Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 139




Chương 139: Ừ, Không Thể Tách Rời

Sau khi cuộc họp báo của Tranh Điền kết thúc, Đường Ninh theo sự sắp xếp của An Tử Hạo, tổ chức một hội nghị ngắn với HerVision, lúc gần tối, An Tử Hạo đưa Đường Ninh về nhà/

“Mặc dù cô có ba ngày nghỉ ngơi, nhưng… muốn đi đâu, làm gì đều phải báo trước cho tôi có chuẩn bị. Ít nhát để trong lòng tôi có nắm chắc.” An Tử Hạo quay đầu nhìn Đường Ninh dặn dò: “Về tiếng nói của người ngoài giới, thời gian qua cô đã che chắn rất tốt, tôi không nhắn nhủ đặc biệt nữa.”

“Tôi biết chừng mực.” Đường Ninh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, gật đầu: “Ngoài ra, anh gửi thông tin số hiệu chuyến bay cho chị Long đi. Đến lúc đó, tôi sẽ tự mình đáp chuyến bay.”

“Tại sao?” An Tử Hạo nghỉ ngờ nhìn Đường Ninh, sau đó như đã hiểu ra điều gì, kiên quyết từ chối, nói: “Cô định mang theo người khác? Không được, đó là thời gian làm việc của cô, xác suất bị chụp ảnh quá cao… “

Đường Ninh mở mắt, liếc nhìn An Tử Hạo, không lên tiếng/

“Hai người không thể tách rời như vậy à?”

*Ừ, không thể tách rời.” Đường Ninh cười nhẹ, gật đầu/

“Rốt cuộc cô nhìn trúng điều gì ở người đàn ông đó? Nếu anh ta thực sự quan tâm cô, sẽ để cô rơi vào khủng hoảng hết lần này đến lần khác à?” An Tử Hạo có chút khó hiểu sự kiên trì của Đường Ninh. Với anh ấy, đàn ông dựa vào phụ nữ ăn cơm mềm thật vô vị, đặc biệt là trong giới này, muôn màu muôn vẻ, rối rắm phức tạp, nếu thực sự hiểu Đường Ninh, thì không nên kéo chân sau của cô ấy/

Đường Ninh vẫn đang cười, nhưng chị Long lại ở phía sau đảo mí mắt, nhịn không được trong lòng thầm nghĩ, đó là anh không biết chồng người ta là Mặc Đình. Đại boss là người mà những người đại diện nhỏ như anh có thể tùy ý gặp sao?

Nói ra sẽ khiến anh sợ chết khiếp!

“Đã nói rõ rồi, không hỏi về đời tư.”

An Tử Hạo vẫn muốn nói thêm gì đó, nhưng thấy một câu nói của Đường Ninh đã chặn anh lại, liền gật đầu: “Tôi còn có thể nói gì nữa?”

“Tôi đang làm gì, trong lòng tôi rất rõ, người tôi thích thế nào, trong lòng tôi cũng hiểu rõ.” Nói xong, Đường Ninh xuống xe với sự giúp đỡ của chị Long. Thân hình nhanh chóng biến mắt ở cổng vào của Khải Duyệt Đề Cảnh/

Mặc dù Đường Ninh giải thích như vậy nhưng An Tử Hạo vẫn cảm thấy người đàn ông ăn cơm mềm không phải thứ tốt đẹp gì/

Nhưng, bây giờ Tranh Điền có rất nhiều chuyện hỗn loạn, anh ấy buộc phải trở lại công ty để giúp Lan Hề cùng thu dọn../

“Đường Ninh, em thật sự không định nói với đại diện An chuyện đại boss à?” Chị Long theo sau Đường Ninh, khóe miệng nở nụ cười mong đợi: “Nhưng chị thật sự rất muốn nói với anh ấy.”

Đường Ninh mở cửa bước vào nhà, ngửi thấy mùi thơm thức ề ăn tỏa khắp phòng, khóe miệng chậm rãi giương lên: “Em vân chưa hoàn toàn tin tưởng anh ta.”

Chị Long ngửi thấy mùi thơm, nhớ đến tài nấu nướng của đại boss, không ngừng nuốt nước bọt: “Chị cũng rất muốn ăn…”

“Vậy thì cùng ăn thôi.” Đường Ninh không để bụng chút nào/

Mặc dù chị Long không muốn làm phiền thế giới hai người của hai người, nhưng cô ấy thực sự không thể chịu nổi sự cám dỗ của mùi thơm này/

Ba người ngồi cùng một bàn, nhưng đồ Đường Ninh ăn và hai người ăn hoàn toàn khác nhau, chị Long sững sờ một chút, sau đó hiểu ra: “Hai người ăn cơm còn phải chia ra làm hai phần sao?”

“Nếu không thì sao?” Đường Ninh cười: “Em có thể ăn cùng chị không? Còn cần dáng người sao?”

“Ui… đại boss tốt quá…” Chị Long nịnh bợ, muốn ôm đùi Mặc Đình, nhưng Mặc Đình mang vẻ mặt nghiêm túc, tiếp tục nhìn tài liệu của anh ấy/

Đường Ninh nhìn Mặc Đình, theo bản năng, lấy đi tài liệu trong tay anh, ý nghĩa không nói cũng hiểu, ăn như vậy sẽ làm dạ dày bị tổn thương/

Mặc Đình quay đầu nhìn Đường Ninh, đưa tay vuốt tóc cô, không tiếp tục kiên trì nữa/

Chị Long nhìn động tĩnh này, lằng lặng đặt bát đũa xuống, lặng lễ rời ghế: “Chị đi đây…”

“Ôi… không ăn xong à?”

