Khi Em Mỉm Cười

Chương 36




Edit by ToHy—-

Bốn người đi thang máy xuống tầng một, ô của Đồng Dao cũng chuyển sang cho Lục Tư Thành cầm, cô cầm hai cái tay của pikachu nói lẩm bẩm: “Lúc trước đã nói anh ra ngoài nhớ mang theo ô anh không mang, sau đó trời mưa thật, lại bắt người ta đi đưa ô cho anh, ở trong trung tâm thương mại không bán cái nào sao!”

“Đã nhìn qua, không bán.”

“……Gọi xe trở về!”

“Đi vài bước, gọi xe làm gì.”

“Vậy bây giờ anh bảo em gọi xe làm gì!”

Lục Tư Thành nhìn thoáng qua người đang đứng ở bậc thang bên dưới, mái tóc ngắn còn chưa khô….Anh im lặng một lát rồi nói, “Không phải em tìm anh một giờ rồi à, em còn không muốn về nhanh?”

“…..Đâu xa lắm, có vài bước, gọi xe làm gì?” Đồng Dao nói xong mới phát hiện ra những lời cô vừa nói có chút quen tai—nhưng mà tại sao cuối cùng cô nói lại những lời này?

“Em không phải sắp lạnh chết rồi?”

“Đấy là thủ pháp nghệ thuật phóng đại biết không?” Trong điện thoại vang lên tiếng đặt xe thành công, Đồng Dao đặt điện thoại vào trong túi, hai bả vai run rẩy, “Nhưng mà có hơi lạnh….Mẹ anh không dạy anh là khi bị lạc đường phải biết đứng một chỗ đợi hoặc là đi tìm chú cảnh sát sao? Anh chạy lung tung đi đâu, điện thoại còn tắt máy!”

“Không có pin, anh còn đang thắc mắc sao không có ai gọi cho anh,” Lục Tư Thành cúi đầu liếc nhìn cô một cái, “Được rồi, là anh sai, lần sau sẽ đứng ở cửa chờ em.”

Thái độ tích cực nhận sai như thế là rất tốt, nhưng mà—

Đồng Dao: “Không có lần sau, lần này em chẳng may bị Thụy ca bắt….Câu chuyện này giúp chúng ta nhận ra một bài học là nếu trong trụ sở không có chuyện gì làm thì nhất định phải đi đánh rank huấn luyện, chỉ cần hơi nhàn hạ rảnh rỗi một chút là sẽ phải đi làm chân sai vặt đến gãy chân.”

Lục Tư Thành: “Anh cõng em được chưa.”

Hỗ trợ chiến đội cách vách Lương Sinh đi ở phía trước quay đầu nhìn bọn họ một cái, mặt Đồng Dao không chút thay đổi nói, “Đều đã đến chỗ xe rồi, nếu ba phút trước anh nói những lời này anh nghĩ rằng em không dám leo lên lưng anh sao?”

Lương Sinh lại quay đầu nhìn bọn họ một cái, nhìn cô gái trên cổ còn đeo một con Pikachu, anh ta cười làm lành nói đỡ: “Nhanh chóng về nhà tắm nước ấm kẻo bị nhiễm lạnh, buổi tối còn phải đi rút thăm trận đấu, đừng để bị cảm.”

Đồng Dao ngẩn người, sau đó mới vỗ trán nghĩ ra: “Ô, buổi tối đúng là phải rút thăm bảng thi đấu.”

Đây là quy chế mới của giải league năm nay, mười hai đội LPL khi thi đấu quý sẽ chia thành hai bảng đấu, sáu đội một bảng, các đội sẽ thi đấu tuần hoàn trong mỗi bảng, BO3 (best of 3, tức là trong một trận đấu sẽ đánh ba ván, thắng hai ván coi như thắng chung cuộc của trận đấy), mỗi trận đấu thắng sẽ được cộng thêm một điểm, thua không bị trừ điểm.

