ trên lửa cồn một hồi, mũi dao sắc bén đụng vào vết đạn lẫn lộn máu thịt của Lý Ninh Ngọc, cổ tay Cố Hiểu Mộng khẽ run, vẫn có chút do dự.

"Nếu em còn không động thủ, tôi liền tự mình làm." Nói xong, Lý Ninh Ngọc không tự chủ mím môi một cái, tay trái không bị thương cầm lấy áo sơ mi của mình, quấn lại mấy cái cắn trong miệng.

Cố Hiểu Mộng hạ quyết tâm, nhấn dao rạch ra vết thương.

Cơn đau cắt da xẻ thịt, làm sao có thể không có cảm giác? Lý Ninh Ngọc trong nháy mắt nhắm hai mắt lại, chân mày không ngừng run rẩy, cô cắn thật chặt áo sơ mi, mồ hôi lớn như hạt đậu từ hai bên quai hàm lăn xuống, tay trái gắt gao bắt lấy eo Cố Hiểu Mộng, nhìn hết sức thống khổ.

"Em còn tưởng rằng Thẩm sở trưởng không sợ trời không sợ đất, không sợ chết càng không sợ đau chứ!" Cố Hiểu Mộng chịu đựng đau nhức bên hông, giả vờ thoải mái đùa giỡn, ý đồ dời đi sự chú ý của Lý Ninh Ngọc.

Lý Ninh Ngọc làm sao còn nói được nên lời, chỉ lẳng lặng nghe cô nói, cố gắng duy trì tỉnh táo.

Trong lúc tiến hành giải phẫu, bả vai dần đau đến tê dại, Lý Ninh Ngọc buông tay ra, hơi áy náy vuốt vuốt eo Cố Hiểu Mộng, xem như an ủi.

Cảm nhận được động tác của cô, Cố Hiểu Mộng hơi giật mình, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm động tác trên tay, từ đầu đến cuối không dám nhìn mặt Lý Ninh Ngọc.

Chỉ sợ liếc mắt nhiều một chút liền không cầm dao được nữa.

Viên đạn được lấy ra rơi vào trên khay sắt, cô rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, rũ thấp tròng mắt, thở dài nói: "Chị Ngọc, em thật sợ chị sẽ chết...!Đều do em không tốt, vẫn để chị bị thương rồi."

Lý Ninh Ngọc nhả ra áo sơ mi trong miệng, giọng nói vẫn còn suy yếu: "Đừng sợ...!tôi không phải vẫn còn sống sao..."

Từ khi cô trúng đạn, Cố Hiểu Mộng vẫn cố nén nước mắt, hốc mắt nghẹn đến đỏ bừng, bây giờ nghe thấy những lời này, nước mắt cuối cùng không tự chủ rơi xuống: "Biết rõ là có mai phục, tại sao còn muốn đi?"

"Chuyện này cũng không đến lượt tôi lựa chọn.

Hơn nữa, không phải em đã tới rồi sao?" Lý Ninh Ngọc miễn cưỡng nặn ra nụ cười, đưa tay trái ra lau sạch nước mắt Cố Hiểu Mộng, do dự nói, "Kỳ thực...!ban nãy tôi cũng sợ, may mà có em."

Cố Hiểu Mộng nghe vậy sửng sốt hai giây, ngừng lại động tác bôi thuốc trên tay.

Đây là lần đầu tiên Lý Ninh Ngọc biểu lộ sợ hãi cho người khác thấy, hóa ra thiên tài cũng biết sợ, giờ phút này Lý Ninh Ngọc giống như thiên thần rơi xuống nhân gian, đối mặt người phàm như bản thân tháo xuống ngụy trang.

"Nếu như mười hai năm trước, tôi có thể có một lá át chủ bài giống như em thì tốt rồi." Lý Ninh Ngọc không khỏi cười khổ, tình hình hôm nay thực sự quá giống với ngày đó, dưới mưa súng loạn xạ, may mắn chạy thoát, ngồi trên chiếc ghế sô pha quen thuộc, gương mặt Hiểu Mộng dường như trùng điệp với mẹ em ấy.