“Đùng, chị sẽ không đến nhà em ăn nữa.” Chị Long xua tay, nhấc chiếc túi xách từ ghế sofa, rồi rời khỏi Khải Duyệt Đề Cảnh. Bởi vì cô ấy cảm thấy cô ấy giống như người phàm xông vào lâu đài của quốc vương và hoàng hậu, ngược đãi đến mức toàn thân khó chịu/

Sau bữa tối, hai người Đường Ninh tựa vào nhau xem phim/

Mắt đi hào quang ngôi sao, hai người chính là cặp vợ chồng bình thường nhất. Cả hai xem một bộ phim giáo dục về quan tâm chó lang thang. Đường Ninh cảm động khóc rất to trên vai Mặc Đình, còn Mặc Đình ngồi ở một bên không biết làm sao, đưa khăn giấy cho cô/

“Cảm động thế cơ à?”

Đường Ninh gật đầu. Nhưng trong từng tia ánh sáng màu xanh chói lọi lóe trên màn hình, cô ấy lén nhìn mặt nghiêng hoàn mỹ của Mặc Đình. Không phải vì phim cảm động mà vì người cùng xem phim với cô ấy/

Người đàn ông hấp dẫn nhát thế giới này, trong sự nghiệp thì là người sắt trá phong vân”, còn trở về nhà thì là chỗ dựa vững chắc nhất cho người phụ nữ/

(sắt trá phong vân: rung chuyển đắt trời, rung trời chuyển đất) Trên người có nhiều vàng bạc châu báu hơn nữa cũng không bằng buổi sáng thức dậy phát hiện đầu giường đặt một cốc nước ấm/

“Đình… Ba ngày này, anh lại bận rộn với công việc à, có thể dành thời gian đến Moscow không?” Đường Ninh nhẹ giọng hỏi: “Thật ra, em cũng có thê… tự…”

“Không thể.” Mặc Đình trực tiếp nói từ chối: “Moscow là nơi mà tình cảm cá nhân tương đối lạnh nhạt. Anh không muốn để em chịu oan ức.”

Đường Ninh không nói thêm nữa, chỉ chủ động hôn lên cằm Mặc Đình../

Trong lòng nghĩ đến các kiểu coi thường của An Tử Hạo đối với Mặc Đình, nụ cười trên mặt Đường Ninh bắt giác mở rộng/

Gặp được người, anh sẽ biết anh ấy rốt cuộc có phải người ăn cơm mềm không/

Trải qua cả ngày thất vọng, Dương Tịnh không còn nơi nào để đi. Cô ta chỉ muốn nắm lấy một cơ hội cuối cùng của cô ta, lợi dụng thật tốt Lam Vũ, nhưng dường như cô ta đã quên rằng Lam Vũ chưa bao giờ là nghệ sĩ dưới trướng cô ta. Mặc dù bị Star Times tuyết tàng” nhưng cũng không liên quan gì đến cô ta/

(tuyết tàng: đem tuyết chôn lên một vật quý giá nhằm che giấu nó, gần như từ phong sát) Dương Tịnh vội vàng tìm người, đi đến những nơi Lam Vũ hay lui tới nhưng đối phương luôn không nghe máy, đến tận khuya điện thoại mới kết nối được/

“Alo? Lam Vũ?”

“Tôi ở quán bar Dạ Sắc, nhanh đến chơi đi!” Đối phương nói qua loa một câu rồi trực tiếp cúp máy/

Dương Tịnh linh cảm hơi xấu, song cô ta cũng chỉ cảm thấy Lam Vũ vì giải khuây nên ra ngoài hát hò. Nhưng khi cô ngựa không dừng vó, lao tới quán bar, Lam Vũ đang đội nón, nhảy hot dance, mà nhìn động tác thân hình khoa trương của cô ta, rõ ràng là không bình thường/

Dương Tịnh bước thẳng lên, nắm lấy cổ tay Lam Vũ, nhưng Lam Vũ lúc này đã hoàn toàn là trạng thái không tỉnh táo, giãy thoát ra khỏi Dương Tịnh, chỉ vào cô ta mắng chửi: “Cô là ai?”

Nhìn vẻ mặt rối loạn của Lam Vũ, cắn thuốc, hai từ đáng sợ bỗng hiện lên trong đầu Dương Tịnh, nhưng cô ta mới mười sáu tuổi/

“Đi với tôi!”

“Tôi không đi!” Lam Vũ đẩy Dương Tịnh ra, trực tiếp cầm lấy chai rượu đập vào đầu Dương Tịnh: “Cô có bệnh à, tôi không quen biết cô, cô kéo tôi làm gì?”

Nghe thấy một tiếng ầm lớn, vài người xung quanh ngừng nhảy, theo dõi động tĩnh ở góc này/

Lam Vũ nhìn thấy Dương Tịnh ngắt xỉu, liền hạ thấp mũ, sợ hãi đến mức trực tiếp lao ra khỏi quán bar/

Vì ánh đèn nên những người xung quanh không nhìn rõ tướng mạo của Lam Vũ, chỉ vây quanh Dương Tịnh, hỏi cô ta đầy quan tâm: “Cô không sao chứ?”

Dương Tịnh tỉnh lại, vò vò đầu, mà lúc này mới có người hỏi: “Người vừa đập cô là Đường Ninh à? Tôi tháy rất giống.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.