Khi Gió Lại Thổi

Chương 28: Hợp Tác




Sau khi Cố Hiểu Mộng vào ngồi, mọi người lại đợi thêm mười lăm phút nữa mới thấy được Lý Sĩ Quần không nhanh không chậm từ phòng nghỉ đi ra, tây trang giày da, mặt người dạ thú.

Hắn đi đến vị trí chủ tọa ngồi xuống, không quên kéo chỉnh vạt áo, luôn duy trì hình tượng gọn gàng.

"Chư vị đều đến rồi, vậy thì bắt đầu thôi." Lý Sĩ Quần tự nhiên chìa ra hai ngón tay, Từ Mạn Trinh thành thục đưa cho hắn một điếu thuốc lạc đà, khẽ khom người giúp hắn châm lửa.

Cố Hiểu Mộng bày ra thái độ chán ghét cùng xem thường không chút nào che giấu, tay phải khoác lên cánh tay trái, tròng mắt rũ thấp, ánh mắt khinh miệt tà tà nghiêng xuống, giống y hệt vẻ cao ngạo của Lý Ninh Ngọc lúc ban đầu; Mà Lý Ninh Ngọc lúc này, treo trên mặt nụ cười lễ phép đặc trưng của Thẩm Ngọc Điệp, ánh mắt mong đợi tôn kính nhìn về phía Lý Sĩ Quần.

Lý Sĩ Quần khoan thai phả ra một vòng khói, nheo mắt lại nói: "Đều là người mình, tôi cũng không vòng vo nữa.

Mục đích số 76 tổ chức buổi hội thảo lần này, chính là để biên soạn một sách mã mới."

(*) Sách mã (codebook): chứa khóa mã để mã hóa

"Sách mã, không phải tháng trước mới vừa đổi sao?" Lý Ninh Ngọc nhíu mày lại, giả vờ không hiểu.

Cô đương nhiên biết vì sao phải thay đổi.

Thực ra, sách mã tháng trước chính là do cô tự mình biên soạn, xem như tiết kiệm được công sức phá giải, bên này viết xong giao cho Lý Sĩ Quần, bên kia liền trở tay đưa cho Cố Dân Chương —— E rằng phe cách mạng Tân Tứ quân nhận được sách mã còn sớm hơn cả Kê Minh Tự.

Có sách mã, cộng thêm nội ứng ở Tiễu Tổng và Số 76, chính phủ Uông Ngụy gần đây mỗi lần tiến hành hành động diệt phỉ ở Giang Tô đều dị thường khó khăn, lần nào quân Ngụy chạy tới, đội du kích cũng đều đã dời đi.

Rất nhiều năm sau, có người phát hiện những sự kiện trùng hợp như vậy thực sự quá nhiều, liền suy đoán rằng đây là do Lý Sĩ Quần để lại đường lui cho bản thân, chủ động lấy lòng Đảng Cộng Sản.

Thậm chí còn có lời đồn rằng tên hán gian này kỳ thực là đảng ngầm mai phục nhiều năm, chưa bao giờ phản bội tổ chức —— Dĩ nhiên, những thứ đó đều là nói sau.

"Sách mã số 112 có hiềm nghi bị lộ, để phòng ngừa ngộ nhỡ, vẫn cần phải biên soạn một bản mới." Nói xong, Lý Sĩ Quần quan sát phản ứng của mọi người xung quanh, tiếp tục nhấn mạnh tầm quan trọng của chuyện này, "Mọi người cũng biết đấy, Uông chủ tịch mấy ngày này viếng thăm Nhật Bản, gặp mặt thủ tướng Nhật, ngày hôm qua lại có bài phát biểu, Kê Minh Tự rất nhanh sẽ có động tác mới.

Ở thời điểm quan trọng này, bộ phận đặc công chúng ta nhất định không thể sơ suất, cần phải nhanh chóng biên soạn một sách mã mới, hơn nữa cấp bậc mã hóa còn phải cao hơn trước đây, đảm bảo sự an toàn của hệ thống tình báo!"

Cố Hiểu Mộng lắc lắc đầu, bất thình lình xen một câu: "Không cần thiết.