Bốn đội có số điểm cao nhất sẽ được tiến vào vòng sau, thi đấu để có được thứ hạng cao, thứ hạng càng cao thì tổng điểm cả năm càng cao–

Khu vực LPL có ba vé tham dự giải chung kết thế giới, vé đầu tiên cho quán quân của giả mùa hạ; vé thứ hai cho đội có số điểm của giải mùa hạ và mùa xuân cao nhất; vé còn lại là dành cho đội chiến thắng trong lần kiểm tra thi đấu, lần kiểm tra này là cơ hội cho những đội không đạt quán quân mùa xuân, thứ hạng thi đấu giải mùa hạ cũng không tốt.

Mà chiến đội ZGDX là á quân giải mùa xuân, điểm khá cao, có thể nói giống như chiến đội CK đã đặt một nửa chân vào cánh cổng trận chung kết—

Tuy rằng mục tiêu thực sự của bọn họ luôn là giành quán quân giải thi đấu mùa hạ.

“Hi vọng lần này rút thăm không vào cùng một tổ với các anh,” Hai tay Lương Sinh xếp thành hình chữ thập đặt trước ngực, Giáo Hoàng đứng bên cạnh nhìn anh ta, Lương Sinh cũng không nhận ra, tự nhìn tự nói, “Thi đấu mùa xuân phải bảo cấp, quán quân giải mùa hạ không dám nghĩ đến, cho nên thi đấu giải mùa hạ nhất định phải lọt vào trong vòng trong mới có tư cách tham gia thi đấu kiểm tra..”

Đồng Dao: “Rút thăm là đội trưởng đi rút sao? Mau trở về tắm rửa dâng hương đi…Nói thật tôi cảm thấy rút phải CK cũng không có gì khác biệt, bọn họ vẫn giữ đội hình thi đấu giải mùa xuân, còn chúng tôi còn có tôi là người mới đây.”

Chiến đội CK và chiến đội ZGDX là hai đội đứng đầu của giải mùa xuân, bởi vậy hai ứng cử viên quán quân chắc chắn sẽ không thi đấu trong cùng một bảng—-điều này cũng có nghĩa là các đôi khác hoặc gặp phải CK hoặc sẽ gặp phải ZGDX, trong hai bắt buộc phải chọn một.

Lương Sinh nghe vậy, im lặng nhìn Đồng Dao một cái, nhếch miệng cười: “Nhưng mà tôi cảm thấy chiến đội của cô khó giành chiến thắng hơn, hơn nữa lần huấn luyện thi đấu gần đây nhất với chiến đội CK, chúng tôi thắng.”

Giáo Hoàng không hiểu mấy người bên cạnh đang thầm thì cái gì, nghe thấy chữ “CK”, cũng muốn gia nhập đề tài, thấp giọng “à”, lời ít mà ý nhiều nói: “CK? nood (*lính mới), can win.”

Đồng Dao: “….”

Đồng Dao ngẩn người: Nhóm người Đồ Ăn này vậy mà có thể bức thắng đội CK?……Có chút lợi hại nha.

Đang suy nghĩ, đột nhiên một bàn tay đàn ông vỗ vỗ đầu cô, thanh âm nam tính chậm rề rề truyền tới: “Khó giành chiến thắng, này, chú lùn nghe thấy không, người ta đã nói chúng ta—hắt xì.”

Đồng Dao cầm hai tay Pikachu giữ lấy mông nó, sau đó một tay còn lại đập vào tay người đàn ông: “Xem, còn hắt xì, đến ông trời còn không đồng ý.”

Lục Tư Thành: “….”

Bốn người ngồi vào trong xe, Đồng Dao đi suốt một giờ đồng hồ cuối cùng cũng được ngồi, bỗng nhiên mới cảm nhận được hai cái chân của mình còn tồn tại…..Lấy Pikachu trên cổ đặt xuống trong lòng, cằm gác lên đầu Pikachu, đôi đồng tử đen nhánh nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngồi phía trước, nhìn anh ta cau mày, lại hắt xì thêm một cái–

Cái thứ năm.