"Mười hai năm trước, năm Dân quốc thứ 25..." Cố Hiểu Mộng nhớ tới lời của phụ thân, biết mẫu thân là vì cứu Lý Ninh Ngọc mới hy sinh, "Ngày đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ba ba nói các người gặp phải chuyện ngoài ý muốn, suýt chút nữa bại lộ thân phận, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Xem ra Cố Dân Chương đã nói cho Hiểu Mộng biết chuyện năm đó, Lý Ninh Ngọc thở dài, nhớ lại nói: "Chắc hẳn em đã biết, sự kiện 18/9 xảy ra không lâu sau, quân Nhật liền bắt đầu ngấm ngầm mưu đồ tập kích Thượng Hải.

Đoạn thời gian đó, tin tức ở Thượng Hải rất thiếu thốn, chúng tôi luôn phải nghĩ đủ mọi cách thu thập tình báo của địch nhân.

"Có một ngày, tổ chức đặc vụ Nhật Bản nhận được tin tức từ phản đồ phe ta, biết Lão Thương và Lão Quỷ muốn gặp mặt ở quán cà phê, liền bày mai phục ở đó trước.

"Đến khi Cố phu nhân ý thức được nguy hiểm, tôi đã đi đến quán cà phê đối diện, bà ấy cách cửa sổ phía xa xa ra dấu tay với tôi, nhắc tôi không nên tới gần...!

"Người Nhật đợi đã lâu cũng không phát hiện mục tiêu, có thể là quá sốt ruột, lại nhận lầm hai người khác là người của đảng ngầm, trực tiếp vọt vào quán cà phê vây bắt bọn họ.

Mấy thanh niên học sinh nhìn thấy có người bị bao vây, đối phương còn dùng khẩu âm Nhật Bản, tức thì căm phẫn, đứng ra cùng mấy người Nhật kia đánh lên.

"Đối phương dưới tình thế cấp bách nổ súng, dẫn tới khủng hoảng, tiếp đó, quán cà phê liền rối loạn...!Bọn họ giết đỏ mắt, rất nhiều người khách vô tội đều dính đạn, có thể mẹ em muốn bảo vệ những người kia, hoặc có thể là, bà ấy không may bị đạn lạc bắn trúng...!

"Lúc ấy, tôi trốn trong tiệm bánh đối diện, trơ mắt nhìn bà ấy trúng đạn, lại không thể đến gần.

Lúc ấy tôi hy vọng biết bao có thể có người đến cứu bà..."

Lý Ninh Ngọc nói, trước mắt lại hiện lên cảnh tượng ngày đó, máu, khắp nơi đều là máu, tiếp sau nhà hát Lan Tâm, cô lại một lần nữa tận mắt chứng kiến đồng chí của mình rơi vào nguy hiểm, nôn nóng, đau khổ, nhưng lại hết cách.

"Chị Ngọc, đừng nói nữa!" Cố Hiểu Mộng thống khổ che mặt, không dám tưởng tượng thảm trạng lúc ấy.

"Xin lỗi." Lý Ninh Ngọc cúi thấp tròng mắt, cô không nên miêu tả rõ ràng như vậy, điều này không thể nghi ngờ sẽ mang đến đau khổ cho Hiểu Mộng.

Cảm giác tự trách xông lên đầu, Lý Ninh Ngọc muốn ôm Cố Hiểu Mộng một chút, tay trái đã sắp phủ lên lưng đối phương, cuối cùng vẫn dừng lại —— Nếu không phải bản thân xung động giải thích, Hiểu Mộng cả đời này cũng sẽ không biết, chuyện này sẽ vĩnh viễn là bí mật.

Là cô khiến cho Hiểu Mộng gia tăng thống khổ, làm sao còn mặt mũi đi an ủi.

Một hồi lâu không ai nói gì.

Cố Hiểu Mộng cắn môi dưới, trầm mặc băng bó cho xong vết thương, yên lặng tìm áo sơ mi sạch thay cho Lý Ninh Ngọc.

