Khi Em Mỉm Cười

Chương 34




Edit by ToHy

Không biết có chuyện gì xảy ra, ánh mắt Lục Nhạc thay đổi, cậu ta vừa hỏi “Chú lùn kia đâu” vừa đi đến chỗ Lục Tư Thành, trước cửa phòng trang điểm, tay đặt vào nắm cửa định mở ra, thì người đàn ông vốn đang ngồi tựa vào cạnh cửa đứng lên—thân hình cao lớn che kín cánh cửa sau lưng.

“Em đi trước đi.”

Âm thanh Lục Tư Thành bình tĩnh, gương mặt không chút thay đổi, ngoại trử phần tóc hơi rối, thì không nhìn ra bất cứ dấu hiệu cảm xúc vừa nãy–khiến Lục Nhạc có cảm giác mình vừa nhìn nhầm.

Lục Nhạc thu tay lại: “Cô ấy ở bên trong?”

Lục Tư Thành: “Ở.”

Lục Nhạc: “Đang làm gì?”

Lục Tư Thành: “Không biết.”

Trả lời trôi chảy.

Lục Tư Thành dừng lại, nói thêm:”Em đi về trước, cô ấy sẽ nhanh ra thôi.”

Lục Nhạc nhìn chằm chằm vào con mắt của Lục Tư Thành: “Tiểu Thụy muốn hai người bọn em chụp chung tấm ảnh hai người lần đầu tham dự giải đấu và thay thế bổ sung, cho nên em mới đến tìm.”

Lục Tư Thành “À” một tiếng, hiển nhiên là không muốn tiếp tục nói về vấn đề này……Lục Nhạc cảm thấy quả thực không trông mong lấy được thông tin gì từ trong miệng Lục Tư Thành, đành chịu thua, bỏ lại một câu “Vậy hai người nhanh lên một chút” xoay người, do dự lại do dự, cuối cùng vẫn đi về nơi chụp ảnh bên kia.

Trên hành lang còn lại một mình Lục Tư Thành, ước chừng qua mười giây sau, cửa sau lưng anh bị người mở ra, trong khe hở nho nhỏ lộ ra một gương mặt cẩn thận, dưới ánh đèn phòng hóa trang, hai gò má thiếu nữ phiếm hồng: “Anh, anh vừa rồi nói chuyện với ai?”

“Lục Nhạc.”

Lục Tư Thành xoay người lại, nhìn qua khe cửa, cô đã mặc đồng phục mang sắc trắng của đội, anh ngập ngừng, rồi sau đó dùng giọng điệu không có bao nhiêu cảm xúc nói:”Mặc quần áo rồi thì ra đi, mè nheo cái gì?”

Ba chữ “mặc quần áo” vừa thốt ra thiếu chút nữa khiến Đồng Dao trượt tay khỏi nắm cửa. Cô nắm chặt lấy quả cầu kim loại trong tay, kéo cửa ra một chút—-cô gái mặc đồng phục chiến đội ZGDX như cá chạch trượt ra khỏi cửa.

Quần áo giải thi đấu mùa hạ mặc ở trên người cô không quá giống với những người khác, để lộ ra bên ngoài hai cánh tay trắng nõn tinh tế khiến màu áo vốn trắng trở nên trắng hơn—-nhìn qua tựa như là màu da của người hàng năm ngồi lì trong nhà không chịu đi ra ngoài…….Lục Tư Thành không nói gì, nhìn cô một cái xoay người đi phía trước dẫn đường tựa như ảnh đế lên sân khấu nhận giải.

Không khí này gọi là xấu hổ.

Đồng Dao chắp tay sau lưng chạy chậm phía sau, liều mạng tìm cho anh một bậc thang (*chữa ngượng): “Anh vừa rồi nhìn thấy cái gì?”

Lục Tư Thành thức thời thì sẽ nói “Không thấy cái gì cả”, nhưng không đoán được người đi phía trước dừng bước chân, thành thực nói: “Cái gì cũng thấy.”

Hai chân Đồng Dao hơi chao đảo, thiếu chút nữa đâm vào lưng Lục Tư Thành, nhưng cô đứng vững ngẩng đầu: “Nếu thế thì lần sau vào phòng cần gì gõ cửa nữa!”

