Thần Tự mang bữa tối ra bàn ăn, Giản Nhạc cũng nhảy nhót theo sau ngồi xuống. Giản Hi liếc nhìn Giản Nhạc với ánh mắt khó chịu, tuy không nói gì nhưng dường như đã nói lên tất cả.
“Anh Thần nấu ăn ngon lắm…ngon hơn Giản Nhạc nấu nhiều!”
Giản Hi ngồi bên cạnh Chung Di, vừa giúp mẹ xới cơm vừa khen ngợi tài nấu ăn của Thần Tự, không quên chê bai em trai một chút.
Giản Nhạc tội nghiệp không dám lên tiếng, chỉ cúi đầu ăn cơm.
“Dì thích ăn là tốt rồi.”
Thần Tự ngồi bên cạnh Giản Hi trông rất lễ phép, hoàn toàn khác với vẻ ngông nghênh thường ngày.
Vừa rồi anh bận rộn trong bếp chuẩn bị bữa tối nên không biết Chung Di và con gái nói gì ở phòng khách, nhưng Giản Nhạc thì nghe thấy rõ ràng.
“Mẹ và chị nói tốt về anh đấy!”
Giản Nhạc quay đầu, cười hì hì với người đàn ông đang rửa rau và kể lại cuộc trò chuyện của hai người ở phòng khách.
Thần Tự mỉm cười, tâm trạng vui vẻ hơn, động tác rửa rau cũng nhanh hơn, quyết tâm làm bữa tối thật ngon để làm hài lòng mẹ vợ tương lai.
“Anh Thần, hôm nay em ngủ với mẹ.”
Hôm nay đã muộn, Chung Di ở lại đây một đêm, sáng hôm sau Thần Tự sẽ đưa bà ra bến xe.
Nhà có ba phòng ngủ, Giản Nhạc ở một phòng, Chung Di ở một phòng, Giản Hi đã lâu không gặp mẹ nên đêm nay muốn ngủ với mẹ.
Cô lén kéo Thần Tự vào phòng, nhỏ giọng nói đêm nay cô sẽ ngủ với mẹ.
“Được thôi.”
Anh vòng tay ôm eo cô, cúi đầu vùi mặt vào cổ cô, dụi dụi, cô không từ chối.
“Ngày mai em sẽ về ngủ với anh mà!”
Cô nghiêng đầu hôn lên má anh một cái, cả người rúc vào vòng tay ấm áp của anh, âu yếm dựa vào người anh.
“Cuối tuần sau em đưa anh về nhà nhé?”
Cô đã muốn nói câu này từ lâu, cuối cùng cũng đến lúc.
“Được thôi.”
Nghe vậy, anh ngẩn ra một lúc, sau đó ôm chặt cô hơn, như muốn hòa làm một với cô, hít thở hương thơm từ cô.
“Vậy em đi ngủ đây, chồng yêu.”
Giản Hi thoát khỏi vòng tay anh, gọi một tiếng chồng yêu rồi vội vã chạy ra khỏi phòng, trốn vào phòng Chung Di đang ở.
Trong phòng ngủ, Thần Tự tựa vào tường, ngẩn người một lúc rồi giơ tay che mắt, nở một nụ cười mãn nguyện, đôi vai rung lên theo từng tiếng cười.
“Tiểu Tự nỡ để con sang ngủ với mẹ à?”
Vừa vào phòng Chung Di đã thấy con gái nằm trên giường bèn trêu chọc.
“Mẹ…mẹ đừng nói bậy…”
Giản Hi không chịu nổi sự trêu chọc, mặt đỏ bừng, giọng nói ngượng ngùng.
Tối đó hai mẹ con trò chuyện rất khuya. Lâu ngày không gặp, hai người nằm trên giường nói rất nhiều chuyện. Chung Di kể những câu chuyện cười về chồng, Giản Hi thì kể về Thần Tự.
Cô kể từ lúc hai người gặp nhau, quen biết, từ lúc cô theo đuổi anh cho đến khi anh ngỏ lời yêu. Rồi kể về những ngày sống chung, anh chăm sóc cô thế nào, cô còn được anh nuôi béo lên mấy cân.
Giản Hi nhìn lên trần nhà, tay chân múa máy nói không ngừng. Chung Di lặng lẽ nhìn khuôn mặt con gái, cảm nhận hạnh phúc của cô qua từng lời kể.
Nhìn khuôn mặt rạng rỡ không kiềm chế được nụ cười của con gái, bà biết rằng con rể tương lai này thực sự rất tốt.
“Mẹ, cuối tuần sau con đưa anh Thần về nhà, mẹ để ba làm món cá chiên sở trường cho anh ấy ăn nhé!”
“Được thôi.”
Giản Hi cười rạng rỡ, Chung Di cũng cười dịu dàng.
Còn Thần Tự, anh nằm gối đầu lên tay, nhìn trần nhà, đã bắt đầu suy nghĩ về những món quà sẽ mang theo khi về gặp ba mẹ Giản Hi vào cuối tuần sau.
Anh giơ tay lên, ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên chiếc nhẫn đơn giản trên ngón tay giữa, trầm tư suy nghĩ.
Ở phòng bên cạnh, Giản Nhạc trở mình, ngủ ngon lành…