Khán Bất Kiến Nhĩ Đích Ôn Nhu

Chương 68




Lúc chạng vạng, trang viên Malfoy đã được trang trí mới hoàn toàn, cho dù hôm nay chỉ là một bữa tiệc sinh nhật nho nhỏ của Harry nhưng đối với nhà Malfoy luôn luôn hoa lệ tuyệt đối không cho phép xuất hiện bất cứ chỗ nào không hoa lệ.

Harry cùng Severus tới sớm nhất, là nhân vật chính, bọn họ tự nhiên phải tới trước chuẩn bị.

Kỳ thật, Harry tổ chức tiệc sinh nhật ở nhà Draco cũng là bất đắc dĩ. Dù sao, hiện tại trang viên Potter chưa thể để người khác biết, tất nhiên sẽ là địa điểm loại bỏ đầu tiên để tổ chức sinh nhật Harry. Đến nhà Dursley, Harry luôn luôn không hi vọng liên lụy nhà dì với giới phù thủy, ngày bình thường cố gắng tránh có quan hệ với bọn họ, làm sao có thể lựa chọn nơi này tổ chức sinh nhật.

Kỳ thật tới chỗ Severus tổ chức cũng được, huống chi Harry hiện tại đang ở đó. Nhưng Harry vừa mới nói với Draco, liền thấy mặt Draco biến đổi giống như cầu vồng, biểu cảm phi thường kì quái, nhất thời hiểu rõ, lấy uy danh của giáo sư Độc dược Severus, chỉ sợ cho dù là tiệc ở nhà, Neville cùng Hermione bọn họ có dũng khí đi tới hay không là cả một vấn đề. Vì thế dưới đề nghị của Draco, Harry chỉ có thể bất đắc dĩ tổ chức tiệc sinh nhật ở trang viên Malfoy.

Lát sau, Blaise, Pansy, Hermione cùng Neville bọn họ đều lục tục tới. Harry cùng Draco tất nhiên là ngồi cùng với bạn bè của mình.

Tuy rằng trong lúc nghỉ hè, mọi người vẫn có liên lạc, cú bay tới bay lui là không thiếu được, nhưng không được gặp mặt thì không trao đổi được gì nhiều, bởi vậy mọi mọi người vừa gặp nhau liền buôn chuyện vui vẻ, đương nhiên không tính Draco cùng Harry, hai người bọn họ trong thời gian vừa qua gặp nhau rất thường xuyên. Lúc đầu chỉ là hỏi han, dần dần, Pansy cùng Hermione đổi chủ đề sang chuyến du lịch tới Pháp của Hermione, cùng với trang phụ, trang sức đang thịnh hành của giới Muggle, mà nhóm con trai tất nhiên là bàn luận về ma pháp mới học được, có trò đùa dai gì mới linh tinh.

Trong lúc bọn nhỏ tụ tập nói chuyện phiếm, Severus cùng Lucius tất nhiên sẽ không tham gia, bọn họ ở trong thư phòng nhẹ giọng nói chuyện với nhau, đợi một người đến, người muốn cho nghĩa tử của mình kinh hỉ, thuận tiện đến giao cho thuộc hạ đắc lực của mình một vài việc dĩ nhiên là Voldemort, nếu không, trong giới phù thủy này, còn ai có thể khiến cho hai người bọn họ bình tĩnh chờ đợi như vậy.

Từ lúc bánh sinh nhật của Harry được bưng ra, mấy đứa trẻ ngừng nói chuyện, ban đầu dùng ngón tay chấm vào bánh bôi lên mặt nhau, rồi không biết ai là người đầu tiên bắt đầu ném bánh, vì thế càng không thể dừng lại, Blaise cầm bánh ngọt trong tay bắt đầu rải bánh khắp nhà, kế tiếp là màn bánh ngọt bay tung trời, cùng với trên người, trên mặt, trên tóc mấy đứa nhỏ gây chuyện đều dính đầy bơ, đương nhiên, mọi đồ đạc trong phòng, bàn, ghế, vách tường, đều không thoát khỏi dấu tích của cuộc vui đùa ầm ĩ kia. Mãi đến khi tất cả mọi người thở hồng hộc, nhìn bộ dạng chật vật của nhau, thoải mái cười to, lại đã quên mình cũng y hệt như vậy, lúc này trận chiến bánh ngọt mới dừng lại.