“……Vừa rồi Lục Nhạc cũng không gõ cửa mà muốn mở luôn,” Lục Tư Thành cố gắng chống chế, “Là anh ngăn cản.”

“Em đang nói anh, lôi kéo Lục Nhạc vào để làm gì!”

“Em trang điểm mất một giờ bốn mươi phút, xác suất khi anh mở cửa bước vào nhìn thấy em đang giữ tư thế như vậy trang điểm như vậy ăn mặc như vậy với xác suất em chết bất đắc kì tử là năm mươi năm mươi.”

“…..”

Cửa vào gian phòng chụp ảnh ở cách đó không xa, ở khoảng cách này đã có thể nghe thấy tiếng Tiểu Bàn lớn tiếng hỏi Lục Nhạc không phải cậu đi tìm cô gái đường giữa của chúng ta hay sao, Đồng Dao giống như người sắp chết tìm được bè gỗ, duỗi cổ muốn nói em ở đây, không nhận ra người đang đi phía trước cô đã dừng lại—-Đồng Dao sửng sốt ngẩng đầu, từ hướng của cô chỉ có thể nhìn thấy bả vai rộng lớn của người đàn ông, không đợi cô kịp hỏi sao dừng lại, liền nghe thấy tiếng người đàn ông truyền đến: “Nhưng mà, thật có lỗi.”

Đồng Dao: “?”

Lục Tư Thành: “Lần sau trước khi vào phòng sẽ gõ cửa.”

Đồng Dao: “……”

Đầu óc Đồng Dao trống rỗng,

Ba giây sau, một hàng chữ vọt vào trong đầu cô—-

Đội trưởng đại nhân đang xin lỗi.

Người mới một giây trước chỉ cảm thấy xấu hổ ngượng ngùng một giây sau đầu bỗng nhiên nổ tung “oành” một tiếng, cô lấy tay che gương mặt đỏ bừng, bàn tay vẫn ôm mặt dùng sức nhéo, cả người ngồi sụp xuống, vùi đầu vào trong đầu gối: “Anh, anh bị làm sao thế!!! Tự dưng nghiêm trang xin lỗi!!!”

“?”

Người đàn ông vốn đang xoay lưng lại phía Đồng Dao xoay người, nhìn người đang ngồi xổm dưới đất, khóe môi anh run run, duỗi tay nâng cô từ dưới đất đứng dậy, không nhìn gương mặt ngượng ngùng như tôm luộc, người đàn ông thản nhiên nói: “Anh nghĩ em cần một lời xin lỗi nghiêm túc.”

“Đúng đúng đúng, tất nhiên là cần.” Đồng Dao đỏ mặt hung hăng nhìn trừng anh một cái, “Ở ngày xưa anh làm như vậy là phải cưới em.”

Lục Tư Thành: “……..”

Đồng Dao: “……”

Đồng Dao: “……..”

Lục Tư Thành: “Trừng phạt như thế thì hơi quá đáng.”

Đồng Dao: “…..”

Lục Tư Thành: “Không nên lấy chuyện này ra đùa.”

Đồng Dao sợ tè ra quần: “Xin lỗi.”

Lục Tư Thành buông cánh tay cô ra, gương mặt than xoay người nhấc chân đi về hướng chỗ chụp ảnh, để lại Đồng Dao vẻ mặt không còn gì nuối tiếc ngoan ngoãn theo sau, cảm thấy bản thân mình căng thẳng thật đáng xấu hổ……Hai người vừa mới chân trước chân sau đi vào khu chụp ảnh, Tiểu Bàn nhìn thấy Đồng Dao trước tiên, ánh mắt sáng lên định nói rốt cuộc em cũng đến, thì nhìn Đồng Dao cúi đầu đi ở sau lưng Lục Tư Thành, ồn ào: “Đồng Dao, mặt em làm sao vậy?”

Một câu nói thu hút tất cả lực chú ý của mọi người, ai cũng quay đầu lại.

Lục Tư Thành quay đầu liếc nhìn Đồng Dao một cái, người đi phía sau liền ngẩng đầu, cố trấn định vuốt phần tóc rối ra sau tai, hắng giọng hỏi: “Cái gì làm sao?”

