Khi Em Mỉm Cười

Chương 47




Edit: Tohy

Lục Tư Thành đi qua cắt ngang như vậy mà còn có thể tiếp tục nói chuyện tình yêu quả thực có thể gọi là thần tiên, Đồng Dao nửa đẩy nửa đuổi đưa Giản Dương ra đến cửa tiểu khu, Giản Dương còn không chịu đi, đòi tận mắt nhìn Đồng Dao xóa tên mình khỏi các danh sách đen, mới hơi chút nhượng bộ.

Đồng Dao cúi đầu, kéo Giản Dương ra khỏi danh sách chặn của tin nhắn, weibo, số điện thoại… Ánh sáng di động chiếu lên mặt cô, khi cô đang nghịch với một đám phần mềm mạng xã hội, Giản Dương liền nghiêng người dựa vào trên lan can, cúi đầu nhìn–

“Không còn nữa?” Đồng Dao cuối cùng cũng xóa xong, lắc điện thoại, “Về sau cậu đừng có nói mấy lời kì quái nữa, bằng không tớ sẽ lại đưa cậu vào.”

“Thế nào là lời kì quái?”

“Ở lại bên nhau, cứ nhìn thấy cậu là thế này thế kia.”

“À,” Giản Dương lại lên tiếng, chỉ vào màn hình điện thoại của Đồng Dao, “Sổ đen trong Yahoo đã cho tên tớ ra chưa?”

Đồng Dao nở nụ cười, ngẩng đầu nói, “Bị bệnh hả, cậu sao còn nguyên thủy hay sao mà dùng Yahoo–“

Câu còn chưa nói xong, cánh tay vốn đang bên cạnh mình liền đặt lên vai cô, hơi dùng lực lôi cô lại, Đồng Dao không kịp phòng bị ngã về phía trước, cùng lúc đó, cô cảm giác người phía sau cúi đầu, đôi môi lạnh lẽo mềm mại rơi xuống gò má cô.

Đồng Dao trố mắt hai giây.

Giản Dương lúc này đã buông cô ra, làm bộ cái gì cũng chưa có đứng thẳng, vẫy tay gọi taxi, khi mở cửa xe dừng lại, tựa hồ không nhịn được xoay người liếc nhìn người còn đang ngây ngốc đứng ven đường, im lặng, rồi thản nhiên nói, “Tớ về đây.”

“Hả?” Đồng Dao gật đầu, “Ừ.”

Cửa xe đóng lại, Giản Dương đi rồi.

Đồng Dao nhìn theo chiếc xe càng lúc càng xa, lại cúi đầu nhìn điện thoại của mình, cuối cùng lấy tay xoa mặt, cô nháy mắt mấy cái, trong lòng cũng không rõ là cảm giác gì–nhưng cô cảm thấy, có lẽ đưa Giản Dương ra khỏi sổ đen, thì về sau cô có lẽ sẽ không nhét lại nữa, mà Giản Dương đại khái cũng không tự dưng chạy đến nói với cô có muốn làm lại hay không….

Đều đã qua.

Đã từng cả đời không qua lại với nhau bình tĩnh nói chuyện, hẳn đã là kết cục tốt nhất của hai người.

Đồng Dao suy nghĩ, để điện thoại vào trong túi, xoay người định quay trở lại trụ sở, kết quả bị người đứng phía sau không rõ tự bao giờ làm hoảng sợ—anh ta mặt một chiếc áo phông quần đùi đi dép tông, bên ngoài là một chiếc áo gió màu đen, cách phối đồ quỷ dị mặc trên người anh ta vậy mà mẹ nói thật đẹp.

Thấy Đồng Dao bị sợ đến mức liên tục lùi về sau mấy bước, Lục Tư Thành duỗi tay túm cô lại, giúp cô tránh khỏi vận mệnh ngã xuống đường bị xe nghiền thành bánh thịt….Đến khi Đồng Dao đứng vững, anh mới buông tay ra, trong lòng Đồng Dao còn sợ hãi, hỏi: “Anh đứng đây từ bao giờ?”

“Vừa mới,” Lục Tư Thành nói, “Các em hòa hảo?”

“Không có.”

“Vậy tại sao cậu ta hôn em?”

Đồng Dao hơi đỏ mặt: “Một cái hôn hữu nghị thôi.”

“…” Đồng Dao nhìn chằm chằm vào Đồng Dao một lát, mặt không chút thay đổi nói, “Tưởng anh là đứa trẻ ba tuổi à?”

Người đàn ông nói xong, hơi nhếch cằm, xoay người đi về phía tiểu khu, Đồng Dao đứng lại tại chỗ vài giây, rồi nhanh chóng đuổi theo bước chân Lục Tư Thành–người đàn ông đi rất nhanh, anh ta đi một bước Đồng Dao phải bước một bước rưỡi, cho nên cuối cùng, Đồng Dao giống như một con thỏ chạy chậm sau lưng Lục Tư Thành.

“Đội trưởng.”

“Hả.”

“Anh đi đâu đấy?”