Vì thế sau vài bùa “Úm ba la chà rửa!” dọn dẹp sạch sẽ phòng, bọn trẻ đều không về nhà mà ở lại trang viên Malfoy.

“Sev?” Vừa đi ra khỏi phòng tắm, Harry liền thấy giáo sư Độc dược đang ngồi trên ghế salon trong phòng ngủ, hiển nhiên là đang chờ mình, có việc gì sao?

Severus nhìn Harry bao một cái khăn tắm quanh người, cảm giác tim mình đập nhanh hơn, miệng đắng lưỡi khô, vội vàng đặt món quà đã bọc cẩn thận xuống bàn trà bên cạnh ghế salon, khó khăn nói: “Thay quần áo, đến thư phòng Lucius, có người muốn gặp ngươi.”

“Ai muốn gặp em?” Harry tò mò nhìn món quà trên bàn trà, đi tới, tâm tỉnh rất tốt cười híp mắt nói: “Sev, đây là quà tặng cho em sao?”

“Ngươi đi sẽ biết.” Severus đứng lên, đối với thiếu niên đang cười híp mắt này, hắn đột nhiên cảm giác được mình có điểm khác thường, giáo sư không biết nên làm thế nào cho ổn, cố gắng rời phòng, vừa mới bước được một bước liền phát hiện áo chùng của mình bị Harry kéo lại, chỉ có thể dừng lại nhìn cậu vội vàng nói: “Quà tặng, đưa cho ngươi.” Liền hất tiểu móng vuốt đang cầm áo chùng của mình, bước nhanh rời khỏi phòng của Harry, đến thư phòng của Lucius. Giáo sư đang rời đi không thấy Harry đang ôm quà tặng hắn tặng, cười như một tiểu hồ ly trộm được thứ gì đó.

Harry cũng không ngây ngốc lâu, dù sao người có thể khiến Severus đến gọi mình có thể đếm trên đầu ngón tay, mà mấy người này đều là trưởng bối của mình, để cho người đó chờ không phải là chuyện lễ phép. Harry rất nhanh thu thập lại tâm tình, cẩn thật cất quà tặng của Severus vào trong chiếc nhẫn đựng đồ, thay trang phục, nhìn chính mình trong gương, cảm thấy không tệ lắm mới ra khỏi cửa.

“Hì, Harry, sinh nhật vui vẻ!” Voldemort ngồi trên cái ghế cao thượng mà Lucius thường ngồi, chào hỏi nghĩa tử vừa đẩy cửa bước vào, hiển nhiên tâm tình của hắn rất tốt.

“Nghĩa phụ?” Harry kinh hỉ nhìn người đàn ông tuấn mỹ trên ghế, nhẹ nhàng chạy tới, “Sao ngài lại tới đây?”

“Sao vậy, ta không thể đến sao?” Voldemort giả bộ tức giận trừng mắt nhìn Harry.

“Đương nhiên, đương nhiên không phải.” Harry sốt ruột giải thích, “Con chỉ là giật mình mà thôi, ngài không phải luôn vận rộn sao?”

“Sinh nhật của con, ta đương nhiên phải đến rồi.” Voldemort đón Harry đang chạy đến bên cạnh mình, theo thói quen xoa nhẹ cái đầu xù của Harry, chậm rãi nói, “Mẹ con, đương nhiên còn có ba con, bọn họ nhờ ta mang quà của bọn họ đến cho con, mặc khác, nếu trong thời gian nghỉ hè có lúc nào rảnh rỗi thì về nhà gặp bọn họ đi.”