“Đỏ.” Lục Nhạc ngồi bên cạnh mặt không thay đổi, “Hai người mới vừa rồi làm cái gì thế?”

Nếu ánh mắt cũng có thể ám hiệu thành lời, thì nhất định mọi người hiện tại sẽ nhìn thấy ánh mắt của Đồng Dao vào Lục Tư Thành giống như trong phim võ hiệp đao quang kiếm ảnh “Loảng xoảng loảng xoảng vù vù vù vù lả tả”—-

“Chạy đến.” Lục Tư Thành bình tĩnh nói, “Không phải đang vội hay sao?”

Lục Nhạc: “Chạy đến sao mặt anh không đỏ?”

Lục Tư Thành: “Chân anh dài.”

Lục Nhạc không nói nữa.

Lúc này thợ chụp ảnh thúc giục Đồng Dao đi vào chụp ảnh riêng.

Đồng Dao là người chụp cuối cùng, ảnh tuyên truyền của chiến đội đều là ảnh từng người sau đó là chỉnh sửa ghép thành một tấm, cho nên xét đến khó khăn trong việc ghép ảnh, mỗi người sẽ bị yêu cầu làm một số tư thế, chẳng hạn như lúc này. thợ chụp ảnh yêu cầu Đồng Dao ôm cánh tay, hàm dưới hơi ngẩng lên chính giữa màn ảnh, mắt hơi rũ xuống—

Ai cũng hiểu rõ tư thế như vậy là dành cho nhân tài đứng giữa bức ảnh, bởi vậy cô có thể xem là được coi trọng—khi mà ở trong đội còn có Lục Tư Thành, thì người nào mới có tư cách đứng giữa—-nếu như là người khác thì hẳn đã mừng rỡ như điên, đáng tiếc là người nào đó lại nhếch miệng méo mó: “……Như vậy? Như vậy? Cằm nâng như vậy? Thật sao? Chú à, làm vẻ mặt như vậy có phải mặt trông sẽ lớn ra không? Mắt nhìn xuống thì chẳng phải là không có sao, vốn dĩ mắt đã không to….”

Chú chụp ảnh: “Được rồi.”

Đồng Dao: “?????”

Chú chụp ảnh: “Nhưng như vậy mới khí phách, thử tưởng tượng mình là nữ vương xem.”

Đồng Dao ngây ngốc: “Nữ vương?”

Tiểu Thụy đứng ở bên cạnh nhìn cô, gương mặt chính là muốn cầm cái gậy lên gõ cho cô một cái……Lục Tư Thành ngẩng đầu bắt chéo chân ngồi bên cạnh, nhìn qua có vẻ cúi đầu nghiêm túc nghịch điện thoại, bỗng bất ngờ nói ra một câu: “Mấy người bắt một cô gái to bằng ngón cái đi làm nữ vương, ít nhất cũng phải nghĩ đến vóc dáng cơ thể chứ.”

Cuối cùng vẫn là thợ chụp ảnh tự mình uốn nắn tư thế cho Đồng Dao, thợ phó điên cuồng nhấn nút chụp, miễn cưỡng mới có chút cảm giác, sau đó như thế nào, còn nhờ vào khả năng của ban biên tập…..

Sau khi chụp ảnh từng người sẽ là chụp ảnh đôi.

“Cần cảm giác tranh đoạt số mệnh, va chạm kịch liệt, tràn đầy sát khí, thay thế bổ sung và người lần đầu tiên thi đấu chiến tranh trong im lặng, khiến hai người vì quan hệ cạnh tranh mà có cảm giác mâu thuẫn!”

Tiểu Thụy cố gắng diễn tả cho Đồng Dao và Lục Nhạc, cả quá trình mặt Lục Nhạc không chút thay đổi cũng không biết có nghe hay không, Đồng Dao mặt cái hiểu cái không gật đầu, Lục Tư Thành duỗi chân: “Hai người này mỗi ngày đều va chạm kịch tính, sát khí tràn trề, chiến tranh lan toàn bộ trụ sở không phải sao? Mau nhớ lại cảm giác khi hai em ấu trĩ tranh một cái ghế, cái Tiểu Thụy muốn kì thật là diễn xuất tự nhiên của hai em.”

