Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 79




Chương 79: Sát Cánh Bên Nhau

Sau khi Hàn Vũ Phàm rời khỏi khách sạn… lê thân hình nặng nề, anh ta đi trên con phố dài vô tận. Hóa ra bị phản bội là cảm giác như vậy, xấu hổ, giận dữ, khó chịu, sỉ nhục, sụp đổ, muôn vàn cảm giác khác nhau, đan xen nhau thành một tắm lưới.

Anh ta vì Mặc Vũ Nhu mà từ bỏ mọi thứ…

Đã từ bỏ Đường Ninh…

Lại nhận được một kết cục như vậy, nắm lấy! Gian trá! Sinh tồn! Giường! Hóa ra sự chân thành mà anh bỏ ra, trong mắt Mặc Vũ Nhu, chẳng qua là gặp dịp thì chơi…

Anh…

Thì ra lúc đó Đường Ninh phát hiện anh ta ngoại tình với Mặc Vũ Nhu, chính là mộ loại nếm thử, cô muốn bóp nát Mặc Vũ Nhu, muốn rút gân lột ra cô ta, nhưng vẫn không thể nào nguôi được nỗi hận, bởi đó là sự hy sinh và cả tuổi thanh xuân của có: Vì Mặc Vũ Nhu, anh ta từ bỏ Đường Ninh, bỏ qua Hàn Nhược Tuyết, anh ta không cần cái gì cả, nỗ lực phấn đấu, đổi lại đấy, Mặc Vũ Nhu lại cùng người khác mây mưa trên giường.

Loại đau đớn đó không nói nên lời được, giống như đột nhiên bén rễ trong lòng anh ta, cũng có thể bộc phát ra lửa giận cùng hoa trái hỗn độn khác… Nó nuốt chửng hoàn toàn anh ta, ba năm ân ái, kết quả là, cái gì cũng là không phải…

Đường Ninh…

Anh ta cũng từng đối xử với Đường Ninh theo cách tương tự, nghĩ đến Đường Ninh, Hàn Vũ Phàm nghĩ lại khoảng thời gian đến nay, anh ta đối xử với Đường Ninh đầy nhục nhã, nếu đây là quả báo ác độc nhất trên đời, giờ phút này anh ta cảm nhận được sống không bằng chết vậy.

Hàn Vũ Phàm quỳ trên mặt đất, ngã lăn ra đường, trên đời này cũng chỉ có một lần xấu hỗ nhục nhã.

Cuối cùng, Hàn Vũ Phàm bắm điện thoại gọi Đường Ninh, bình tĩnh nói: “Đường Ninh, anh có thể quay trở lại không?”

Đầu dây bên kia, Đường Ninh đang thu dọn hành lí của cô và Mặc Đình, nghe thấy câu hỏi của Hàn Vũ Phàm, cô có chút sững sờ: “Ý anh là gì?”

“Trở về bên cạnh anh… Anh sẽ đem những điều tốt nhất cho em…

Đường Ninh dừng động tác trên tay, trong mắt hiện lên một chút giễu cợt, nhưng đây là điều mà Hàn Vũ Phàm không nhìn ra được: “Tôi muốn, tôi sẽ tự mình chiến đấu, đã sớm không cần anh rồi, nếu như không có việc gì, tôi cúp máy trước đây.”

“Em có thể đừng rời khỏi Thiên Nghệ được không?”

Đường Ninh không có trả lời, trực tiếp cúp điện thoại, tiếp tục thu dọn hành lý, thực ra cô mơ hồ đoán được rằng giữa Mặc Vũ Nhu và Hình Vũ Phàm nhất định có vấn đề, cô cho rằng, cô rất mong chờ để nhìn thấy khoảnh khắc này đến, nhưng vẫn chưa là điều cô mong muốn, Hàn Vũ Phàm quay đầu, không phải vì anh ta thật sự hối hận về những sai lầm của mình, mà là vì anh ta có thể cùng cảnh ngộ bị phản bội.

Một lúc sau, Mặc Đình đóng lại tài liệu trở lịa phòng ngủ, nhìn thầy Đường Ninh ngần người đứng ở bên giường, liền dang tay ra ôm lấy cô: “Xin lỗi, anh đến muộn.”

Đường Ninh quay sang đỡ Mặc Đình, cố gắng hấp thụ hơi ấm từ anh: “Anh là dành thời gian cùng em ra nước ngoài…”

“Làm sao vậy?”

Mặc Đình nhận thấy một sự thay đổi nhỏ trong giọng điệu của cô, đây là sự thấu hiểu ngầm giữa vợ chồng mà họ dần dần vun đắp. Mặc dù Đường Ninh bình thường không phải là người nói nhiều, Mặc Đình vẫn có thể cảm nhận được từ biểu hiện của cô, cảm nhận được sự thay đổi tâm trạng của cô.

“Em đoán, Mặc Vũ Nhu và Hàn Vũ Phàm đã chia tay rồi…”

“Em chỉ là có một loại cảm giác, cũng biết rõ là mình ra sức liều mạng như vậy, rốt cuộc là vì trả thù bọn họ, hay vẫn là vì bản thân mình. Bây giờ em đã hiểu được điều quan trọng là bọn họ phải trả giá, nhưng là… em muốn ở bên cạnh anh.”

