Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 1671: 1671: Khi Gặp Phải Lang Sói Anh Ấy Chính Là Ác Quỷ




Khối lượng công việc chụp ảnh của Fearles không lớn, toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong nửa ngày.

Nhưng nhìn Đường Ninh dưới ống kính, Fearles vẫn cảm thấy thật tiếc khi Mặc Đình không chọn Đường Ninh.

“Cậu đang nghỉ ngờ rằng Đường Ninh không có nền tảng chuyên môn, không thể đảm nhiệm được vai diễn này sao?”

Fearles hỏi dò Mặc Đình.

“Tôi chỉ là không muốn ép cô ấy.” Mặc Đình khoanh tay trả lời Fearles: “Cô ấy có ước mơ của riêng mình cần phải thực hiện, tôi không muốn cô ấy từ bỏ những gì có trong tầm tay vì tôi.

Thời gian quay “đồ nhi ngốc” và Tuần lễ thời trang đang bị trùng.

Nếu cô ấy bỏ lỡ Tuần lễ thời trang tháng hai, nó sẽ ảnh hưởng đến thứ hạng người mẫu của cô ấy trong quý tiếp theo.

“Cậu thực sự nghĩ cho cô ấy.”

Mặc Đình nhìn thấy Đường Ninh dưới ống kính, thấy sự tự tin hào hứng của cô, liền mỉm cười nói: “Tôi chỉ có một bảo bối thôi.

Cho dù là giấc mơ sắp đến, tôi cũng sẽ vì cô ấy mà lùi bước.”

“Vậy được rồi, tôi có vẻ không thuyết phục được cậu.” Fearles tự mình hiểu rõ, “Nhưng dù thế nào đi nữa, tôi vẫn thấy rất vinh hạnh khi quen biết anh và quen được một người mẫu tốt như Đường Ninh.

Tôi thấy hai vợ chồng anh rất thú vị.

Giống như chỉ cần hợp lại thì có thể đánh đâu thắng đó vậy.”

“Như cậu nói.” Mặc Đình không thể phủ nhận điều này.

Sau khi công việc chụp ảnh kết thúc, một vài người cùng đi ăn liên hoan, đạo diễn Hull cũng ở đó, vì buổi họp báo của “đồ nhi ngốc” sắp tổ chức.

Mọi người hòa thuận với nhau như những người bạn, không hề có cảm giác bị gò bó.

Chỉ là lúc trước khi rời đi, Hull nói với Mặc Đình một cách thần bí: “Thực ra, vai nữ chính, tôi cũng coi trọng quý phu nhân.”

Mặc Đình mỉm cười, nhưng không trả lời Hull.

Đường Ninh thấy hai người cười thần bí, sau khi trở lại khách sạn, Đường Ninh hỏi Mặc Đình: “Anh và Fearles còn cả đạo diễn Hull, thật kỳ quái…”

“Kỳ chỗ nào?” Mặc Đình ôm eo Đường Ninh hỏi.

“Lẽ nào không có ánh mắt nóng bỏng nào đó nhìn em?” Đường Ninh chỉ vào mắt mình nói.

Mặc Đình mỉm cười dắt Đường Ninh ngồi xuống mép giường, sau đó giải thích: “Bởi vì bọn họ cho rằng nữ chính của”Đồ nhi ngốc” nên là em mới đúng.”

Đường Ninh sửng sốt một chút, không nói gì…

Nhưng Mặc Đình lập tức xua tan tâm trạng lo lắng của cô: “Anh đã từ chối rồi, em yên tâm.”

Thực ra, Đường Ninh hiểu trong lòng Mặc Đình cũng có mong muốn này, nhưng … cô không chắc lắm, bởi vì cô cũng biết rất rõ việc mình đột nhiên làm diễn viên mà không có sự hỗ trợ của bất kỳ giải thưởng quốc tế nào là không thích hợp.

Điều đó đồng nghĩa với việc bắt đầu lại từ đầu, bởi vì đó là một lĩnh vực hoàn toàn mới, và quan trọng nhất là cô có một chút sợ hãi, nếu cô thực sự thích diễn xuất…

Đây là một câu hỏi khó lựa chọn.

“Đang suy nghĩ gì vậy?” Mặc Đình thấy Đường Ninh ngắn người, liền đè cô xuống giường, thuận thế cởi áo ngủ của cô ra.

Đường Ninh lập tức nhận ra tín hiệu cầu hoan của Mặc Đình, liền rút lại suy nghĩ của bản thân, vòng hai tay qua ôm cỗ Mặc Đình: “Ngày mai mấy giờ anh bay về?”

“Buổi trưa.”

“Vậy thì …” Đường Ninh còn chưa kịp nói xong thì nụ hôn của Mặc Đình đã rơi xuống.

Đường Ninh đếm hàng lông mi dày của Mặc Đình, đột nhiên cô muốn nhìn anh thật gần, nhưng Mặc Đình bất ngờ ngồi dậy, nắm lấy tay cô rồi đặt lên áo ngủ của anh: “Cởi giúp anh.”

Đường Ninh cũng ngồi dậy, nhưng chiếc váy ngủ đã tuột khỏi người cô …

Chỉ thấy cô mang theo đôi mắt mê ly giúp Mặc Đình cởi bỏ quần áo trên người xuống, mười ngón tay thon dài lặng lẽ bò lên cơ thể anh.

