*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 126. Em Tuyệt Đối Sẽ Không Vắng Mặt
Đối phương trừng lớn hai mắt…
“Trước khi cậu bị tiêu diệt, cậu phải chủ động lên tiếng chứng minh mình vô tội.”
Nếu như Lam Vũ không nói máy lời kia thì có lẽ trợ lý sẽ không nghe lời An Tử Hạo, nhưng mà… rõ ràng Lam Vũ cũng có ý định để anh ta cõng nồi.
“Đường Ninh không phải không có người đại diện sao?”
“Không phải cô ấy không có, chỉ là cô ấy không thiếu…” An Tử Hạo cười tự giễu, đối mặt với scandal cũng vậy, khi đó anh ta và Vân Hinh đã cãi nhau rất lớn, dẫn đến một người chết và một người bị thương. Tuy nhiên, anh ta không ngờ Đường Ninh lại đánh trả đẹp như vậy, chỉ nói một lời mà không lộ mặt, đã lật ngược tình thế thành công và áp đảo Lam Vũ một lần nữa.
Người phụ nữ này thực sự rất tuyệt vời, và việc anh ta phải làm lúc này là trả lại Đường Ninh những gì mình nợ cô.
“Tôi đứng lên lên tiếng thì có ích lợi gì?”
“Thứ nhất, cậu muốn cõng nồi thay cho Lam Vũ? Rơi vào tình cảnh bị mọi người kêu đánh sao? Thứ hai, chỉ cần cậu chủ động đứng lên lên tiếng thì tôi có thể đưa cậu ra khỏi Star Times, sắp xếp công việc cho cậu ở Tranh Điền.” An Tử Hạo đưa danh thiếp cho trợ lý để chứng minh thân phận của mình.
Người trợ lý ngạc nhiên, sau đó… như thể hạ quyết tâm lớn nào đó: “Tôi sẵn sàng đứng lên!”
Vào lúc sáu giờ chiều cùng ngày, trên bàn của Mặc Đình có tư liệu mà Lục Triệt đã nhờ người điều tra, tư liệu có ghi chép rất chỉ tiết về cuộc sống trong khuôn viên trường của Lam Vũ.
“Tổng giám đốc, Lam Vũ này thực sự không phải là một ngọn đèn cạn dầu. Cô ta rất kiêu ngạo trong trường. Năm mười bốn tuổi bị đuổi khỏi trường vì đánh bạn cùng lớp. Sau đó chuyển đến Thịnh Kinh và là một học sinh có vấn đề.”
Một cô gái chưa đủ tuổi thành niên lại dám bắt nạt Đường Ninh!
Ánh mắt Mặc Đình vừa thâm sâu vừa sắc bén, anh chỉ cúi đầu nhìn lướt qua thông tin rồi lại giao cho Lục Triệt: “Thu xếp rồi tung ra…”
“Tôi hiểu rồi, nhưng tổng giám đốc… anh nhìn cái này đi.” Nói xong, Lục Triệt đưa thông tin cho Mặc Đình, hóa ra đó là người đại diện của Lam Vũ, chủ động công khai thừa nhận Lam Vũ đổi quà để hãm hại Đường Ninh. Nếu bằng chứng của Blair không đủ mạnh, thì câu nói này hoàn toàn xé bỏ lớp mặt nạ đạo đức giả của Lam Vũ.
Có người đang âm thầm giúp đỡ Đường Ninh ở phía saul Mặc Đình đã nắm bắt được thông tin này ngay lập tức, sau đó anh đoán rằng khả năng lớn nhất là người đại diện mà Lan Hè chỉ định cho Đường Ninh, An Tử Hạo.
An Tử Hạo trước kia cũng hô mưa gọi gió ở Tranh Điền, nhưng hiện tại, ánh hào quang đã qua, khả năng cũng là nghỉ vấn.
“Không cần quan tâm…”
“Anh thực sự không sợ. Sau khi anh ta trở thành đại diện của bà chủ thì anh ta sẽ gây ra mối đe dọa cho anh sao?”
“Có nghiêm trọng không? Phải đi ngay sao?” Đường Ninh bỗng nhiên tỉnh táo lại, ngồi dậy từ trên sô pha.