Lúc Lý Ninh Ngọc cho rằng bầu không khí lúng túng này vẫn sẽ tiếp diễn, Cố Hiểu Mộng bỗng nhiên mở miệng, trịnh trọng nói: "Chị Ngọc, em nói cho chị biết một bí mật, chuyện này, ngay cả ba ba đều không biết."

Lý Ninh Ngọc nhìn cô, không khỏi tò mò, em ấy còn có bí mật gì mà mình không biết.

"Chị có nhớ không, ở Cầu Trang, trong ngày sinh nhật em.

Lúc ấy em nói, em gia nhập chiến trường điệp báo, là vì để thể nghiệm mạo hiểm."

Lý Ninh Ngọc gật đầu một cái, cô dĩ nhiên còn nhớ mấy câu nói viển vông kia của Cố Hiểu Mộng, khi đó mình bị những lời này chọc giận không nhẹ, còn mở miệng giáo huấn em ấy.

"Lúc đó, em không thể bại lộ thân phận Quân Thống của mình, dĩ nhiên không nói ra toàn bộ." Cố Hiểu Mộng nhàn nhạt cười một tiếng, "Muốn thể nghiệm mạo hiểm, chẳng qua là một phần nguyên nhân, nguyên nhân càng trọng yếu hơn, chính là em muốn báo thù cho mẹ.

Tuy rằng thời điểm đó em còn không biết nguyên nhân cái chết thật sự của bà, nhưng em biết, bà ấy chết trong chiến tranh, chết trong sự xâm lược của người Nhật.

Em căm ghét người Nhật!

"Ba ba dĩ nhiên sẽ không đồng ý em gia nhập cuộc chiến này.

Em chỉ từng dò xét đề cập một lần, ông liền quyết tuyệt bảo em cắt đứt suy nghĩ đó.

Năm 18 tuổi, ba ba lựa chọn cho em một con đường ổn thỏa bình an, dưới sự đề cử của ông ấy, em gia nhập đại học Bonn, trường cũ của ông ấy, học ngành luật giống như ông ấy hồi trẻ.

"Học hai học kỳ, đối mặt những thứ pháp luật khô khan kia, em thật sự không nhịn nổi nữa, liền tự chủ trương xin vào khoa toán ở đại học Princeton.

Bởi vì em biết, chỉ có tinh thông khoa học tự nhiên, tương lai mới có vốn liếng để gia nhập tổ chức gián điệp."

"Cố tiên sinh nhất định rất tức giận." Lý Ninh Ngọc không khỏi cau mày, cô đã xem qua lý lịch của Cố Hiểu Mộng, chỉ ở nước Đức học một năm, sau đó liền chuyển đến nước Mỹ, đổi thành học toán.

Cô đã từng không hiểu tại sao Cố Dân Chương lại sắp xếp như vậy, hiện tại rốt cuộc hiểu rõ, là hành động tùy hứng của Hiểu Mộng.

"Chờ ông ấy phát hiện em chạy đến nước Mỹ, đã là chuyện nửa năm sau đó, ông ấy không làm gì được em, chỉ có thể để em tiếp tục học." Nói đến đây, trên mặt Cố Hiểu Mộng lại hiện vẻ đắc ý, "Nhưng mà chờ em tốt nghiệp đại học muốn về nước, ba ba lại ngăn cản em, thay em xin vào sở nghiên cứu của Princeton, đi theo John Neumann tiếp tục học chuyên sâu.

Khi ấy em mới hiểu được, ông ấy muốn em vĩnh viễn ở lại nước Mỹ, vĩnh viễn không lại bước lên mảnh đất chiến hỏa loạn lạc này nữa."

"Nhưng mà nỗi khổ tâm của phụ thân em vẫn uổng phí rồi." Lý Ninh Ngọc biết, chỉ cần là chuyện Cố Hiểu Mộng muốn làm, không ai có thể ngăn cản, cho dù là Cố thuyền vương hô mưa gọi gió.