Cái hắt xì vừa nãy như mở ra tiền lệ, dọc theo đường đi Lục Tư Thành hắt xì không ngừng, lúc này đến cả bác tài cũng phải quay sang hớn hở nói: “Tiểu tử có phải đi mưa bị cảm hay không, dạo này thời tiết hay thay đổi, ra ngoài nhớ cầm theo ô, gặp mưa lại ngồi điều hòa nhất định bị cảm.”

“Không có việc gì.”

Lục Tư Thành lười biếng lên tiếng, nhìn qua gương chiếu hậu ra đằng sau nhìn thấy chú lùn ở ghế sau, thấy mái tóc của cô bị gió từ điều hòa thổi bay, anh duỗi tay tăng nhiệt độ điều hòa lên—

Người ngồi phía sau lập tức phản ứng: “Đừng động vào điều hòa, em nóng.”

Bàn tay của Lục Tư Thành còn đặt ở chế độ gió của điều hòa: “Bên ngoài trời mát mẻ như vậy, nóng cái gì mà nóng?”

Đồng Dao: “Mau bật lại điều hòa cho em, anh đã bị cảm rồi còn lo cái gì.”

Lục Tư Thành: “Em không lo chính mình sẽ là người kế tiếp bị cảm hay sao?”

Đồng Dao:”Lão tử thân thể cường tráng.”

Lục Tư Thành: “Cũng đúng, đồ ngốc sẽ không bị cảm.”

Vừa nói vừa hạ cửa sổ xe bên cạnh xuống, bên ngoài đang mưa to gió lạnh thổi vào, người đàn ông ngồi ghế phó lái mặt không chút thay đổi nói: “Bác tài, làm phiền bác tắt điều hòa.”

Đồng Dao: “….”

….

Mọi người kèo nhèo, đến gần ba giờ mới quay trở lại trụ sở, Đồng Dao và Lục Tư Thành mới chân trước chân sau đi vào phòng, Tiểu Thụy hẳn là đã làm xong mọi chuyện đang ngồi vẻ mặt an nhàn trên ghế sô pha xoa lông mèo….Thấy hai người dáng vẻ chật vật, anh ta sửng sốt: “Đồng Dao không phải mang theo ô sao? Sao còn bị như thế?”

“Mưa to quá, ô có mang theo cũng như không.” Đồng Dao nói xong xoay người lên tầng tìm khăn lau mặt.

Tiểu Thụy nhìn về phía Lục Tư Thành: “Đồng Dao nói di động của anh tắt máy.”

Lục Tư Thành: “Hết pin.”

Tiểu Thụy: “Hết pin còn chạy lung tung.”

Lục Tư Thành: “Không biết là hết pin.”

Tiểu Thụy: “Cuối cùng thì hai người trở về như thế nào?”

Lục Tư Thành: “Gọi xe.”

Tiểu Thụy: “Gần như vậy đánh rắm một cái là đến, gọi xe làm cái quái gì.”

Lục Tư Thành im lặng, nhìn qua không hiểu vì sao câu vừa nãy lại bị nói thêm một lần nữa, chỉ bất đắc dĩ lên tiếng có phần khàn khàn: “Chú lùn chân ngắn kia đi bộ nhiều mệt, cho nên mới thuê xe về đây.”

Tiểu Thụy nghĩ anh vậy mà biết chăm sóc đồng đội ghê, nghĩ lại nghĩ sau đó mới phát hiện ra: “….Này, anh bị cảm à?”

Lục Tư Thành: “Không biết.”

Vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh cái máy tính, Tiểu Thụy đứng lên hoảng hốt đi đến phía sau anh, đá cái ghế: “Cảm thì phải uống thuốc, nếu không đến lúc bốc thăm buổi tối, anh còn định vừa đi vừa lau nước mũi? Lão tử còn định tránh đi chiến đội hàng xóm, nghe nói bọn họ huấn luyện thi đấu chiến thắng CK, nếu mùa giải này thi đấu không tốt thì lại bị nói là kém đội thi đấu bảo cấp…Này, đội trưởng, anh chảy nước mũi như vậy có ảnh hưởng đến kết quả bốc thăm không?”

