Khán Bất Kiến Nhĩ Đích Ôn Nhu

Chương 28




Ngày Haloween là thứ năm, trừ bỏ giờ tập cưỡi chổi bay với Gryffindor vào buổi sáng, bọn họ không còn giờ học nào cả. Giờ thiên văn học vì vũ hội Haloween nên cũng hoãn lại. Bởi vậy nhóm rắn nhỏ có đủ thời giờ để hoá trang cho mình.

Hôm nay, sáng ra, cả Hogwarts liền tràn ngập hương vị ngọt ngào mê người của bí đỏ nướng. Đến buổi tối, đi vào nhà ăn có thể thấy muôn màu muôn vẻ trang phục Haloween của mọi người. Vô số yêu tinh bay lượn trên vách tường và trần nhà, hoặc trên bàn ăn, khiến cho ngọn nến bên trong đèn bí đỏ đong đưa không ngừng. Vô số mỹ vị xuất hiện trên bàn ăn khiến nhóm tiểu động vật càng thêm đói bụng.

Trong ngày thường, nhóm tiểu động vật đều ngồi theo nhà, nhưng hôm nay là Haloween, vì thế tiểu sư tử Gryffindor chạy tới chạy lui trong nhà ăn, vô cùng vui vẻ, đương nhiên dãy bàn Slytherin bọn họ sẽ tuyệt đối không vào. Còn nhóm rắn nhỏ Slytherin như cũ ngồi vị trí của mình, không bởi vì Haloween mà chạy khắp nơi, ngược lại có vài tiểu ưng và lửng con chạy tới bàn dài của họ, trong đó có Hermione và Neville.

Harry, Draco, Neville, Hermione, Blaise, Pansy sáu người tụ tập lại thành một bàn ở dãy Slytherin cười nói vui đùa.

“Hermione, tối nay đến vũ hội Haloween của Slytherin được không?” Blaise khó có dịp vui chơi, không để ý chút gì đến lễ nghi, vừa ăn vừa nói.

“Ha ha, cậu đang mời Hermione sao?” Pansy bên cạnh cậu ta cười liên tục khiến Blaise không khỏi run lên.

“Đúng a, Hermione, thế nào, nhận lời mời của tớ được không?” Blaise dùng vẻ mặt của cún con nhìn chằm chằm Hermione, ánh mắt loé sáng như muốn nói..., đồng ý đi, đồng ý đi.

“Hermione, đến đi. Vũ hội Haloween của Slytherin rất vui đó, bất quá chỉ có Slytherin hoặc người được Slytherin mời mới có thể tham gia.” Harry ngồi một bên khuyên, “Hôm nay là Haloween, cho dù là ở chỗ Muggle cũng vui chơi mà, không phải sao?”

“Được rồi.” Hermione chần chờ, “Bất quá, tớ căn bản không có chuẩn bị gì cho vũ hội cả.”

“Không vấn đề gì, đến lúc đó chúng mình trở về trước, tớ có rất nhiều thứ, chúng mình bàn bạc xem nên mặc cái gì.” Pansy đưa tay vượt qua Blaise, vỗ vỗ bả vai Hermione. Cô xoay đầu lại, nói với Neville: “Thế nào, Neville, cậu cũng đi đi, tớ mời. Dạ phục của cậu để Draco phụ trách đi, thưởng thức của nhà Malfoy khá tốt.”

“Tớ, tớ có thể tới sao?” Neville chớp chớp hai mắt ướt sũng, nhìn Draco, “Draco, có khiến cậu phiền không?”

“Không vấn đề gì, cậu tới đi.” Mặt Draco không hiểu sao hồng lên một chút, “Tớ nhất định sẽ biến cậu trở nên đặc biệt.”

“Harry, tối cậu mặc như thế nào?” Không biết chủ đề của bọn họ đã chuyển đến vũ hội từ khi nào, nói đến trang phụ hoá trang của mình, Blaise tò mò hỏi.