“Mua thuốc lá, không phải nói với em rồi sao?” Lục Tư Thành lấy gói thuốc mới mua từ trong túi ra, còn có cả ví tiền của anh.

Đồng Dao nhướn mày: “Không phải anh không mang tiền?”

“…..Ví tiền thì bên trong có tiền sao?” Vẻ mặt Lục Tư Thành tự nhiên thả lại ví vào trong túi quần.

Đồng Dao “Ồ” một tiếng, ngẫm nghĩ cũng đúng, ví tiền của cô thường xuyên chỉ có một hai đồng tiền–không ra khỏi cửa thì thôi, ra khỏi cửa cũng là dùng các phần mềm thanh toán, tiền mặt có vẻ thiếu….Cô nhìn Lục Tư Thành lấy một điếu thuốc ra: “Anh hai ngày nay ho khan không thấy hút thuốc, em còn nghĩ anh nhân cơ hội này bỏ luôn.”

“Anh hiện tại không có việc gì.” Lục Tư Thành nói xong, dừng bước, lại ho khan một tiếng.

Đồng Dao:”…..”

Lục Tư Thành làm bộ cái gì cũng chưa xảy ra tiếp tục đi về phía trước, Đồng Dao đi nhanh ra phía trước mặt anh, nhìn chằm chằm mặt than một lát: “Tại sao em cảm thấy anh ra ngoài phá hoại? Có phải Kim Dương nói với anh cái gì hay không?”

“Không có, tại sao phải phá hoại? Phá hoại ai? Tại sao em lại nói như vậy?”

“Giác quan thứ sáu của phụ nữ.”

“Em thuộc loại trì độn giống voi không tính.”

“Vậy anh đưa di động của anh đây em xem.”

“Muốn nhìn di động của anh?”

“Đúng vậy.”

“Dễ dãi với em là em lại đè đầu cưỡi cổ anh,” Lục Tư Thành cười lạnh, “đúng là có năng lực.”

Được rồi, đội trưởng vẫn là đội trưởng kia, dũng khí của Đồng Dao đến lúc này đại khái là dùng hết, cô phẫn nộ sờ chóp mũi, không dám thuận tiện nói tiếp…Lúc này hai người đã đi về đến trước cửa trụ sở, hai người chân trước chân sau đi vào, Lục Nhạc đang ngồi ở vị trí của Đồng Dao vội vàng duỗi đầu nhìn thoáng qua: “Tại sao hai người lại về cùng nhau? Dương thần nhà chú lùn cô đâu? Hòa hảo rồi? Hay là cô cự tuyệt Dương thần thuận tiện ở bên cạnh anh tôi?”

“Trùng hợp gặp bên ngoài, Dương thần đã về, hòa hảo cái rắm, cùng anh cậu ở một chỗ cái rắm.” Đồng Dao lười biếng đáp lại, cởi giày xỏ đôi dép đi trong nhà của mình vào, “Tôi còn muốn sống lâu thêm mấy năm, không muốn yêu đương với tuyển thủ.”

“Là con gái cô nên nhã nhặn hơn.”

“Không thể.”

Đồng Dao vừa nói vừa đi về phía máy tính của mình đứng sau lưng Lục Nhạc nhìn anh ta chơi, LeBlance hạ gục 1 chết 12 hỗ trợ 7, thành tích thật không bằng ai, cười nhạo một tiếng chuẩn bị nói xấu vài câu thì đột nhiên phát hiện ra có gì không đúng, cô lui lại phía sau cúi đầu nheo mắt lại nhìn cẩn thận toàn màn hình máy tính, Đồng Dao hét lên một tiếng nắm lấy hai tai Lục Nhạc—

“Lục Nhạc! Cậu đồ ngu ngốc! Lại dám lấy tài khoản của tôi tìm đường chết!!!”

“Cô mau buông tay, tôi sắp lật kèo đây, trận này có thể thắng!”

“Có thể thắng cái rắm! Tôi không nhìn ra cái kĩ năng có thể thắng của cậu!”

Trong lúc hai người tranh chấp, đường giữa phe kia nhắn: [Smiling? ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ]

Trong tiếng Hàn có nghĩa là: Cô nói cô là Smiling? Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.

Đồng Dao lấy hai tay che mắt: “Mặt đều bị cậu làm cho mất hết, LeBlanc cậu dùng như vậy sao? QRWE, đánh thường, A phóng lửa, Q, xem! Này mẹ nó không phải là chết rồi sao!”

“Vừa nãy tôi cũng định dùng như vậy, cô không nói anh ta cũng chết.”

“Cậu chuẩn bị cái rắm.”

Khi hai người đang tranh cãi anh nói một câu tôi nói một câu, Lục Tư Thành cầm cốc nước đi qua hai người, ném xuống một câu “Ầm ĩ muốn chết”, quay lại vị trí của mình, cởi áo gió treo trên ghế, cầm chuột gõ bàn phím… Ánh mắt Đồng Dao liếc nhìn thấy một đống chữ trên màn hình Lục Tư Thành, ngẩn người: “Anh còn đang mở trực tiếp à?”