Căn cứ theo điều lệ bảo mật, nhân viên tham dự biên soạn mật mã chắc hẳn không vượt quá ba người, nếu Lý chủ nhiệm chỉ là muốn một sách mã mới, không cần thiết gọi chuyên gia của các bộ phận đến đây như thế này, tám người cùng ngồi biên một cuốn sách mã, đơn thuần là lãng phí thời gian."

Lý Sĩ Quần lộ vẻ khó xử, hắn vốn định để cho Thẩm Ngọc Điệp soạn một quyển sách mã mới, kêu chuyên gia giải mã các bên phá giải tại hiện trường, nhằm kiểm nghiệm mức độ bảo mật của mật mã mới.

Vốn tưởng rằng Tiễu Tổng sẽ giống với bên Nam Kinh, phái khoa trưởng khoa viên tới, ai mà biết Cố Hiểu Mộng lại đích thân đi một chuyến —— Kể ra cũng không khó giải thích, đoán chừng vị thiên kim Cố gia này còn ghi hận mối thù lần trước, cố ý mượn cớ đến Thượng Hải gây khó dễ Thẩm Ngọc Điệp.

Chỉ là lần này cô đến đây, Lý Sĩ Quần liền khó xử, dẫu sao loại nhiệm vụ biên soạn mật mã mới này, theo lý thường phải do chuyên gia giải mã hàng đầu hệ thống Uông Ngụy đứng ra phụ trách.

Sau khi Kim Sinh Hỏa và Lý Ninh Ngọc chết, danh hiệu này thuận lý thành chương rơi xuống trên đầu Cố Hiểu Mộng, nhưng Lý Sĩ Quần hắn lại không phải là Đinh Mặc Thôn, sao có thể nguyện ý để người của Tiễu Tổng cướp đi công lao này?

Vốn dĩ hơn một năm qua, sách mã hầu như đều do người của Số 76 biên soạn, nội bộ Tiễu Tổng có đủ thứ chuyện lông gà vỏ tỏi, tự lo mình còn không xong, cũng lười so đo với hắn những chuyện này.

Nhưng bây giờ Cố Hiểu Mộng đã đích thân tới rồi, nói thế nào cũng không thể lạnh nhạt thờ ơ vị đại phật này được.

Còn không chờ Lý Sĩ Quần trả lời, Lý Ninh Ngọc mở miệng giải vây trước: "Cố sở trưởng hiểu lầm rồi.

Tôi đoán là, Lý chủ nhiệm không phải bảo tám người chúng ta hợp tác, mà là mời ngài tới biên soạn mật mã, để những kẻ tầm thường chúng tôi thử phá giải, kiểm nghiệm thành quả của ngài, cũng là để mọi người học tập kinh nghiệm."

Cô cố ý nhấn mạnh hai chữ "tầm thường", nghe như tự khiêm nhường, thực tế lại là hạ thấp tất cả mọi người có mặt, Lý Sĩ Quần nghe ra được, Thẩm Ngọc Điệp là đang cố ý muốn làm Cố Hiểu Mộng khó chịu.

Người này thật đúng là không biết đối nhân xử thế chẳng khác gì lúc trước, nghé con mới sinh, không chút sợ hãi thế lực Cố gia.

Đúng như dự đoán, mấy nhân viên giải mã khác nghe được lời nói này, sắc mặt đều trở nên khó coi, liếc nhìn Cố Hiểu Mộng.

Cố Hiểu Mộng thì khoanh tay tựa lưng vào ghế ngồi, không nói một lời nhìn Thẩm Ngọc Điệp, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt như có như không.

"Chủ nhiệm, tôi nói có đúng không?" Lý Ninh Ngọc nhìn về phía Lý Sĩ Quần, ngữ khí có chút nôn nóng, tựa như đang nhắc nhở Lý Sĩ Quần: Thẩm Ngọc Điệp tôi cũng là chuyên gia giải mã, Lý chủ nhiệm ông không thể đưa cùi chỏ ra bên ngoài được, nếu như để người khác đoạt công ngay trên địa bàn mình, sau này mặt mũi Số 76 gác nơi nào?