Voldemort lấy ra hai món quà thu nhỏ đặt lên bàn sách trước mặt hắn, hủy bỏ thần chú thu nhỏ, nói với Harry: “Gói màu đỏ là của ba mẹ con, màu xanh là của ta.”

Nhìn cậu bé đang vui sướng nhìn quà tặng trên bàn, Voldemort suy nghĩ, sau đó mới nghiêm túc nói: “Harry, lát nữa hãy mở quà, ta có chuyện muốn nói với con.”

“Dạ? Việc gì vậy ạ?” Harry nhìn Voldemort, kỳ quái hỏi, đến tột cùng là chuyện gì có thể khiến hắn nghiêm túc như vậy.

“Con còn nhớ con có một người cha đỡ đầu nữa không?” Voldemort tựa hồ có chút khó khăn nhíu mày, nhìn thấy Harry gật đầu liền nói tiếp, “Vậy con có biết cậu ta hiện tại ở đâu không?” Harry lắc lắc đầu, nhưng trong lòng lại tức giận chính mình, cuộc sống của cậu quả thật quá tốt đẹp, lại quên mất Sirius đang ở Azkaban, rất đáng trách, nhưng lời kế tiếp của Voldemort lại khiến cậu kinh hãi.

“Mấy ngày nữa, trên ‘Nhật báo Tiên tri’ sẽ có lệnh truy nã cậu ta, con đừng lo lắng.” Voldemort nhìn Harry đang giật mình mở to mắt nhìn mình, ngừng, lại nói tiếp, “Yên tâm, cậu ta đã sớm thoát ra rồi, chỉ là Azkaban luôn che giấu tin tức mà thôi.”

“Cái gì?” Harry buột miệng nói ra, Siriuc đã sớm rời đi rồi, sao nghĩa phụ biết được? “Nghĩa phụ, đây là ngài sắp xếp?”

“Sao vậy? Không tin!” Voldemort không hài lòng với hoài nghi của Harry, Harry nhất thời lắc đầu, cậu sao có thể có ý nghĩ này. Đối với phản ứng của Harry, Voldemort vẫn tương đối thỏa mãn, hắn nói tiếp, “Azkaban luôn nằm trong khống chế của ta, còn cái tên Fudge đầu đầy cỏ kia sao, hừ! Không đến lượt gã. Còn cha đỡ đầu của con, nếu không phải Regulus cùng mẹ con cầu tình, ta sẽ mặc kệ cậu ta ngay, tin tức của cậu ta, con có thể đi hỏi ba mẹ con.” Đối với Sirius biến dị thành sư tử, Voldemort hiển nhiên không muốn nói nhiều.

“Được rồi, Harry, không nói về cha đỡ đầu đại cẩu của con nữa.” Voldemort thấy Harry đã khôi phục bình tĩnh, biểu cảm trên mặt cũng không còn dấu vết, không khỏi trong lòng gật đầu vừa lòng, không hổ là nghĩa tử của mình.

“Có việc muốn con giúp, con quay về thì chú ý hành động của Dumbledore trong Hogwarts.” Voldemort xoa nhẹ cằm, đối với người thiếu chút nữa khiến cho mình đi gặp Merlin, hắn luôn luôn có cảm giác kỳ quái, “Chỉ cần chú ý là được rồi, ngàn vạn lần đừng có hành động dư thừa, biết không? Cụ ta không phải người dễ chọc, con còn là phù thủy nhỏ như vậy, đừng để mình lâm vào nguy hiểm.”

“Dạ, nghĩa phụ, con hiểu được.” Harry gật gật đầu, với việc mình thừa kế hai nhà, việc chú ý hành động của người khác rất đơn giản, ai bảo Hogwarts cái gì không nhiều nhưng lại đặc biệt nhiều vật phẩm pháp thuật cùng sinh vật pháp thuật, bảo chúng nó chú ý hộ mình, mình có thể giấu mặt hoàn toàn không ai biết.