Lục Tư Thành hừ một tiếng nở nụ cười: “Chiến đội hàng xóm cũng nghĩ như vậy.”

Tiểu Thụy: “Cái gì?”

Lục Tư Thành: “Tránh đi chúng ta.”

Tiểu Thụy: “Vậy chúng ta vẫn là mong chờ vào vận may từ tay của Lương Sinh thôi…..Anh này còn bị chảy nước mũi, chậc chậc chậc, anh mau đi uống thuốc đi, để tôi đi lấy thuốc cảm cho anh.”

Lục Tư Thành: “Cảm lạnh mà thôi, cần gì uống thuốc.”

Lúc này cửa phòng trên tầng mở ra lại đóng lại, người vừa tắm xong trên đầu còn có một cái khăn đi xuống, nhìn thoáng qua người đang ngồi trên bàn máy tính và mặt bàn trống rỗng, cô ngẩn người: “Thành ca, anh đã uống thuốc chưa?”

Lục Tư Thành nhấc lên mí mắt liếc nhìn cô một cái, làm bộ không nghe thấy điềm nhiên kích chuột mở hệ thống xếp trận….Tiểu Thụy nhìn thoáng qua Đồng Dao đang đi từ từ trên cầu thang, ánh mắt không thể không nhìn thấy vật thể màu vàng tươi trên cổ cô: “Trên cổ em có cái gì thế?”

Đồng Dao duỗi tay cầm cái tay của con thú xuống trả lời: “Pikachu.”

“Anh cũng có tuổi thơ, “Tiểu Thụy co rút khóe môi, “Nhưng tại sao lại là Pikachu.”

Đồng Dao nhìn ngang qua Tiểu Thụy về phía người đang tập trung chơi game: “Cuối cùng em tìm thấy hai đồng chí AD của chiến đội chúng ta và chiến đội hàng xóm thân cao tổng cộng bốn thước đứng ở chỗ vui chơi của trẻ em, lúc ấy bọn họ đang rong ruổi sa trường với cái máy gắp thú trước mặt, dường như không gắp đến khi trung tâm thương mại phá sản sẽ không chịu ngừng…”

Tiểu Thụy: “Tuyển thủ ngón tay linh hoạt, mấy cái như thế quả thực rất giỏi.”

Đồng Dao vẻ mặt ghét bỏ khoát tay: “Năm ấy khi em còn ở với đi rừng CK, anh ta còn tốn đủ tiền mua hết cả cái máy và đống thú bên trong.”

Tiểu Thụy: “Cho nên hai người chia tay!”

Đồng Dao: “…..Có điểm đúng, ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”

Hai người kẻ xướng người họa không khí ấm cúng, người đàn ông ngồi trước máy tính rốt cục không nhìn nổi nữa nhấc mí mắt lên thản nhiên nói “ầm ĩ muốn chết”, vừa nói xong lại hắt xì.

Tiểu Bàn: “Thành ca, em đi làm Hỗ trợ cho anh suốt một năm rưỡi, đến nay vẫn không có một con Pikachu.”

Lục Tư Thành: “Cậu bảo chú lùn này nhường cho cậu.”

Đồng Dao: “Không cho.”

Nghi thức bốc thăm buổi tối là được trực tiếp để mọi người cùng xem, hai đội hạng nhất bốc thăm trước, đội trưởng chiến đội CK vừa lấy ra dải giấy màu xanh liền bị phân đến bảng A, sau khi anh ta đi xuống, bảng đấu của chiến đội ZGDX không hề nghi ngờ đã được đoán ra–

Vì thế trong ánh nhìn chăm chú của người xem, chỉ thấy Lục Tư Thành mang một gương mặt lạnh lên sân khấu, lấy một tở giấy màu đỏ trong hộp ra, đưa cho người dẫn chương trình, sau đó cũng không quay đầu lại đi xuống sân khấu.