Lý Sĩ Quần nghĩ một chút, hạ quyết tâm mở miệng nói: "Thẩm thiếu tá chỉ nói đúng phân nửa.

Tôi chính là muốn để các chuyên gia cao cấp của ba bộ phận chân thành hợp tác, cùng nhau nghiên cứu thảo luận thiết kế mật mã mới.

Có điều Đường chủ nhiệm phái tới —— "

Hắn cười cười nhìn ba người ở phân khu Nam Kinh, ba người lộ ra vẻ mặt khó xử, đều không dám lên tiếng.

"Cho nên, lần này chỉ có Cố thiếu tá và Thẩm thiếu tá hai người hợp tác thôi." Lý Sĩ Quần dừng một chút, sợ Cố Hiểu Mộng không đồng ý, lại khen thêm một câu, "Cố thiếu tá kinh nghiệm phong phú, vị thuộc hạ này của tôi vừa vào nghề không lâu, vẫn cần cô chỉ điểm nhiều hơn."

"Lý chủ nhiệm không tín nhiệm năng lực của tôi sao? Nhiệm vụ như vậy, một mình Cố Hiểu Mộng tôi là đủ rồi." Cố Hiểu Mộng quả nhiên không nể mặt Lý Sĩ Quần, ngôn ngữ mang gai, cười khẩy nói, "Huống hồ, sở trường của vị Thẩm sở trưởng này chỉ sợ không phải mật mã đâu nhỉ? Nghe nói mật điện cô ta từng phá giải còn không nhiều bằng số người từng giết.

Trình độ như vậy, còn chưa đủ tư cách phối hợp tôi!"

Đây là trắng trợn khiêu khích, mọi người lật đật nhìn về phía Thẩm Ngọc Điệp, chỉ thấy cô siết chặt nắm tay, đôi mắt trợn trừng, cổ họng nhúc lên nhúc xuống, lại không thốt ra được nửa lời, có vẻ như bị Cố Hiểu Mộng chọc giận không nhẹ.

"Cố thiếu tá, không phải là tôi không tín nhiệm năng lực của cô, nhưng việc này dù sao cũng là nhiệm vụ tối cao quan hệ đến sự an toàn của Uông chủ tịch và chính phủ Nam Kinh, cho dù cô không nể mặt tôi, cũng phải nể mặt Uông chủ tịch chứ?" Lý Sĩ Quần cuối cùng cũng thu lại nụ cười, nghiêm túc uy hiếp nói.

Tình hình giằng co không ai nhường ai, Lý Ninh Ngọc đột nhiên tức giận vỗ bàn đứng dậy: "Chủ nhiệm, tôi thấy có một số người tự cao giữ tài, thật sự không để ngài và Uông chủ tịch vào mắt!"

Dứt lời, lại trừng mắt về phía Cố Hiểu Mộng, ánh mắt có điều ám chỉ, Cố Hiểu Mộng hiểu ý: Có chừng mực, thấy đủ liền thu.

Cố Hiểu Mộng tận lực không nhìn Lý Ninh Ngọc, cười nhìn Lý Sĩ Quần: "Lý chủ nhiệm thật làm tôi tổn thọ quá, mệnh lệnh của Uông chủ tịch tôi nào dám không nghe, tôi cùng Thẩm sở trưởng hợp tác là được!"

Cô vừa dứt lời, Lý Sĩ Quần liền ấn tắt thuốc lá trong tay, hừ lạnh một tiếng đứng lên: "Vậy thì tốt, Từ bí thư, tiếp theo giao cho cô."

Triệu Tiểu Mạn luôn trong tình trạng lo lắng đề phòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu lúc nãy thật sự đánh lên, cô thật không biết nên chui xuống gầm bàn hay chạy ra ngoài cửa.

Đợi Lý Sĩ Quần ra khỏi phòng yến hội, Từ Mạn Trinh liền bắt đầu sắp xếp những người khác về phòng nghỉ ngơi.

Chỉ trong chốc lát, cả căn phòng chỉ còn lại Cố Hiểu Mộng cùng Lý Ninh Ngọc.

"Thẩm sở trưởng, Cố sở trưởng, hiện tại hội trường đã được dọn dẹp đúng như quy củ, hai vị có thể bắt đầu làm việc.