Hai khối cơ thể hoàn hảo không chút khuyết điểm, quấn vào nhau như dây leo kín kẽ không một khe hở, ham muốn chiếm hữu muốn đem đối phương nuốt vào bụng thực khiến người ta phát điên…

Mặc Đình chưa bao giờ để lại bất kỳ dấu vét nào trên cơ thể Đường Ninh, chỉ có Đường Ninh thỉnh thoảng sẽ cắn vai anh.

Nhưng Mặc Đình không cảm thấy đau, bởi vì anh hiểu rõ hơn ai hết rằng đây là ký hiệu Đường Ninh dành riêng cho anh.

Sau khi vui vẻ, Mặc Đình ôm Đường Ninh như lúc hai người kết hợp lại với nhau, Đường Ninh không nói gì, chỉ là khóe miệng cong lên một nụ cười.

Bởi vì yêu một người, bạn sẽ muốn người đó làm như vậy với bạn.

Muốn … chiếm hữu nơi sâu nhất.

Thịnh Kinh về đêm càng lạnh hơn nước Pháp, gió lạnh càng thêm buốt giá.

Còn diễn viên Nhạc San San đang ăn tối với một công tử nhà giàu trong khách sạn năm sao.

Với tư cách là một diễn viên hạng nhất.

Nhạc San San đã giành được tất cả các giải thưởng quan trọng trong nước.

Mới 31 tuổi, cô đã tham gia đóng phim Hollywood và thu về gần 1,5 tỷ đô, riêng với các diễn viên Trung Quốc ở nước ngoài, cô chiếm một phân lượng nhất định.

Tắt nhiên, cô cũng là nữ diễn viên hạng nhất mà Mặc Đình nói đến.

Nhưng, vào đêm trước buổi ký hợp đồng, một người đàn ông tên là J-KING đã liên lạc với cô, đó chính là người đàn ông con lai đang dùng bữa, ngồi trước mặt cô.

Nếu Nhạc San San không nhớ nhằm thì ba của J-KING hẳn cũng là cỗ đông của Hải Thụy, tại sao lại mời cô đi ăn riêng?

“Nhạc tiểu thư, quả nhiên … rất đẹp.”

“J-KING có chuyện gì, thì cứ nói thẳng.” Nhạc San San là người đã quá quen với những cảnh này, nhưng cô ta muốn biết liệu J-KING này có thực sự to gan dám cướp người với Mặc Đình.

“Nhạc tiểu thư quả nhiên là nữ trung hào kiệt.” J-KING mỉm cười: “Nhưng đừng hiểu lầm, tôi chỉ là… muốn theo đuổi em mà thôi.”

“Theo đuổi tôi?” Nhạc San San cười nói: “Anh tại sao sớm không theo, muộn không theo? Lại cứ vào thời điểm này? Thời cơ này?

“Con gái của Nhạc tiểu thư chắc có thể gọi mẹ được rồi nhỉ?”

“Anh phái người điều tra tôi?” Sắc mặt Nhạc San San đột nhiên thay đổi, ánh mắt trở nên gắt gao cùng tức giận.

“Trong cái giới này có bí mật gì đáng nói?” J-KING nhún vai: “Em có tin không? Thực ra, tin tức mà Hải Thụy biết còn nhiều hơn cả bản thân em, ví dụ như nhân tình kia của em, ngủ với những nữ minh tinh nào? Chỉ là Mặc Đình quá chính nhân quân tử không lấy những thứ đó ra đe dọa các nghệ sĩ, còn tôi thì khác.

Tôi thích dùng thủ đoạn độc ác.

Nhạc San San hít sâu một hơi, sau đó nói: “Anh nói đi muốn tôi làm gì? Muốn tôi từ bỏ diễn “đồ nhi ngốc” đúng không? Tôi đồng ý.”

“Em không cần từ bỏ vai diễn, cứ nhận đi, nhưng tôi muốn lúc em diễn đến cuối cùng thì gặp một chút sự cố.” J-KING nói: “Nếu một dự án lớn như vậy sắp hoàn thành rồi lại phải làm lại, không biết các cỗ đông của Hải Thụy sẽ có ý kiến gì với Mặc Đình.”

“Chuyện này không trách Mặc Tổng được…”

“Tôi tự có cách, đổ lên đầu hắn.”

Nhạc San San hừ lạnh một tiếng: “Hóa ra dã tâm của anh không chỉ là muốn cướp người với Mặc Đình, mà là muốn cướp Hải Thụy!”

“Em yên tâm, tôi sẽ để cho em rút lui an toàn.

Em vẫn là diễn viên bảo bối được cả nước yêu quý.”

Nhạc San San cố gắng hết sức kiềm chế, cô thật không thể chịu được giọng điệu này, nhưng … nghĩ đến con gái, nghĩ đến sự nghiệp, Nhạc San San chỉ có thể tạm thời thỏa hiệp: “Cho dù anh dùng mọi thủ đoạn để cướp với Mặc Đình, cũng chưa chắc lấy được..J-KING, anh nhằm rồi.

Mặc Đình chưa bao giờ là một chính nhân quân tử.

Khi gặp phải lang sói, anh ấy chính là ác quỷ.

“Em có vẻ rất hiểu anh ta nhỉ…”

“Bởi vì chúng tôi là bạn học.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.