“Vậy cứ thế đi, con gọi Lucius cùng Severus vào đây.” Voldemort lại xoa xoa đầu nhỏ của Harry, nói với cậu, nhìn Harry ngoan ngoãn đi ra ngoài, hắn đột nhiên nhớ ra, nói với Harry đang đứng ở cửa, “Trong thời gian nghỉ hè nhớ luyện tập bùa Thần hộ mệnh, khai giảng sẽ có tác dụng.” Nói xong phất phất tay để Harry rời đi.

Harry tìm thấy Lucius cùng Severus đang ngồi đợi Voldemort trong phòng nghỉ cạnh thư phòng, thông báo với bọn họ xong liền trở về phòng của mình. Nếu Sirius đã sớm rời Azkaban, Harry cũng yên lòng, hẳn ba mẹ đã biết, mấy ngày nữa về nhà hỏi là được. Lúc này, cậu cảm thấy hứng thú với quà Sev tặng cậu hơn.

Lấy quà sinh nhật trong chiếc nhẫn ra, trước tiên để quà của ba mẹ cũng nghĩa phụ sang một bên, cầm món quà được gói cẩn thận của Sev, Harry lại càng thêm hứng thú với quà Sev tặng mình, âm thầm đoán trong lòng, trong đó sẽ là vật gì? Độc dược? Sách? Với tính cách của Sev, tựa hồ hai thứ này là có khả năng nhất.

Sev gói quà rất đơn giản, chính là bọc một tầng giấy màu xanh nhạt bên ngoài quà tặng mà thôi. Harry nhìn quà tặng, khóe miệng nhịn không được cong lên, nghĩ đến bộ dạng vụng về lúc Severus bọc quà, tâm tình Harry tăng lên cơ hồ chạm tới trời.

Mở giấy bọc quà ra, bên trong chính là hộp đựng quà, một hộp giấy rất bình thường, Harry có điểm kỳ quái nhìn hộp, hình như rất quen mắt a, mình đã thấy ở đâu rồi nhỉ? Quên đi, xem Sev tặng mình cái gì trước đã.

Harry cao hứng mở hộp ra, lập tức biểu tình trên mặt cậu trở nên cứng ngắc, cậu trừng mắt nhìn con rắn bằng bông cũng đang trừng mắt giống cậu trong hộp, khóe mắt rút rút, đây chính là quà Sev tặng cho mình? Cậu không biết mình nên cười hay nên khóc. Quả nhiên là nhìn quen mắt a, đây không phải là thứ mua trong cửa hàng quà tặng sao, nhưng Sev xác định tặng đồ chơi đáng yêu như vậy cho mình thích hợp sao? Người ta đã trưởng thành a! Harry ở trong lòng đấm ngực hò hét.

Sev tặng mình quà đương nhiên là việc tốt, phải vui vẻ cười, nhưng trình độ ngây thơ của món quà này cho Harry biết mình ở trong lòng Sev vẫn là trẻ em chưa lớn. Đối với Harry đã nhận ra tình cảm của mình với Sev, biết được điều này khiến cậu thật muốn nằm trên giường chui trong chăn khóc lớn một hồi. Cậu cầm con rắn bằng bông kia, khóe miệng giật giật, quên đi, con rắn này vẫn rất đáng yêu, cậu thật không ngờ rằng con rắn mà giáo sư mua hôm nay là để tặng mình. Harry vô lực nằm dài trên giường, ngay cả món quà của ba mẹ và nghĩa phụ cũng không có hứng thú mở. Harry à, cậu suy nghĩ nhiều rồi, giáo sư tặng món quà này hoàn toàn là vì EQ của hắn có vấn đề, không hề liên quan đến mấy suy nghĩ loạn thất bát tao của cậu đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.