Khán Bất Kiến Nhĩ Đích Ôn Nhu

Chương 32




Trải qua một trận ầm ĩ, các bức hoạ nhất thời yên tĩnh trở lại. Lúc này chỉ có mình Charlus, ông nội Harry nói.

Thấy bọn họ rốt cục yên tĩnh trở lại, Harry mở miệng hỏi: “Cháu muốn biết lúc trước cháu nhận được cái hòm kia, mọi người lấy kiểu gì? Làm thế nào để mang cha mẹ cháu về trang viên? Sao không trực tiếp ngăn cản? Nếu tất cả mọi chuyện đều không phát sinh thì không phải sẽ tốt hơn sao?”

“Cái hòm kia là đột nhiên xuất hiện, đồng thời còn kèm theo tờ giấy, cháu có thể bảo gia tinh đưa cho. Sau khi gia tinh cẩn thận kiểm tra, không có bất kỳ nguy hiểm nào, mới để cú mèo gửi cho cháu.” Charlus giải thích, “Là gia tinh đón cha mẹ cháu trở về, về việc ngăn cản, đầu tiên chúng ta không thể xác định sẽ phát sinh chuyện gì, trên tờ giấy chỉ ghi nhà cháu sẽ gặp nguy hiểm, hòm này sẽ trợ giúp các cháu, trực hệ Potter cũng chỉ có mỗi nhà cháu, chúng ta chỉ là bức hoạ, không có năng lực cứu mọi người.”

Harry cúi đầu trầm tư, hiện tại chỉ có mình cậu, thật khó nói tương lai sẽ như thế nào.

“Harry.” Charlus nhìn đứa trẻ đứng trước bức hoạ, “Cháu nên đi gặp cha mẹ mình, bất quá…” Ông chần chờ một lát, “Lúc đón cha mẹ cháu về, bọn họ còn mang thêm một người, có lẽ cháu nên đến gặp người đó trước, hắn rất hay thanh tỉnh.”

“Một người khác?” Harry nghĩ nghĩ, ngẩng đầu hỏi, “Là Voldemort sao? Sao hắn có thể thường xuyên thanh tỉnh mà cha mẹ phải ngủ nhiều như vậy?”

“Đây chính là vì ma lực khác biệt.” Charlus nhớ tới người nọ toàn thân tràn ngập ma lực, rất hâm mộ, chính mình lúc còn sống cũng không được như vậy, “Cháu đến gặp hắn đi. Hắn hiện tại hẳn là thanh tỉnh.” Ông đột nhiên cười quỷ dị, “Đúng rồi, cháu có thêm một cha nuôi, cha mẹ cháu lúc thanh tỉnh giúp cháu định.”

“Cha nuôi? Ai ạ?” Harry không khỏi có điểm đau đầu, cha mẹ kiểu gì vậy, cha đỡ đầu đại cẩu hiện tại còn ở Azkaban, giờ lại thêm cho cậu một cha nuôi mới.

“Ha ha, cái kia, cháu lập tức có thể thấy.” Charlus cười khiến Harry đột nhiên không muốn tôn trọng ông nữa, “Mitch, mang tiểu chủ nhân đi gặp cha nuôi.”

Harry cáo biệt các bức hoạ, mang theo một bụng vấn đề đi với gia tinh rời khỏi phòng khác.

Trải qua mấy hành lang, Harry phát hiện ma pháp phòng hộ ngày càng nhiều, giáp trụ trên hành lang cũng tăng dần. Xem ra hiện tại cậu đến một nơi hẳn là tối trọng yếu của trang viên, cậu càng thêm mò với cha nuôi của mình.

Gia tinh đẩy một cánh cửa gỗ, Harry chú ý tới trên cửa ma pháp trận loé lên một chút, ma lực chuyện động, gia tinh nói: “Tiểu chủ nhân, bên trong hành lang Mitch không thể tiến vào, chủ nhân đi vào trong, cửa thứ hai là đến. Mitch cáo từ.” Gia tinh cũng không biến mất như bình thường mà là đi ra ngoài.

