Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 1667: 1667: Em Là Bảo Bối Quý Giá Nhất




“Nếu cô ta tìm em gây rắc rối thì anh sẽ gây rắc rối cho cô ta …chuyện này được chưa? Bà Mặc.” Mặc Đình ho nhẹ.

Thực ra, đây là điều hoang đường nhất mà anh đã làm trong ba mươi hai năm qua.

May mắn thay, lúc đó Đường Ninh xuất hiện.

Nếu không, thật sự lấy Trì Tâm Nghiên về nhà, có lẽ bây giờ anh là người đã ly hôn.

Thật ra, Đường Ninh cũng không thực sự tức giận, giữa cô và Mặc Đình vốn không có chuyện của người khác xen vào, không cần những người không liên quan đến phá hoại mối quan hệ giữa họ, chỉ là …

Mặc Đình lái xe bỗng nhiên cười, Đường Ninh cau mày nhìn anh, có chút khó hiểu: “Anh cười gì vậy?”

“Chỉ là đột nhiên cảm thấy em rất vĩ đại, đã cứu rỗi cả cuộc đời anh!” Mặc Đình nghiêm túc khen ngợi Đường Ninh.

Đường Ninh nghe xong vươn tay nắm chặt tay phải của Mặc Đình, nhẹ giọng đáp: “Anh cứu em nhiều hơn…”

Thực ra chỉ là cứu rỗi lẫn nhau.

Đèn đỏ phía trước, Mặc Đình dừng xe lại, cúi đầu nhìn Đường Ninh đang tựa đầu vào vai anh, thật ra trong lòng chỉ có một câu: “Em không biết đối với anh, em quý giá đến nhường nào đâu.”

Trì Tâm Nghiên ở dạ hội nước hoa Chanel đã chịu ủy khuất vô _ cùng lớn.

Sau khi trở về nhà, cô ta đến thẳng phòng làm việc của cha Trì.

“Cha.”

“Tiểu Nghiên à, có chuyện gì vậy? Sao sắc mặt tái nhợt thế này.” Cha Trì lập tức đặt tập tài liệu trên tay xuống, vẫy tay với con gái yêu.

Trì Tâm Nghiên nhịn xuống uất ức kể cho cha Trì nghe những gì đã xảy ra trong bữa tiệc nước hoa Chanel.

Sau khi cha Trì nghe xong suýt nữa đập bàn làm việc: “Người nhà họ Mặc, lại đối xử như vậy với con gái của ta.

Ngang nhiên để một người mẫu thiếu kinh nghiệm ức hiếp con.

“Cha, con không thể nhịn được cơn tức này!” Bởi chỉ cần Trì Tâm Nghiên nghĩ đến những hành động Mặc Đình đã làm, đôi mắt cô ta đã đỏ ngầu lên vì xấu hỗ và tức giận rồi.

“Nhưng con vừa nói người mẫu kia họ Đường?” Ba Trì suy nghĩ một chút rồi nói với Trì Tâm Nghiên: “Đường Ninh này hình như là cháu gái của Đường lão gia, lát nữa cha sẽ gọi điện thoại cho nhà họ Đường hỏi xem, nếu thật sự là như vậy, cha nhất định bắt Đường Ninh cho chúng ta một lời giải thích.

“Cha, ý cha là Đường Ninh là thiên kim tiểu thư của gia tộc nước hoa đó sao?”

“Đúng vậy, khi còn bé, con đã đến Đường gia rồi, con không nhớ sao? Lúc đó, con còn cướp đồ chơi của Đường Huyên chị gái của Đường Ninh nữa.”

Sau khi Trì Tâm Nghiên nghe ba Trì nói, lòng cô ta càng khó chịu hơn.

Vốn dĩ cô ta cao hơn người một bậc, có thể dẫm Đường Ninh dưới chân mình mọi lúc mọi nơi, dù sao Đường Ninh cũng chỉ là một người mẫu “bán thân”.

Nhưng bây giờ cô ta mới biết Đường Ninh cũng là một thiên kim tiểu thư.

Loại cảm giác bị Đường Ninh hạ thấp đẳng cấp thực sự không dễ chịu chút nào.

“Vậy thì tại sao cô ấy không ở nhà họ Đường?”

“Nghe nói bị đuổi ra khỏi nhà họ Đường rồi.

Chuyện này cha cũng không rõ lắm.

Nếu con muốn biết thì đến nhà họ Đường hỏi.”

Bị đuổi đi?

Nói cách khác, Đường Ninh chỉ là một thiên kim bị bỏ rơi?

Nội tâm của Trì Tâm Nghiên cuối cùng cũng cân bằng lại: “Vậy đành nhờ cha gửi giúp con một tấm thiệp chúc mừng đến Đường gia.”

Đương nhiên, người ngoài không biết vì sao Đường Ninh đường đường là một thiên kim tiểu thư mà lại phải dấn thân vào con đường người mẫu.

Nhưng người nhà họ Đường biết rất rõ.