“Chuyện nhỏ, nhưng anh phải có mặt ở đó… Anh chỉ lo cho em.
“Vậy em sẽ lấy hộ chiếu cho anh, sắp xếp vài bộ quần áo.”
Đường Ninh không nói gì, mà lập tức đứng dậy trở về phòng thu dọn hành lý cho Mặc Đình, nửa tiếng sau lái xe đến dưới lầu Hải Thụy, Mặc Đình xuống đón cô.
“Muộn lắm rồi, anh phải đến sân bay.”
Thấy Mặc Đình vội vàng, Đường Ninh nhanh chóng kéo cánh tay anh: “Nếu đã lo cho em thì sao không đưa em theo cùng?”
Đường Ninh cầm hành lý trong tay nói: “Em sẽ đi cùng anh.”
Mặc Đình nhìn Đường Ninh, cởi áo gió ra và quấn Đường Ninh vào đó, hai vợ chồng cùng nhau lên xe.
“Nếu em có việc thì sao?”
“Em có việc hay không thì không phải anh là người biết rõ nhất sao?” Đường Ninh cười, rõ ràng anh đang xử lý email công việc của cô, hiện tại cô đã ký hợp đồng với Tranh Điền nhưng vẫn chưa thông báo ra ngoài nên cô còn vài ngày rảnh rỗi: “Hơn nữa, chúng ta đã nói bất luận thế nào cũng phải đi một đôi cùng nhau mà? Ở bên cạnh anh cũng là chuyện em muốn làm bây giờ.”
Mặc Đình không nói gì, chỉ nắm lấy mười đầu ngón tay của Đường Ninh, tuy rằng không có gì to tát, nhưng đưa Đường Ninh theo… để anh không phải lo lắng về tình hình hiện tại của Đường Ninh ở trong nước, và anh sẽ thoải mái hơn trong việc xử lý vần đề.
Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú dịu dàng của Mặc Đình, Đường Ninh không khỏi khẽ mỉm cười, bởi vì cô biết mình đã quyết định đúng, cô không muốn bỏ lỡ bát kỳ khoảnh khắc quan trọng nào để có thể ở bên Mặc Đình.
Ngay trước khi hai người lên máy bay, Lan Hề gọi điện thoại, quan tâm đến cô sau chuyện của Lam Vũ, hẹn cô ngày mai đến công ty bàn việc ký hợp đồng công khai, nhưng Đường Ninh đều từ chối: “Tổng giám đốc Lan, hai ngày nay tôi không ở trong nước, có chuyện gì có thể chờ tôi trở về nước rồi nói được không?”
Nghe xong lời của Đường Ninh, Lan Hề cũng không từ chối: “Vừa hay để cô thoải mái một chút, vốn dĩ là có một buổi biểu diễn quan trọng, chuẩn bị để cô xuất hiện trên sân khấu.”
Mặc Đình nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người, anh nhìn chằm chằm vào mắt Đường Ninh, nhưng thái độ của Đường Ninh rất kiên quyết: “Bỏ qua cái này, còn cái tiếp theo…”
Nhưng chỉ có một người, nếu lỡ mắt rồi thì sẽ không còn nữa.
“Được rồi, hiện tại tôi sẽ không ép buộc cô, nhưng cô có biết Tử Hạo đã giúp cô điều gì không?” Lan Hề rất hài lòng, hóa ra vẫn có người có thể khuấy động trái tim đang đóng băng của An Tử Hạo.
“Tôi không biết.” Đường Ninh dứt khoát trả lời.
“Tôi sẽ nói khi cô trở lại… cô nghỉ ngơi trước đi.”
Cảm thấy mệt mỏi khi nghe điện thoại của Lan Hề, Đường Ninh trực tiếp ấn vào nút tắt máy của điện thoại.
“Bà Mặc, bà quá tùy hứng rồi.” Mặc Đình cười nói.
“Ông Mặc, em chỉ không muốn đề anh cảm tháy việc lấy vợ và không lấy vợ cũng không có gì khác biệt. Chỉ cần em có thể đi cùng anh thì em sẽ tuyệt đối không vắng mặt, cho dù là địa ngục cũng không sao?”