Harry thần bí cười nói: “Buổi tối sẽ biết.” Cậu không chịu nói gì thêm, Quirrell thường dùng khăn trùm đầu đã không có, Haloween của cậu hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sờ sờ súng mình giấu ở sau lưng, đây là lần đầu tiên cậu lấy nó ra khỏi phòng ngủ Hogwarts, nhưng hiện tại cậu thấy toàn bộ giáo sư đều ngồi ở đây, tựa hồ hết thảy đều bình thường, có lẽ cậu lo lắng vô cớ rồi.

Sau khi hưởng thụ mỹ vị xong, Hermione và Pansy cảm thấy mình nên về hầm trước, trang phục của con gái thường rất tốn thời gian, vì thế bốn cậu con trai chỉ có thể cùng hai người ly khai nhà ăn, dù sao buổi tối mà để hai cô gái một mình đi ở nơi không người thì thật không có chút phong độ đàn ông nào. Đây chỉ là phát biểu của cá nhân Blaise Zabini, nhưng Harry, Draco và Neville đành phải nghe theo.

Sáu người rời đi, không để ý ngay sau đó vài giáo sư trên bàn ăn cũng rời khỏi bữa tiệc.

Ly khai nhà ăn ồn ào, đi trên hành lang của Hogwarts, không khí im lăng đến mức có thể nghe thấy tiếng ngọn lửa cháy trên vách tường và tiếng bước chân của họ. Pansy và Hermione thở phào trong lòng, may mà hai người không phải đi một mình, nếu không thực sự doạ người.

Buổi tối bình thường ở Hogwarts, kiểu gì cũng có Filch hoặc Peeves và mấy con ma đi lượn xung quanh, nhưng hôm nay là Haloween, lũ ma đều đi chúc mừng hết, Filch ở phòng ăn, bọn họ lúc này mới phát hiện buổi tối Hogwarts kỳ thật rất khủng bố, hai cô gái hạ quyết tâm sau này không bao giờ đi vào buổi tối. Cách hầm không xa, tâm tình sáu người cũng dần dần thả lỏng, lại bắt đầu nói chuyện, mọi người không phát hiện Hogwarts vốn dĩ hai bên tường lúc nào cũng có mấy bức tranh nhưng hiện tại không thấy một bức nào.

“Các cậu có ngửi thấy vị gì không?” Hermione cau mày, quay đầu lại hỏi.

“Hmm, rất thối a.” Draco nhíu mày, “Là vật gì a, sao khó ngửi như vậy, gia tinh này làm gì mà không tắm rửa.”

“Không đúng, giống như có cái gì đang đi tới.” Blaise cảm giác được mặt đất chấn động nho nhỏ, lập tức nói.

Harry dưới đáy lòng thở dài, cậu đã biết là cái gì, nhưng đã không có Voldemort sau cậu vẫn đụng phải quái vật này?

“Đúng, quái vật a!” Neville run rẩy kêo lên, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng thật lớn của nó, “Chạy mau a!!!!” Xoay người kéo Draco bên người chạy vội.

Sáu người nhanh chóng quay lại đường họ đi tới, nhưng không biết từ khi nào, phía sau họ không có đường mà thay vào đó là một bức tường chắn ngang.

“Làm sao bây giờ?” Pansy đã không còn lại chút gì hình tượng cả đại tiểu thư, nhìn vách tường trước mặt, nói, “Phía trước không có đường.”

“Nhanh lên, nó... Nó đuổi tới rồi.” Hermione nhìn quái vật càng ngày càng gân, mùi thối ghê tởm trên người nó bốc lên nồng độ khiến bọn họ muốn nôn ra.

Neville nắm chặt tay Draco, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vô lực, ngay cả nói cũng không lên lời. Blaise che trước mặt Hermione và Pansy, để hai cô gái tránh phía sau bọn họ, một tay cầm đũa phép, nhưng mặt cậu trắng bệch, thật sự không thể nào làm người khác tin tưởng.