Cố Hiểu Mộng gật đầu một cái: "Đến năm 1939, cơ hội rốt cuộc đã tới.

Đới Lạp vì để lôi kéo phụ thân, phái người đến nước Mỹ tìm em.

Em cuối cùng cũng có cơ hội gia nhập chiến trường, đối kháng người Nhật."

"Cho nên em không chút nghĩ ngợi gia nhập Quân Thống?" Lý Ninh Ngọc hỏi.

"Khi ấy em chỉ muốn kháng Nhật báo thù, Quốc Dân Đảng, Đảng Cộng Sản, đối em mà nói không khác gì nhau.

Huống hồ, tư tưởng chủ nghĩa Tam Dân đích xác cũng thuyết phục được em." Cố Hiểu Mộng cười khổ, tựa hồ còn có chút oán trách, "Nếu em sớm biết cha mẹ đều là Đảng Cộng Sản, có lẽ sẽ không như vậy —— Nhưng chị nói xem, ai mà ngờ được đại tư bản như ông ấy lại tín ngưỡng Marx chứ?"

Lý Ninh Ngọc trầm mặc, vận mệnh trêu người.

Phụ thân trăm phương ngàn kế bảo vệ con gái, không muốn để con gái bị cuốn vào chiến tranh, cho nên không tuyên dương tư tưởng tổ chức với con, nhưng lại lộng khéo thành vụng, đem con gái đẩy về phía trận doanh phe địch.

"Em ở lớp đặc huấn bí mật của Quân Thống ở Hawaii học tập nửa năm, chờ đến lúc phụ thân biết được, hết thảy đều vô lực thay đổi, ông ấy chỉ đành phải tiếp nhận lời mời của Đới Lạp, bản thân cũng gia nhập Quân Thống."

Tuy rằng tiếc nuối, nhưng Cố Hiểu Mộng cũng không hối hận gia nhập Quân Thống, nếu không làm vậy, cô cũng không có cơ hội bước vào chiến trường điệp báo, bước lên chiếc thuyền mật mã kia.

"Tôi thật sự trách lầm em rồi." Lý Ninh Ngọc thở dài, cho rằng bản thân đã đủ hiểu Cố Hiểu Mộng, lại chưa từng nghĩ tới, nữ hài hai năm trước nhìn như điên cuồng, lại luôn cất giấu tâm sự lớn như vậy, "Luôn nói rằng em là người điên, kết quả lại chính là tôi quá nông cạn."

Cố Hiểu Mộng lắc đầu một cái: "Không, em đích xác là người điên, em thậm chí còn từng ảo tưởng muốn giết kẻ đứng đằng sau biến cố 28/1.

Điều này dĩ nhiên không thể nào, dựa vào tầng lớp nghiệp vụ của em, căn bản không thể tiếp xúc với những người kia."

"Nhưng em có thể giết đặc vụ Nhật Bản nổ súng với mẹ em." Lý Ninh Ngọc bỗng nhiên nở nụ cười không rõ nguyên do.

"Khó mà làm được..." Cố Hiểu Mộng dừng một chút, bắt lấy tay cô, đổi lại giọng điệu ung dung, "Nhiều năm như vậy, cuối cùng có thể nói ra bí mật này.

Chị Ngọc, cảm ơn chị."

"Vậy thì, để trao đổi, tôi cũng nói cho em một bí mật." Lý Ninh Ngọc nháy mắt một cái.

"Cái gì đó?" Cố Hiểu Mộng tò mò nhìn cô.

"Trên thực tế, thù của mẹ em, tôi đã báo rồi." Lý Ninh Ngọc cầm ngược lại hai tay Cố Hiểu Mộng, trong ánh mắt khiếp sợ của đối phương, trịnh trọng nói, "Tôi vĩnh viễn cũng không quên được gương mặt đó, người nổ súng sát hại mẹ em, chính là Nanzo Kumoko."