Đồng Dao đứng xa xem thường nhìn Lục Tư Thành một cái.

……

Buổi tối, mọi người cả một ngày bị lăn lộn quay lại trụ sở, Đồng Dao ngồi xụi lơ trên ghế đặt đồ ăn qua điện thoại, hỏi từng người muốn ăn gì, sau đó Tiểu Bàn đang ngồi trước máy tính “Oa” lên một tiếng, Đồng Dao sợ đến mức tay run suýt nữa làm rơi di động, gian nan ngẩng đầu: “Làm sao thế?”

“Admin phát ảnh chụp lúc chiều!” Tiểu Bàn chỉ vào màn hình nói, “Tấm hình này nhìn cũng không tệ!”

Đồng Dao nghe vậy, nhớ lại buổi chiều bị bắt bày ra các loại tư thế hai mắt híp lại có vẻ khẩn trương, nhanh chóng đăng nhập vào weibo tìm kiếm, kết quả ra đứng đầu tiên lượt tìm kiếm là trang weibo ZGDX vừa mới đăng một bức hình–

Là ảnh cô và Lục Nhạc.

Photoshop lại khiến bức ảnh chia thành hai phần sáng tối, một vệt sáng bên phía Đồng Dao, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, đứng sau lưng là một thiếu niên, anh ta cao hơn cô rất nhiều, đưa lưng lại phía máy ảnh, như là một tòa núi cao lớn sau lưng Đồng Dao, anh ta hơi chếch đầu sang bên có ánh sáng, một tia sáng chiếu thẳng vào mũi và khóe môi đạm bạc, anh ta cúi đầu, hàng mi dài trước mắt để lại một cái bóng nho nhỏ….

Thiếu niên vừa thành thục vừa non nớt, trong ánh mắt còn có thể thấy được anh khí.

Bức ảnh được chia sẻ hơn hai ngàn lần, chỉ là ở phần bình luận—

[Thiếu niên kia là Lục Nhạc a: A a a a a a a a a a a a a a a a a a Luật của chúng ta!]

[Vương của cô: A a a a a a a a a a a a a a a a a bà xã Smiling!!!]

[Telecom Trung Quốc là tất cả: Ảnh chụp này không tồi.]

[A ha ha: Một thế hệ “Quang và ảnh” mới sinh ra, cảng ngày càng mong chờ thi đấu của giải mùa hạ.]

[Cẩu tử chân ngắn: Đồng phục mới trông khá đẹp, hà hà, telecom Trung Quốc là màu xanh trắng.]

[Tiểu thê tử của A Nhạc Nhạc: ……Tôi cảm thấy rất chua, này mẹ nó không khác gì ảnh kết hôn ở trong phòng ngủ?? Tôi muốn mua dao.]

[tôi chỉ đi ngang qua: Ý tứ là Luật chắc chắn ở trong danh sách thi đấu phải không? Ảnh cũng như nói rằng–lần đầu thi đấu: Smiling, thay thế bổ sung: Luật.]

[Cho tôi một con cá voi: Đảng Thành Dao ôm chặt cho tôi! Kiên định lập trường của mình không được tùy tiện thay đổi!]

[A Đồng: Người bên trên đảng Thành Dao là ai, tôi là đảng Nhạc Dao, xin chào, từ ngày hôm nay một đáng phái lực lượng mới xuất hiện.]

……

Đồng Dao nhìn chằm chằm tấm hình một lát, xem phần bình luận, thật lâu sau đó “A’ một tiếng, đứng lên quay đầu nhìn Lục Nhạc, lúc này Lục Nhạc cũng đang cầm điện thoại xem màn hình di động, dường như cảm nhận được ánh mắt của Đồng Dao, anh ta nhấc mí mắt nhìn cô một cái.—

Ánh mắt hai người đối diện trong không trung trong ba giây

Sau đó hai người lại nhanh chóng xem thường lẫn nhau chuyển tầm mắt, Đồng Dao một lần nữa ngồi liệt trên ghế sô pha.