“Không có biện pháp.” Harry trong mắt hiện lên tia sắc bén, nhưng là nơi này chỉ có nhóm tiểu động vật đang kích động, không ai để ý. Tay phải cậu rút súng lục ở bên hông ra, xem ra không phải cậu lo lắng vô cớ, tựa hồ trực giác của cậu vẫn rất linh nghiệm, Harry ở trong lòng trêu chọc chính mình.

“Chúng ta chính là phù thuỷ!” Malfoy quét mắt liếc mọi người, một tay cầm đũa phép, một tay nắm bảo bối của mình, “Xử lý con quái ngu xuẩn đáng chết này, dám để cho ta chạy trốn chật vật như vậy, không thể tha thứ. Còn có Dumbledore chết tiệt, dám để chúng ta ở Hogwarts gặp quái vật, tớ phải bảo cha tham dự họp ban giám đốc.”

Quái vật kéo theo một cây chày gỗ, từng trận tanh tưởi toát ra từ người nó, mỗi bước đi đều khiến sáu người bọn họ cảm thấy chấn động. Con vật cao mười hai thước Anh, nhìn qua giống như đá hoa cương bị bụi bẩn, thân thể không lồ vụng về, cái đầu không chớp mắt được.

Harry hai tay nắm súng, nhắm ngay cái đầu nhỏ của quái vật, cậu không muốn chính mình dính hương vị ghê tởm kia, lắp đạn, bắn!

Một phát, hai phát, ba phát, bốn phát... Tiếng súng thanh thuý vang lên... Vang vọng mãi hành lang trống rỗng này, mãi cho đến khi quái vật ầm một tiếng ngã xuống mặt đất, không một âm thanh nào phát ra. Harry lúc này mới cần thẩn đến gần một chút, lại nổ thêm hai phát súng, xác định nó đã hoàn toàn chết, mới lảo đảo lui về bên cạnh Draco, nhẹ nhàng thở ra.

“Merlin a, Harry cậu vừa rồi...” Draco bọn họ ngây ngốc nhìn Harry, chưa từng nghĩ có thể xử lý một con quái vật nhẹ nhàng vật, thật hâm mộ a.

Hermione thì có điểm sợ hãi nhìn súng trong tay Harry, lắp bắp nói: “Cậu... Cậu... Sao lại có súng lục,... Nguy hiểm như vậy!”

“Súng lục? Hermione, súng lục là gì?” Lòng hiếu kỳ của Blaise lại bạo phát, nhìn chằm chằm Hermione truy vấn.

Một trận hỗn độn tiếng bước chân vang lên, sáu người trong hành lang đồng thời chuyển hướng, giơ đũa phép của mình lên, Harry rất nhanh lắp thêm đạn, lại giơ súng lên, vách tường phía sau họ đột nhiên tiêu thất, xuất hiện thông đạo. Một lát sau, vô số học sinh nhà Slytherin đi tới.

“Merlin a!” Nhìn thấy cái xác to kềnh càng nằm ở hành lang, nhóm rắn nhỏ Slytherin dừng bước, tiếng thét chói tai và xì xào bàn tán vang lên, mấy bóng người rất nhanh chạy về, không lâu sau giáo sư Snape lảo đảo tiến vào, phía sau là Dumbledore, giáo sư McGonagall, giáo sư Quirrell.

Quả nhiên, sau khi mọi chuyện kết thúc giáo sư mới xuất hiện. Harry khinh thường kéo khoé miệng xem Dumbledore biểu diễn. Chợt nhớ tới Haloween này người kia bị thương. Ánh mắt Harry dời đến Severus đứng một bên, quả nhiên trên vạt áo choàng có dấu vết mờ mờ của chất lỏng thấm lên, chết tiệt, người kia vẫn bị thương.

“Chết tiệt, bọn bây, chuyện gì đã xảy ra?” Thanh âm giáo sư Snape rõ ràng rất tức giận, khác hoàn toàn với thanh âm bình thường, sáu người đồng thời run lên, Harry nhẹ nhàng lui về phía sau, để Draco chắn trước mặt mình, kia là cha đỡ đầu của cậu, Draco tha thứ cho tớ nhé.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.