"Cho nên chuyện Nanzo Kumoko là chị làm!" Cố Hiểu Mộng trợn to hai mắt, cô nhớ ban đầu Lý Ninh Ngọc dùng thân phận Thẩm Ngọc Điệp đến Tiễu Tổng, một nguyên nhân trong đó chính là điều tra vụ ám sát Nanzo Kumoko.

"Chính xác mà nói, là tôi cùng phụ thân em liên thủ sắp đặt.

Sau khi tiến vào Số 76, tôi cùng Đặc Cao Khóa qua lại mật thiết, rất nhanh liền nắm giữ được hành trình bí mật của Nanzo Kumoko.

Tôi đem tình báo nói cho Cố tiên sinh, ông ấy sắp xếp gián điệp Quân Thống, chế tạo trận ám sát kia."

"Mượn đao giết người, không hổ là chị Ngọc của em!" Cố Hiểu Mộng cười toe toét, Lý Ninh Ngọc luôn có thể cho cô kinh hỉ.

Lý Ninh Ngọc nhìn gương mặt vui vẻ đơn thuần của cô gái nhỏ, cũng vui mừng cười lên.

Thực ra, giết chết Nanzo Kumoko, trừ báo thù, còn có một nguyên nhân khác, nếu có thể, cô hy vọng Hiểu Mộng vĩnh viễn không cần biết.

Nhưng Cố Hiểu Mộng lại như đột nhiên nghĩ đến điều gì, trong nháy mắt thu lại nụ cười, nhíu mày trở lại.

Lý Ninh Ngọc có chút khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy?"

"Tại sao không sớm một chút nói cho em..." Cố Hiểu Mộng nhàn nhạt cười khổ, thậm chí ngay cả chuyện báo thù cho mẫu thân, đều là Lý Ninh Ngọc thay cô làm.

Không đợi Lý Ninh Ngọc mở miệng, Cố Hiểu Mộng lại thở dài, bất đắc dĩ nói, "Được rồi, chị có nỗi khổ."

"Hiểu Mộng..." Cô gái nhỏ hiểu chuyện như vậy, làm cho Lý Ninh Ngọc có chút xấu hổ, cô không dám tưởng tượng, nếu Hiểu Mộng biết bản thân bây giờ bị người Nhật khống chế, sẽ tức giận đến thế nào.

"Chị Ngọc, em còn có chuyện muốn hỏi chị..." Cố Hiểu Mộng đột nhiên trở nên lắp bắp, có chút khó mở miệng, "Chị tốt với em, là bởi vì mẹ em có ơn với chị sao?"

Nghe được vấn đề này, Lý Ninh Ngọc nhất thời quên mất lo âu vừa nãy, không khỏi bật cười trong lòng, Hiểu Mộng a Hiểu Mộng, tại sao lâu như vậy rồi, em vẫn còn hỏi ra lời như vậy.

Nhưng biểu tình của Cố Hiểu Mộng không hề giống nói đùa, chân mày sít sao nhíu lại, sắc mặt nghiêm túc, hơi bĩu môi, nhìn giống như xấu hổ, hoặc như giận dỗi.

Cho dù là gián điệp lão luyện đã trải qua mưa gió trên chiến trường điệp báo, đối mặt tình cảm, cô vẫn là học sinh tiểu học lần đầu rời nhà tranh.

"Lúc mới đầu, đích xác là như vậy." Nghe những lời này, Cố Hiểu Mộng có chút ủ rũ, Lý Ninh Ngọc lại nói tiếp, "Hiểu Mộng, em biết không, hơn mười năm trước, tôi đã thường đến nơi này.

Chính là ở chỗ này, lần đầu tiên tôi gặp được em."

Hai ta gặp nhau, không phải là hai năm trước trên thuyền mật mã, mà là mười hai năm trước ở Thượng Hải, ngay trong căn biệt thự này.

"Hả?" Cố Hiểu Mộng chớp mắt nhìn, "Nhưng em làm sao..."

"Em được nghỉ hè, hào hứng chạy tới Thượng Hải, không báo một tiếng nào.