Mặc Đình khẽ vuốt mái tóc cô, không nói gì mà an ủi cô, sau đó ôm cô một phát, đặt cô lên giường: “Ngoan nào, nhắm mắt lại đi, ngày mai ra nước ngoài rồi… Tất cả đều có anh bên cạnh em mà…”

Đường Ninh an tâm nhắm mắt lại, ngủ ngon lành trong vòng tay của Mặc Đình, bởi vì trong lòng cô biết rất rõ, đến lúc cô trở về nước, cũng là ngày trừng trị Mặc Vũ Nhu.

Tuy nhiên, vào sáng sớm ngày hôm sau, Đường Ninh còn chưa lên máy bay, Thế Kỷ Sáng Tạo Nghệ Thuật đã tung tin đồn thất thiệt rằng bọn họ đang tranh giành một người mẫu khác của Thiên Nghệ, không phải là Đường Ninh.

Mọi người đều suy đoán rằng, Thế Kỷ Sáng Tạo Nghệ Thuật đã nhiều lần chạm mặt Đường Ninh, cho nên mới dùng cách này đẻ cứu vãn danh dự, mà người mẫu mà bọn họ lựa chọn, dường như chỉ có Mặc Vũ Nhu.

Mực Vũ Nhu một lần nữa lại muốn thay đổi tình thế sao?

Cô ta định lấy đi hợp đồng của công ty lớn thuộc về Đường Ninh?

Tiện nhân! Cô ta không xứng.

Một nhóm cư dân mạng chế nhạo, nói rằng họ không thể xu nịnh được tính cách của Mặc Vũ Nhu, nếu như Thế Kỷ Sáng Tạo Nghệ Thuật thực sự dám ký hợp đồng với cô ta, cũng không biết được cô ta dùng bao nhiêu quan hệ, sử dụng bao nhiêu thủ đoạn, hay đã ngủ với bao nhiêu quan chức cấp cao, nhưng điều này cũng không ngại đưa Mặc Vũ Nhu lên chủ đề các bảng đơn.

“Đường Ninh, có muốn chị đi tìm hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra không?” Chị Long xem được tin tức, cảm thấy khó chịu.

Những gì Mặc Vũ Nhu muốn làm là việc riêng của cô ta, nhưng Đường Ninh rất chán ghét việc Mặc Vũ Nhu ôm lấy Đường Ninh để lăng xê.

“Cái này chưa chắc là chỗ trống để gọi gió đến.” Đường Ninh lãnh đạm đáp: “Chị Long, em có một dự cảm, Hàn Vũ Phàm và Mặc Vũ Nhu đã trở mặt nhau rồi, nếu như vậy, chị phải chú ý đến việc Mặc Vũ Nhu làm mắt đứa nhỏ, ít nhất, hãy để cô ta giữ nó cho đến sau lễ trao giải.”

Chị Long sững sờ, nhẹ gật đầu: “Chị hiểu rồi… Chị sẽ tìm cách.”

“Bất kể chuyện gì xảy ra giữa cô ta và Hàn Vũ Phàm, cô ta nợ em, em phải để cô ta trả lại.”

Cùng lúc đó, Hàn Vũ Phàm cũng nhìn thấy những tin tức trên internet, khuôn mặt tuấn tú bỗng trở nên băng giá, xem ra Mặc Vũ Nhu đúng là đại nhân vật đi ngủ, cho nên… mới có thể giành lại top 10 của năm, mọi chuyện mới thuận lợi vào được Thế Kỷ Sáng Tạo Nghệ Thuật Muốn rời đi như vậy sao?

Nào có dễ dàng như vậy?

Đúng lúc Hàn Vũ Phàm muốn chuyển nhà, Mặc Vũ Nhu đẩy cửa phòng làm việc của Hàn Vũ Phàm như thường lệ, vẻ mặt cũng mệt mỏi không kém, hai mắt sưng đỏ…

“Cô còn tới đây làm gì?” Giọng Hàn Vũ Phàm khàn khàn, như thể anh ta đang có gắng hết sức để kiềm chế.

“Vũ Phàm, tôi đến đây để cầu xin anh tha thứ.” Mặc Vũ Nhu bật khóc, hai con ngươi đầy ủy khuất: “Nhưng tôi không còn cách nào khác, người đàn ông đó, anh ta nhìn trúng tôi, anh ta lấy ngươi, lấy Thiên Nghệ để uy hiếp tôi, tôi hết cách rồi, anh có thể… cho tôi năm phút nghe tôi giải thích hông?”

Hàn Vũ Phàm châm biếm nhìn Mặc Vũ Nhu, như thể đang nhìn kẻ thù của mình: “Cô nghĩ tôi sẽ tin những gì cô nói sao?”

“Cô không phải vào Thế Kỷ Sáng Tạo Nghệ Thuật sao? Như thế nào? Vẫn còn muốn vào công ty nhỏ của tôi sao?”

“Mặc Vũ Nhu, anh thật sự khiến tôi buồn nôn…”

Mặc Vũ Nhu nhìn thấy Hàn Vũ Phàm quay lại cũng không có, lập tức dừng nước mắt, lạnh lùng cười nhẹ một cái: “Chuyện này thì trách ai được? Nếu như anh có khả năng bảo vệ tôi, nếu như có thể đem Đường Ninh mà hung hăng dẫm nát dưới chân, tôi cũng đã không đi theo con đường này.”

“Tôi đã là tình nhân của của cô ba năm rồi đấy…”

“Thế nhưng mà anh cho tôi cái gì đâu này? Chỉ cho tôi một thất bại khủng khiếp…”

“Hàn Vũ Phàm… Đừng quên, trong bụng tôi còn có con của anh…”

“Cô bây giờ muốn lấy đứa bé này ra làm gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.