Harry cất bước đi vào trong, đây không phải hành lang rất dài, cả hành lang phảng phất như được tạc lên từ một khối, không có lấy khe hở nào, trên tường, trên mặt đất, hoa văn ma pháp trận dày đặc, Harry hoàn toàn không hiểu tác dụng của ma pháp trận này. Nhẹ nhàng đến trước cánh cửa thứ hai, gõ cửa, hỏi: “Ngài khoẻ chứ, cháu là Harry Potter, cháu có thể vào không?”

“Mời vào!” Một thanh âm nam giới vang lên trong cánh cửa, thanh âm hơi trầm thấp, mang theo nhiều điểm từ tính, khiến người ta đáy lòng cảm thấy ngứa ngáy.

Harry đẩy cửa đi vào, gian phòng này có vẻ hơi trống trải, trừ bỏ lò sưởi, giường, mấy chiếc sô pha thì không còn đồ dùng nào khác, trên mặt đất cũng không trải thảm, lộ ra rõ mặt đất, từ đó có thể thấy ma pháp trận bao phủ khắp gian phòng.

Trước lò sưởi, một người đàn ông đang đứng đó, nhìn thấy Harry đang đánh giá chung quanh, không phát ra tiếng nào. Quần áo lục sắc cùng với trường bào ôm lấy người hắn, thân hình của hắn có vẻ rất thon dài. Mái tóc dài màu đen buông trên vai, đôi mắt màu đỏ mã não hiện rõ trên khuôn mặt trắng nõn đang hứng thú nhìn cậu, cặp mũi thẳng bên dưới là đôi môi hơi mỏng, khoé miệng khẽ cong lên, mang theo một tia hấp dẫn.

“Ngài khoẻ chứ, cháu là Harry Potter.” Harry đi đến trước mặt người đàn ông, khoảng cách ước chừng một cánh tay, lễ phép nói. Harry rất tò mò, không hiểu sao người trước mắt nguyện ý đi vào trang viên Potter, lại đồng ý trở thành cha nuôi của mình. Merlin a, thật sự khó có thể tưởng tượng.

“Xin chào Harry. Ta nghĩ con nên biết ta là ai.” Người đàn ông đi tới, sờ sờ đầu Harry, “Con hẳn nên gọi ta là cha nuôi hoặc nghĩa phụ mới đúng a.”

Harry rút rút khoé mắt, không ngờ người trước mặt lại… Nhưng cậu vẫn lễ phép đáp: “Con chào nghĩa phụ.”

Người đàn ông vừa lòng híp mắt lại, thần sắc trên mặt không thay đổi lắm, lại sờ đầu Harry, nói: “Ngoan.”

Harry chỉ có thể trong lòng tràn đầy hắc tuyến, ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt tràn ngập dấu chấm hỏi, nháy mắt lại nháy mắt, tiếp tục chớp chớp, ý tứ rõ ràng là con có nhiều vấn đề muốn hỏi, có thể hỏi không.

“Được rồi, có vấn đề gì hỏi ta, ta sẽ tận lực trả lời con.” Người đàn ông kéo cậu ngồi xuống ghế salon, lại sờ sờ đầu Harry, tựa hồ xúc cảm rất tốt.

“Ngài, ngài sao lại đến trang viên Potter? Sao lại đáp ứng làm nghĩa phụ của con?” Harry nghĩ nghĩ, quyết định vẫn hỏi hai vấn đề này trước.

“Không đến trang viên Potter, ở lại đó để Dumbledore giết sao?” Người đàn ông tựa hồ hứng thú với Harry, một bàn tay bò lên trên gương mặt cậu nhéo, nói tiếp, “Gia tộc Potter nguyện ý giúp ta khôi phục linh hồn, đổi lại ta nhận người kế thừa tương lai của nhà Potter làm gia chủ, không phải thực bình thường sao?”

Gương mặt Harry bị nhéo lại nắn, cũng có điểm hoài nghi da mình sờ thích vậy sao? Nhưng người trước mặt này, Harry không có lá gan hất tay hắn ra, cho nên, quên nó đi. Nghĩ nghĩ, tiếp tục hỏi: “Nghĩa phụ vì sao phải một mình đến? Hơn nữa đã bị Avada, thân thể của ngài sẽ không tổn thương sao?”