Ngày đó tôi vốn ở nhà em, nhìn thấy em đột ngột đến, liền trốn vào phòng chứa đồ."

"Lúc đó em muốn cho mẹ một kinh hỉ!" Cố Hiểu Mộng sờ mũi một cái, ai biết khi đó trong nhà còn có một Lão Quỷ, "Chị trốn làm gì? Cô giáo dạy piano không thể gặp người như vậy sao?"

Lý Ninh Ngọc nghĩ một chút, cô cũng quên mất vì sao phải trốn, đoán chừng là phản ứng bản năng của điệp viên ngầm, nhìn thấy có người lạ tới, thân thể cử động nhanh hơn đầu óc, chờ cô kịp phản ứng, người đã ở trong phòng chứa đồ.

Cố Hiểu Mộng còn muốn hỏi Lý Ninh Ngọc, có ấn tượng gì với bản thân lúc ấy, nhưng nhớ tới bộ dáng lỗ mãng của mình năm mười mấy tuổi, thôi, không hỏi thì tốt hơn.

Lý Ninh Ngọc dường như nhìn ra cô đang xoắn xuýt, làm bộ lơ đãng mở miệng: "Cho nên, ngôi nhà này đối với tôi có ý nghĩa trọng đại, không chỉ bởi vì đây là nhà của gián điệp tiền bối, còn có một nguyên nhân càng trọng yếu hơn —— "

Cố Hiểu Mộng căng thẳng trong lòng, ý của chị Ngọc là, bản thân so với mẫu thân quan trọng hơn! Nhưng cô còn chưa kịp cao hứng, liền nghe được câu nói phía sau.

"Đó chính là, tôi ở chỗ này gặp được một đứa nhóc lanh chanh!" Không để ý biểu tình ngượng ngùng của đối phương, Lý Ninh Ngọc nói tiếp, "Thật không ngờ, Cố sở trưởng thường ngày sấm rền gió cuốn, lúc làm nũng mẹ cũng chẳng khác gì thiên kim tiểu thư bình thường."

"Lý Ninh Ngọc!" Cố Hiểu Mộng theo bản năng đưa tay bịt miệng Lý Ninh Ngọc, động tác đột nhiên khiến cho hai người đều sửng sốt, Lý Ninh Ngọc khẽ cau mày, ánh mắt vô tội.

Ngừng mấy giây đồng hồ, Cố Hiểu Mộng buông tay ra, cúi đầu, buồn bực nói: "Cho nên, ở trong mắt Lý Ninh Ngọc, em vĩnh viễn là một đứa nhỏ lanh chanh, vĩnh viễn không đạt đến độ cao của chị ấy, đúng không?"

Nghe những lời này, trong lòng Lý Ninh Ngọc giống như bị kim đâm, một trận đau nhói.

Cô không ngờ một lời nói đùa giỡn sẽ khiến Cố Hiểu Mộng nghĩ tới những thứ này.

Đã quá đủ rồi, Hiểu Mộng so với bản thân tưởng tượng còn ẩn nhẫn hơn nhiều, có một số việc, không nên trì hoãn tiếp nữa.

Cô hít sâu một hơi, âm thầm quyết định, tay trái ở sau lưng khẩn trương nắm tay.

Trầm mặc hồi lâu, Lý Ninh Ngọc nhìn quân trang bị Cố Hiểu Mộng tùy ý vứt trên đất, bỗng nhiên mở miệng: "Hiểu Mộng, giúp tôi nhặt áo khoác lên."

Tâm trạng Cố Hiểu Mộng đang như đưa đám, đối với lời của Lý Ninh Ngọc tỏ vẻ nghi hoặc, nhưng vẫn làm theo lời cô, nhặt lên áo khoác nắm trong tay, ngờ nghệch đứng tại chỗ, chờ chỉ thị tiếp theo.

"Túi áo trong ở bên ngực trái, bên trong có đáp án mà em muốn."