Đi rất vội vã.

[Thành ca bị làm sao?]

[Nhìn đằng đằng sát khí.]

[Vội đi toilet? Thận hư?]

[Hôm nay Thành ca vẫn rất tuấn tú.]

[Này người nói Thành ca lão công bị thận hư một lần nữa cẩn thận tôi đánh chết anh.]

[Đã thật mong chờ đến giải thi đấu mùa hạ a a a a a a a ngày kia a a a tôi đợi mòn mỏi cuối cùng cũng đến.]

[Gương mặt Thành ca thật đáng sợ…..Đã xảy ra chuyện gì?]

[Hi vọng phần thi đấu mở màn là chiến đội ZGDX và CK, nối tiếp trận chung kết mùa xuân? Ha ha ha ha ha hai đội này cứ nhìn thấy nhau là sát khí tràn đầy.]

“Không biết còn tưởng là anh vội đi tiểu….”

Đồng đội ngồi ở phía dưới đợi kết quả phân bảng đều cười nhạo.

Lục Tư Thành nghe thấy lại đánh thêm vài cái hắt xì, lúc này khóe mắt vào chóp mũi người đàn ông đều hơi phiếm hồng, than thở: “Lại nghẹn không hắt xì, nghẹn chết rồi.”

Cho nên vẻ mặt đằng đằng sát khí đen như đáy nồi là do không thể hắt xì? Đồng Dao ngồi bên trên co rút khóe môi: “Gánh nặng thần tượng lớn như thế sao?”

Lục Tư Thành liếc mắt nhìn cô một cái, không nói chuyện, chỉ là khi đi qua ghế ngồi của cô ngồi xuống, thở dài một hơi có vẻ thực sự mệt mỏi….Đồng Dao nghiêng đầu qua nhìn anh: “Còn chưa uống thuốc?”

“Trở về uống.”

“À.”

Mười lăm phút sau kết quả rút thăm công bố–

Bảng A–

ZGDX, Huawei, Hồng Tiến, KING, Lam, Hắc Diệu.

Bảng B–

CK, YQCB, Tận thế thú nhân, Alpha, Đại thanh vong mấy trăm năm, Ant.

Giải thi đấu mùa hạ chính thức bắt đầu vào ngày 28 tháng 5 năm 2016, cũng chính là hai ngày sau–

Mở màn sẽ là trận thi đấu được mong chờ nhất của mọi người, là trận báo thù sau chung kết mùa xuân–

Chiến đội CK vs chiến đội ZGDX.

Lục Tư Thành: “…..”

Lục Tư Thành: “Không uống thuốc.”

Đồng Dao: “????”

Lục Tư Thành: “Uống thuốc cảm dễ khiến người bị trì độn, ảnh hưởng khả năng.”

Đồng Dao: “Anh nghe ai nói?”

Lục Tư Thành: “Anh nói.”

Đồng Dao: “….”

Lục Tư Thành: “Thi đấu mở màn không thể thua, kinh sợ.”

Đồng Dao: “Đúng là gánh nặng thần tượng a!’

Vừa nói xong, trên đầu liền bị bao phủ bởi một bàn tay to ấm áp, người kia nhẹ nhàng xoa mái tóc ngắn của cô, dùng âm thanh khàn khàn cười khẽ, chậm rãi nói:”Cố lên, đường giữa mới.”

Đồng Dao ngẩn người, ngẩng đầu nhìn về phía người bên cạnh, phía sau cặp mắt mỏi mệt kia là ánh sáng hưng phấn và cầu thắng, đây là lần đầu tiên kể từ khi Đồng Dao gia nhập đội thấy được người đàn ông trước mặt lộ ra vẻ mặt sinh động như vậy…

Anh đã chờ đợi khoảnh khắc này cũng thật lâu đi—

Vì rửa sạch vết nhục thi đấu mùa xuân.

Sau đó, sẽ luôn có một ngày, đứng ở trên đỉnh cao nhất của thế giới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.