“Anh để admin đăng tấm ảnh này,” Tiểu Thụy đi chầm chậm vào phòng khách, “trước khi có danh sách chính thức, để người khác có thể hiểu được, thi đấu mùa hạ năm nay Telecom Trung Quốc của chúng ta vẫn có hai đường giữa.”

“Người xem hiểu được điều này không nhiều lắm.” Lục Tư Thành ở bên cạnh tỏa khí lạnh nói, “Đại đa số người vẫn cho rằng hai đường giữa đi cục dân chính đăng kí kết hôn.”

Đồng Dao bật dậy từ sô pha, thẳng lưng, hai tay đặt trên đầu gối, mắt mở to vô tội nhìn đội trưởng đại nhân ở đó không xa; Tiểu Thụy cũng ngẩn người: “Đại đa số người? Ai vậy?”

“Mẹ anh, mẹ nó.” Lục Tư Thành chỉ vào Lục Nhạc, “Năm lần gọi nhỡ, tin nhắn gửi hơn mười cái, tất cả đều là con trai nhỏ của bà ấy có bạn gái hay không, tại sao người yêu còn phải đăng lên Weibo.”

Lục Nhạc nghe vậy sửng sốt, nhanh chóng cầm điện thoại, xoay người đi ra ngoài giải thích mọi chuyện.

Đồng Dao may mắn mẹ cô không thích lướt weibo, nhưng mà cô quên mất mình còn có một người bạn thân cực kì tốt, cho nên Lục Nhạc đi ra ngoài chưa được năm phút, đường giữa chiến đội hàng xóm mang theo bạn gái đến thăm, Đồng Dao ra mở cửa đầu tiên, cô gái thân cao 1m72 còn đi giày cao gót đặt móng vuốt trên vai Đồng Dao: “Ảnh chụp không tệ.”

Cảm giác ở phía sau có một ánh mắt bẳn lại đây.

Lưng Đồng Dao căng thẳng: “Đừng nói bừa! Đội của tở không cho phép yêu đương!”

Nét mặt Kim Dương nhu hòa: “Tớ cái gì cũng chưa nói nha bạn thân.”

Khi ánh mắt từ phía sau biến thành “mắt sáng như đuốc”, Đồng Dao không nhịn được nữa quay đầu, lại không phát hiện ra ai, Tiểu Thụy đang gọi điện thoại, lão Miêu và lão K mở máy tính đánh đôi, Tiểu Bàn ngồi xổm trước tủ lạnh ngó trái ngó phải, Lục Tư Thành ngồi trên ghế sô pha cúi đầu chơi di động–

Mỗi người đều có vẻ bề bộn nhiều việc.

Đồng Dao thở dài một hơi, ném Ngả Giai cho mấy người đồng đội của mình, đưa Kim Dương lên tầng, Kim Dương vừa đi vừa nói: “Khi tớ tiến vào nhìn thấy nam chính, đứng ở bên ngoài gọi điện thoại—-nghe nói là em trai của Lục Tư Thành, bề ngoài quả thật có chút giống, thiếu chút nữa tớ đã nhận nhầm thành Lục Tư Thành….Thật đẹp trai nha, khiến tớ trong nháy mắt có cảm giác toàn bộ vòng thể thao điện tử này khắp nơi đều là soái ca.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó tớ chợt nhận ra nếu khắp nơi đều là soái ca vậy tại sao tớ lại luẩn quẩn nhặt phải tên Ngả Giai cơm thừa canh cặn như vậy?”

“……”

“—-này, tầng trên, anh nghe thấy đấy nhé!”

Từ tầng một truyền đến âm thanh của Ngả Giai, Kim Dương làm một cái mặt quỷ kéo Đồng Dao vào trong phòng…..Bây giờ Đồng Dao vẫn còn mặc đồng phục thi đấu mùa hạ của đội, bởi vì chưa giặt lần đầu nên còn có chút thô, Đồng Dao về phòng liền thay ngay một bộ quần áo thoải mái—-khi cô cởi quần áo, Kim Dương ngồi xếp bằng sau lưng, nhìn nội y của người đang thay quần áo kia, “Chậc” một tiếng: “Cậu mặc cái gì vậy?”

“Nội y.” Mặt Đồng Dao không chút thay đổi xoay người, “Thế nào?”