Có gì cần cứ nói với lính canh, tôi sẽ đến sắp xếp." Từ Mạn Trinh khách khí lễ độ, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Ngọc Điệp còn mang chút đồng tình cùng hài hước.

Cố Hiểu Mộng bây giờ mới có thời gian quan sát kỹ lưỡng Từ Mạn Trinh, từ vóc dáng là có thể nhận ra, cô chính là nữ nhân đã đến tìm Cố Dân Chương hôm đó.

Nghĩ đến lời đánh giá của phụ thân dành cho Từ bí thư, Cố Hiểu Mộng đối với cô tràn ngập tò mò, không khỏi cười một tiếng, như đang thử thăm dò: "Hiện tại có đây, trước pha cho tôi một ly cà phê Lam Sơn."

" Vâng, Thẩm sở trưởng thì sao?" Từ Mạn Trinh hỏi.

"Tôi không cần." Lý Ninh Ngọc lạnh lùng nói, lại ngồi về vị trí ban đầu, hí hoáy bút máy cùng giấy nháp.

"Vậy thì mời Cố sở trưởng chờ một chút." Dứt lời, Từ Mạn Trinh lui ra ngoài, đóng lại cửa phòng yến hội.

Lần này thật sự chỉ còn lại hai người bọn họ.

Lý Ninh Ngọc cùng Cố Hiểu Mộng trao đổi ánh mắt, bắt đầu nhanh chóng kiểm tra xem trong phòng có thiết bị nghe trộm hay không.

Hai người phối hợp ăn ý, rất nhanh liền loại bỏ nguy hiểm.

Cố Hiểu Mộng thở phào nhẹ nhõm, ngồi bên cạnh Lý Ninh Ngọc, nhỏ giọng nói: "Chị Ngọc, nhìn căn phòng này xem, có giống tình cảnh chúng ta lần đầu tiên gặp mặt hay không?"

Cảnh tượng ngày xưa như hiện lên trước mắt, nhưng lần này hai người có vẻ đã thay đổi thân phận, chuyên gia giải mã Cố Hiểu Mộng ghét bỏ nhân viên mới nổi Thẩm Ngọc Điệp.

Lý Ninh Ngọc cười một tiếng, không trả lời, chỉ dịu dàng quan tâm hỏi: "Thương tích đã lành hết chưa?"

"Lành thì lành rồi, chỉ là có chút hậu di chứng." Cố Hiểu Mộng nhẹ nhàng cầm lấy cây bút trên tay Lý Ninh Ngọc, bắt đầu đùa giỡn, "Tay phải này của em a, hiện tại cứ hễ viết chữ là nhũn ra."

"Nhưng tôi thấy chữ viết của em, lực xuyên qua mặt sau, không giống nhũn ra chút nào." Lý Ninh Ngọc giả vờ nghi ngờ, cô ngược lại muốn nhìn xem nha đầu này còn lời gì chờ cô.

"Nếu đã đọc thư, tại sao không hồi âm?" Cố Hiểu Mộng đổi đề tài, biết còn hỏi.

"Tôi..." Lý Ninh Ngọc đang nghĩ câu trả lời, bỗng nhiên nghe tiếng bước chân trên hành lang, theo bản năng ra dấu đừng lên tiếng, ánh mắt lập tức trở nên cảnh giác.

"Cố sở trưởng, cà phê của ngài."

"À, vào đi."

Hai người ngồi cách hai cái ghế, mỗi người nhìn chằm chằm giấy nháp trước mặt, đều mang vẻ mặt lạnh lùng.

Từ Mạn Trinh quan sát một vòng, thấy trong phòng không có dị trạng gì, đặt cà phê xuống liền đi ra ngoài.

"Sao, cô cảm thấy hai người này có vấn đề?" Trong căn phòng nghỉ trên lầu ba, Lý Sĩ Quần hút thuốc, vân vê quả hạch trong tay, nghi hoặc hỏi.

Từ Mạn Trinh ái muội cười một tiếng: "Ngài không cảm thấy, thái độ của Cố Hiểu Mộng đối với Thẩm Ngọc Điệp có chút vi diệu sao?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.