Nếu Trì Tâm Nghiên hỏi, họ thực sự có thể biết được lý do thực sự Đường Ninh rời khỏi Đường gia sao?

Con của tiểu tam thượng vị…

Hẳn là sẽ rất chấn động đi?

= Gió lạnh gào thét, người đi đường trên phô vội vã bước đi trong chiếc áo bông ấm áp.

Chị Long ngắm nhìn Thịnh Kinh về đêm, nhưng khi cửa số vừa mở ra liền bị Lục Triệt đóng chặt lại: “Em còn muốn bị cảm à?”

Chị Long quay lại, thấy Lục Triệt đang ngồi dưới đất cho chó ăn, nam nhân cao lớn ngồi trước mặt Kim Mao, cảnh tượng đó có thể trực tiếp thay đổi tâm trạng con người.

“Về phòng thôi…”

Lục Triệt đứng dậy vẫy tay với chị Long.

Họ không nói với ai, chỉ bọn họ biết.

Tranh thủ thời gian ăn trưa, hai người đến Cục dân chính để lấy giấy đăng ký kết hôn.

Nhìn có vẻ rất qua loa nhưng chị Long cảm thấy …

Người đàn ông này đáng để giao phó cả đời, nếu cô không nhanh tay nắm giữ, có lẽ sau này còn hối hận hơn.

Phòng ngủ tuy không lớn nhưng dán rất nhiều chữ hỷ chúc mừng, chăn ga gối đệm cũng được đổi thành màu đỏ, như tượng trưng cho cuộc sống tương lai của hai người.

Điều này khiến chị Long đột nhiên có cảm giác thân thuộc mãnh liệt.

Cô không còn một mình nữa, cô thuộc về một người.

“Chỉ vì muốn X, mà chúng ta đã kết hôn rồi … Anh cũng thật là.”

“Tuy rằng anh không phủ nhận lý do cũng có phương diện này, nhưng… anh muốn kết hôn với em là thật lòng.

Anh đã nghĩ đến điều đó kể từ ngày đầu tiên ở bên em rồi.” Lục Triệt ôm chị Long hôn thật sâu … đồng thời hai tay cởi áo ngủ của cô ấy ra, “Không cần lo lắng …”

“Em… Em không hè lo lắng.” Chị Long giải thích.

“Em thấy có sức thuyết phục không?” Lục Triệt nghe tháy lời giải thích lắp bắp của cô.

Đặt cô lên giường, thân hình cao lớn thuận thế áp xuống, nhanh chóng cởi bỏ trói buộc trên người.

Chị Long hai má ửng hồng che mắt, xấu hỗ nói: “Đừng nhìn dáng người như củ cải trắng của em.”

Thực tê…

Cô ấy chỉ là có khung xương to hơn cô gái bình thường.

Thực sự không phải là béo.

Hơn nữa điều mà Lục Triệt thích là sự mềm mại và khí chất của cô.

Nếu chị Long thực sự gầy giống như những cô gái khác.

Anh ngược lại cảm thấy thật đáng tiếc, cô là duy nhất và không cần thiết phải thay đổi bát cứ điều gì.

Cho nên, cô càng chống cự, Lục Triệt lại càng yêu thích không buông tay.

“Long Man, nhìn anh…”

“Em không muốn……

Lục Triệt không ở phía trước, trực tiếp cúi người hôn lên đôi môi mỏng của chị Long, nhẹ nhàng mà triền miên.

Lần này chị Long rất nhanh liền tước vũ khí đầu hàng, tự động ôm lấy cổ Lục Triệt…

“Đợi qua năm nay, chúng ta sẽ đi gặp người thân duy nhất của em.

Anh biết ông ấy hiểu lầm anh.

Nhưng hãy tin anh.

Anh nhất định sẽ khiến ông ấy thay đổi cách nhìn về mình.”

“Em tin anh.” Chị Long nghiêm túc gật đầu.

Lần này, Lục Triệt không còn chút kiêng dè nào nữa, những nụ hôn điên cuồng như mưa rào rơi xuống khắp cơ thể chị Long, loại điên cuồng đó khiến chị Long hoàn toàn không chống đỡ nỗi.

Nhưng cho dù như vậy, chị Long vẫn cảm thấy chưa đủ, nếu muốn yêu thì phải yêu một cách mãnh liệt, yêu đến chết đi sống l Trước đây chị Long sợ nhất là lạnh, đặc biệt ghét mùa đông.

Nhưng bây giờ đã có một cái lò sưởi bên cạnh, cô ngược lại mong rằng sau này bốn mùa đều là mùa đông, người yêu nhau có thể ôm nhau chặt hơn, chỉ có ở bên nhau mới có thể trao cho đối phương sự ấm áp mà họ mong muốn…

Sau màn **** kịch liệt, chị Long ngủ thiếp đi, Lục Triệt nhìn người phụ nữ trong lòng mình, khóe môi bắt giác cong lên.

Bởi vì, anh chính thức nuôi một chú heo mẹ rồi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.