Ánh mắt Kim Dương đảo qua hoa văn ấu trí trên nội y, bên dưới làn da căng mịn hơi phồng lên là một đường cong, phía dưới nữa là bụng, quần lót tuy rằng cũng là hình hoa ấu trĩ nhưng cũng là loại hai dây, hai bên thắt thành cái nơ con bướm—

Kim Dương một tay chống cằm, ý vị thâm trường nói: “Tớ nghĩ tớ đã lầm một chuyện.”

“Cái gì cơ?” Đồng Dao xoay người lấy một cái áo sơ mi khoác lên, thuận miệng hỏi.

“Có thể sẽ có người thích loại hình như cậu.”

“….”

“Nhưng nếu mà có thật thì cậu phải cẩn thận một chút, người này chắc chắn là một tên biến thái.”

Đồng Dao xoay người ném cái áo đồng phục lên mặt người nọ, Kim Dương cười ha ha vài tiếng ngã lên giường, hai người lăn lộn một hồi, vì thế người nằm bên dưới không nhận ra người đang ồn ào “Cậu mau ngậm miệng lại” hai gò má đỏ khác thường—

Hai người lăn qua lăn lại, điện thoại Đồng Dao đột nhiên rung, cô thở hồng hộc đứng lên xem, trên màn hình là một cái ID khó hiểu, nhưng nhắn lại cực kì đơn giản—

[fhdjwhdb2333: Đồ ăn đặt mang đến.]

[fhdjwhdb2333: Tiền anh đã trả.]

[fhdjwhdb2333: Xuống ăn cơm.]

Đồng Dao: “A!”

Kim Dương cũng ngồi dậy: “Làm sao?”

Đồng Dao duỗi tay chỉ xuống dưới tầng: “Đồ ăn đến.”

Bò xuống giường, cầm di động nhanh chóng nhắn lại–

[đừng đừng đừng!]

[Em xuống ngay, em đã nói hôm nay em mời khách!]

[Xuống ngay đây! Anh đừng xúc động!]

Đồng Dao vừa nhắn xong tin nhắn liền nhét điện thoại vào trong túi quần xỏ dép vội vội vàng vàng xuống tầng, vừa kéo cánh cừa phòng thì nghe thấy tiếng chén đũa truyền đến, cô bước chân nhanh hơn chuẩn bị lấy tiền đưa cho Lục Tư Thành, lúc này cô nghe thấy âm thanh của Lục Nhạc: “Ca, cho em mượn điện thoại một chút, điện thoại em hết pin.”

Đồng Dao không nghĩ nhiều chạy xuống cầu thang.

Kết quả chạy được một nửa thì đột nhiên nghe thấy âm thanh Lục Nhạc ngừng một lát, rồi nghi hoặc hỏi–

“Người có biệt danh “Con thỏ ôm chặt cà rốt” này là ai? Anh ta nhắn tin cho anh nói anh đừng xúc động là thế nào?”

Tiếng Lục Nhạc vừa vang lên.

Mọi người liền nghe thấy từ tầng trên truyền đến âm thanh “Bịch bịch bịch” “Rầm rầm rầm” cùng với tiếng kêu đau thảm thiết của cô gái, mọi người khiếp sợ quay đầu, nhìn thấy cô gái đường giữa chật vật ngồi dưới cầu thang, dép không cánh mà bay, hiển nhiên là vẫn duy trì tư thế lăn từ trên cầu thang xuống và tiếp đất bằng mông.

“Này, Đồng Dao em không sao chứ?”

“Chạy gì mà gấp gáp như vậy?”

“Mau đứng dậy…Ngã thế nào? Chân có đau không?”

Mọi người sau khi khiếp sợ đều nhanh chóng đi đến.

Chỉ có hai anh em họ Lục đứng yên tại chỗ, Lục Tư Thành quét mắt nhìn khuôn mặt đau đến nhăn lại đang đỡ thắt lưng để Tiểu Bàn dắt dậy, sau đó quay mặt đi, lấy lại điện thoại từ trong tay Lục Nhạc: “Không ai, sao tò mò về chuyện của người khác như vậy? Dùng điện thoại thì dùng đi, nhìn linh tinh cái gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.