Người đàn ông rốt cuộc buông lỏng tay đang véo má Harry, khiến cho cậu nhẹ nhàng thở ra, lại xoa nhẹ đầu cậu mới nói: “Ai bảo lúc trước ta hứa nam nhân kia không thương tổn mẹ con, cho nên ta chỉ có thể tự mình tới, nếu thuộc hạ khác, chẳng phài là ta không tuân thủ hứa hẹn sao? Mặt khác…” Hắn gõ lên đầu Harry, “Chẳng lẽ con không học Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám sao, Avada là nhằm vào linh hồn, không có thương tổn gì với thân thể. Hơn nữa, nếu con có bảo vật ma pháp phòng hộ, chẳng lẽ ta không có? Nhưng lúc ấy, linh hồn ta bị thương, may mắn trên người có nhiều bảo vật, nếu không chỉ sợ sẽ để cho lão hồ ly kia đắc ý, bất quá nó làm hại ta ngay cả một điểm năng lực bảo vệ cũng không có.”

Harry sờ sờ vết thương ở thái dương mình, nghĩ nghĩ vẫn nhịn không được hỏi: “Nếu… Nếu con nói chỗ này của con có một mảnh nhỏ linh hồn của ngài, nên làm gì bây giờ?”

“Làm sao con biết?” Người đàn ông thú vị nhìn Harry, đưa tay sờ sờ vết thương trên thái dương của cậu, “Có hai biện pháp, một là rút linh hồn của ta ra khỏi của con, bất quá như vậy, sẽ có ảnh hưởng với linh hồn của con. Cách kia, con hoàn toàn dung hợp với nó, thì sẽ có lợi hơn.”

“Con nói được xà ngữ.” Thanh âm tê tê của Harry vang lên, “Dung hợp đối với ngài có ảnh hưởng gì không, đây chính là mảnh nhỏ linh hồn của ngài a.”

“Sẽ không, phân tách ra mảnh nhỏ không ảnh hưởng gì với ta, bất quá con dung hợp, hai người chúng ta sẽ có ảnh hưởng chút về linh hồn, tỷ như sẽ cảm thấy phi thường thân thiết với ta, hoặc là khi cảm xúc phi thường cường liệt dễ dàng ảnh hưởng đến đối phương.” Người đàn ông cũng bắt đầu tê tê thanh âm, đối thoại giữa hai người khiến cho người ta nghe mà nổi da gà, nhưng bọn họ lại không thấy gì, “Hơn nữa, con nói xà ngữ vậy càng giống con trai của ta hơn sao?”

Ngay lúc mọi người đang tê tê trao đổi, cửa oành một tiếng mở ra, một bóng người tiến vào, ồn ào nó: “Harry, bảo bối của cha, mau cho cha ôm hôn một cái.”

Harry không kịp đứng lên khỏi ghế salon, đã bị cha mình nhào đến đè xuống ghế mà ôm hôn.

“Cứu con a!” Harry tiếp tục tê tê như cũ cầu cứu nghĩa phụ của mình, cậu cảm giác mình sẽ bị cha đè chết.

Nghe thấy thanh âm tê tê của Harry, James đã hoàn toàn hoá đá. Voldemort nghĩ đây là lần đầu mình và con nuôi của mình gặp mặt vẫn nên giúp, nghĩ vậy liền vỗ bả vai James, nghiêm túc nói: “James, lễ nghi của ngươi đi đâu hết rồi? Tiến vào sao ngay cả cửa cũng không gõ, không bằng Harry nữa.”

Lúc này James mới tỉnh lại, không trả lời Voldemort mà như một trận gió xông ra ngoài, vừa chạy vừa hô: “Lily, em mau tới a, Voldemort biến bảo bối của anh thành của hắn rồi, Harry sao lại nói xà ngữ a.”

Trong phòng Harry đã cứng nhắc ngồi trên ghế sa lon, chỉ cần một ngón tay động đạy cũng khiến cậu hoảng sợ, Voldemort đứng trước sô pha vẫn duy trì động tác chụp bả vai James vừa rồi, hiển nhiên hắn cũng không muốn hù doạ người này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.