"Hả?" Đáp án gì? Cố Hiểu Mộng vội vàng sờ sờ miệng túi, chạm đến một vật thể cứng rắn, hình dáng này giống như là ——

Cô kích động móc ra đồ vật trong túi, là cái lược, là cây lược gỗ nhỏ mà cô tặng cho Lý Ninh Ngọc, không ngờ Lý Ninh Ngọc luôn mang theo trong người!

Lý Ninh Ngọc không chút gợn sóng nhìn Cố Hiểu Mộng, nội tâm lại căng thẳng không thôi, lòng bàn tay rịn ra mồ hôi, cô mặc dù không phải thiếu nữ chưa trải đời, nhưng loại chuyện bày tỏ cõi lòng này, cũng đã rất nhiều năm chưa từng làm.

So với người đang ngồi còn khẩn trương hơn, chính là vị đang đứng.

Chưa bao giờ nghĩ người luôn luôn nội liễm như Lý Ninh Ngọc lại sẽ thẳng thừng như vậy, rất sợ hiểu sai ý, Cố Hiểu Mộng liếm môi một cái, suy đi nghĩ lại, cuối cùng không đầu không đuôi hỏi: "Chị Ngọc, chị...!không chê cộm sao?"

Vốn tưởng rằng đối phương thấy cái lược liền sẽ hiểu, ai biết người ngày thường cơ trí như vậy, bây giờ lại ngu độn đến mức này.

Lý Ninh Ngọc bĩu môi, mặt lộ vẻ khó xử.

Cố tiểu thư chẳng lẽ thật chưa từng yêu đương, cứ bắt cô phải đem lời nói thẳng ra như vậy sao?

"Tâm ý của người yêu, dĩ nhiên phải đặt ở nơi gần sát trái tim nhất." Lý Ninh Ngọc nhỏ giọng nói, nói xong liền quay mặt sang chỗ khác, trên mặt hiện lên một mảnh đỏ ửng, lớn tuổi rồi, nói ra những lời này bản thân cũng cảm thấy xấu hổ.

Tim đập lỡ một nhịp, quân trang bên tay trái lại rơi xuống đất, cái lược bên tay phải bị siết càng chặt hơn.

Cố Hiểu Mộng quả thực muốn phát điên rồi, cô đã vô số lần suy tính bản thân phải làm sao đâm thủng lớp màn này, lại chưa bao giờ dám vọng tưởng chuyện này sẽ do Lý Ninh Ngọc chủ động.

Không khí an tĩnh như có thể nghe được tiếng tim đập của đối phương, yên lặng rất lâu, Cố Hiểu Mộng cuối cùng mở miệng: "Câu nói vừa rồi, là dùng thân phận Lý Ninh Ngọc, hay là thân phận Thẩm Ngọc Điệp?"

"Có khác nhau sao?" Lý Ninh Ngọc không hiểu, vấn đề của Cố Hiểu Mộng sao mà càng lúc càng kỳ quái, cô chủ động vạch rõ đã là hao tốn mười phần dũng khí rồi, nhưng mà kẻ chết não trước mặt rốt cuộc đang xoắn xuýt gì vậy chứ?

Cố Hiểu Mộng giương lên bộ mặt vui vẻ, từng bước từng bước đến gần Lý Ninh Ngọc, cúi người xuống, hai tay đè lên chỗ dựa ghế sô pha sau lưng cô, đổi khách thành chủ: "Bởi vì cái lược này là em tặng cho Thẩm Ngọc Điệp Thẩm sở trưởng, không thể đại biểu tâm ý của em đối với Lý Ninh Ngọc."

Biết Cố Hiểu Mộng chơi chữ, Lý Ninh Ngọc mỉm cười, ngẩng đầu lên chăm chú nhìn cô, nhướn mi nói: "Thẩm Ngọc Điệp cũng vậy, Lý Ninh Ngọc cũng thế, tôi đều là chị Ngọc của em, vĩnh viễn sẽ không thay đổi."

"Là chị Ngọc của em, cũng là người yêu của em."

Em đã đủ tư cách để xứng đôi với chị.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.