“Giết thời gian.”

Lục Tư Thành nói xong, nhìn qua màn hình, quần chúng ăn dưa đang “A ha ha ha bọn họ không hòa hảo ha ha ha ha ha ha ha thế mới đúng ha ha ha ha”, người đàn ông cười nhạo một tiếng, lấy bao thuốc lá mới tinh một điếu cũng chưa động vào ném lên bàn, dựa lưng ra sau–

“Có người nói Telecom Trung Quốc có hai học sinh tiểu học, thật sự là cảm thấy khổ cho mấy người phải đi trông nhà trẻ.”

Lục Tư Thành chậm rãi đọc lại, Đồng Dao còn đang kéo tai Lục Nhạc dạy anh ta cách dùng kĩ năng W dịch chuyển đến bên cạnh đối thủ….Anh nói xong, hai người Lục Nhạc vừa kịp đánh xong ADC địch, đánh thắng đánh đội, lấy được tiểu long lật lại trận đấu…..Lục Nhạc thờ dài nỏi:”Nói có lý thì chuỗi MVP này nên là của tôi phải không?”

“LeBlanc 2-12-11, cậu nghĩ hệ thống mắt mù mà cho cậu MVP?” Đồng Dao đá anh ta một cái, “Cậu đứng lên cho tôi, bản thân không có máy tính?”

Lục Nhạc chậm rì rì đứng dậy, Đồng Dao ngay lập tức dùng mông oán hận ngồi xuống….Lục Nhạc lảo đảo một lát mới đứng vững, duỗi lưng nhìn thấy bao thuốc lá trên mặt bàn Lục Tư Thành, hỏi: “Anh đi mua sao không hút?”

Lục Tư Thành: “Đột nhiên không muốn hút.”

Đồng Dao:”Anh ấy vốn cũng không phải đi mua thuốc lá.”

Đồng Dao vừa nói, vừa buông chuột vi tính, nhanh như chớp cướp lấy con mèo chiêu tài trên mặt bàn Lục Tư Thành lắc lắc đổ đổ, trong tiếng vang của đồng xu, hai ba điếu thuốc lá rơi ra.

“Này,” Đồng Dao để lọ sang một bên, “Bên trong vẫn còn.”

Lục Nhạc nhìn về phía Lục Tư Thành.

Thần sắc Lục Tư Thành lạnh nhạt: “Ở trong trụ sở lâu muốn đi ra ngoài tản bộ, không được sao? Không khí trong lành giúp làm giảm bớt bệnh.”

Lục Nhạc: “Em tin.”

Lục Tư Thành nhìn về phía Đồng Dao: “Mục tiêu năm nay của đội là trận chung kết thế giới, không được yêu sớm, không được nội gián phản quốc.”

Đồng Dao: “Ha.”

Lục Tư Thành quay đầu lại, lúc này hàng bình luận trên máy tính là–

[ha ha ha náo nhiệt nha lửa nóng nha!]

[đội trưởng lúc nghiêm trang cũng rất tuấn tú ha ha ha ha còn muốn quản đội viên yêu sớm thật vất vả cho anh!]

[ha ha ha ha ha anh vậy mà thật ra ngoài phá hư Dương thần vậy thì trận đấu sắp tới đường dưới…]

[quý đội Trên Rừng hai người không phải hôm nào cũng ngọt ngào triền miên không ngớt hay sao (lão Miêu và lão K)? Hay là đồng tính không trong phạm vi suy xét?]

[hhhhhhhhh tôi tin]

[mặc kệ thế nào anh thay tôi bảo vệ sự thuần khiết của lão bà tôi cảm ơn anh, chờ đến khi tôi đủ tiền mua quà đáp lễ ha!]

[Thành ca vì sao anh xấu như vậy…]

…..

Lục Tư Thành nhìn một lượt.

Sau đó mặt không chút thay đổi hỏi: “Cười đủ rồi sao? Đóng trực tiếp.”

Ba giây sau, toàn bộ người xem phát hiện ra màn hình biến thành một màu đen nhánh, vì thế các loại trêu chọc không có, phòng trực tiếp thành viên chiến đội Telecom Trung Quốc tất cả đều là dòng spam [?]

Trong đó một vị fan nào đó không nhịn được gào thét từ trong nội tâm–

[Tiểu Mao bánh chưng: A anh không chột dạ anh đóng trực tiếp làm gì!!!!]

Lục Tư Thành nhấn chuột máy tính, bình tĩnh đưa người này vào danh sách cấm phát ngôn của phòng trực tiếp….Đây là đãi ngộ mà đến cả những người hay canh giờ quảng cáo khi anh phát trực tiếp cũng không có.

Tác giả có lời muốn nói: Hôm trước nhiều chuyện sinh hoạt, hôm sau sẽ viết thi đấu, tôi phải đi tìm video trận đấu lấy tư liệu……..

Editor: Ps. Có lỗi chính tả nhớ nhắc mình nha. Moah moah.

Cảm ơn các nàng đã ủng hộ mình. L(*OεV*)E


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.