Ngày hôm sau, tôi, Minh Hoàng, nhỏ Hà và Quang Khải cùng đi chợ đêm Đà Lạt.
"Là đi chơi dữ chưa hả bạn Nguyệt Ánh?" Minh Hoàng móc lấy ngón út tôi, giọng không vui thì thầm.
"Ngoài kế hoạch bạn ơi, chứ mình cũng đâu có muốn đâu." Tôi đung đưa hai ngón út đang móc lấy nhau của cả hai.
Phía trước, biệt đội mai mối cũng đang rù rì.
"Tao với mày đang làm kì đà đó hả?" Nhỏ Hà liếc nhìn đôi chim chuột phía sau.
"Giờ mày mới biết à?" Quang Khải hờ hững nhìn nó.
"..."
"Đi lẹ lẹ tí, cho tụi nó có không gian."
"Ok ok."
***
"Ủa hai đứa kia đâu rồi?" Tôi nhìn loanh quanh mãi mà chẳng thấy bóng dáng của Quang Khải và nhỏ Hà đâu.
"Kệ tụi nó, hai đứa mình đánh lẻ." Nhân lúc tôi không để ý, Minh Hoàng từ nắm một ngón út thành đan cả mười ngón tay của hai đứa vào nhau.
"Có ổn không đó?" Tôi vẫn không thôi an tâm được.
"Em quên quê con Hà ở đây à?"
Ừ nhờ. Tôi ngốc thật, quê nhỏ Hà ở đây mà.
"Ò, vậy đi thôi." Tôi cài hết nút trên áo cardigan, kéo tay Minh Hoàng đi.
"Có bánh tráng nướng nè, bạn Nguyệt Ánh muốn ăn không?"
"Ăn!"
"Được. Cô ơi làm con hai bánh tráng nướng, một không bỏ ruốc, ít tương ớt, một bình thường ạ."
Trong lúc chờ Minh Hoàng mua bánh, tôi tranh thủ thổi phù phù vào tay cho ấm. Đà Lạt lạnh quá trời lạnh à.
"Cầm giúp anh, chờ anh một tí." Minh Hoàng đưa tôi hai cái bánh tráng nướng còn nóng hôi hổi sau đó lại chạy mất tiêu.
Tầm 5, 7 phút gì đó, Minh Hoàng chạy về, anh móc trong túi ra một đôi găng tay len phía trên màu hồng, phía dưới màu trắng được đan giống hình hai con thỏ nữa cơ.
"Đeo vào cho đỡ lạnh."
"Sao lại là màu hồng, à lại hình con thỏ nữa chứ?" Sau khi đã đeo hai cái găng tay siêu cấp dễ thương vào, tôi ngắm nghía giây lát rồi hỏi anh.
"Thì... Công chúa thì phải thích màu hồng với mấy con động vật cute cute chứ?"
"..." Này sao giống mắt nhìn chuẩn thẳng nam vậy chèn.
"Thôi gác qua chuyện đó đi, bạn Nguyệt Ánh dắt anh đi chơi." Tôi bất lực kéo tay Minh Hoàng đi.
***
"Em ơi cho anh xin in4 với."
"..." Lại thêm một kiếp nạn tới.
Ét o ét Minh Hoàng đi mua đồ ăn mất tiêu rồi, ai cứu tôi đi. Minh Hoàng trở lại, nhưng không đi đến mà đứng phía xa xa quan sát hành động tiếp theo của bạn nhỏ nhà mình.
"Xin lỗi anh, em có người yêu rồi." Tôi lạnh nhạt trả lời anh trai kia.
"Em.. Em nói xạo phải không? Chứ bồ em đâu mà cho em đứng một mình ở đây?" Anh trai kia vẫn cố chống chế.
"Xin lỗi anh trai nha, người yêu em có người yêu là em rồi." Minh Hoàng bây giờ mới quay về, anh mỉm cười đưa tôi hộp takoyaki rồi lườm ông anh xin in tư. Sau khi ông anh đó hậm hực rời đi, Minh Hoàng bỗng nắm chặt lấy tay tôi than.
"Mình cảm thấy hối hận quá. Toàn lo diệt hoa đào dùm bạn mà quên mất xung quanh bạn cũng có nhiều vệ tinh vl. Phải làm sao đây bạn nhỏ Nguyệt Ánh ơi, hông lẽ bây giờ mình phải cột dây hai đứa mình lại với nhau hả?"
"..." Lại bắt đầu nữa rồi.
"Anh có cách rồi, đưa điện thoại em cho anh." Tôi cũng nghe lời móc điện thoại ra đưa cho Minh Hoàng.
Tưởng anh ta làm gì ghê gớm lắm. Minh Hoàng nhấp vào tấm hình anh chụp cùng cánh đồng lavender mà tôi chụp cho anh hôm qua, đổi thành màn hình khóa.
"..." How to? "Mình làm vậy người ta có nói mình trẻ trâu không?"
"Đứa nào nói là đứa đó ghen tị đấy." Minh Hoàng lướt qua một loạt ảnh của tôi, đắn đo không biết chọn ảnh nào để đặt làm màn hình khóa. Rốt cuộc cũng chọn một tấm cũng ở cánh đồng lavender.
"Không chụp chung nhưng ai cũng biết đi cùng nhau."
"..." Ok, duyệt cái logic này.
***
Sau khi đã ăn đủ thứ đồ mặn, tôi vòi, à không không, Minh Hoàng tự nguyện dẫn tôi đi thực hiện ước mơ ăn kem trong thời tiết 24°C. Anh gọi cho tôi một kem socola, còn anh là một kem vani. Đáng lẽ vani là của tôi đấy, nhưng mà tôi muốn dụ Minh Hoàng vào con đường u mê vani cùng tôi nên nhường. Cả hai nắm tay nhau đến một góc khuất người ngồi. Chờ Minh Hoàng lấy khăn giấy lót chỗ cho ngồi, tôi bắt đầu thực hiện đam mê với kem của mình.
"Ngon không?" Minh Hoàng lau vết kem dính trên chóp mũi tôi, dịu dàng nói.
"Xin tuyên bố từ nay ngoài trà sữa socola thì kem socola sẽ vào list yêu thích của em. Còn anh thì sao? Kem vani ngon khum?" Tôi liếc nhìn cây kem chưa vơi được bao nhiêu của Minh Hoàng hỏi.
"Ừm... Kem vani vị socola." Minh Hoàng nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng hồng vẫn còn đang dính socola của bạn nhỏ nhà mình. Giọng bỗng khàn hơn bình thường. . Truyện Full
"Là sao nữa? Kem vani mà còn socola?" Trên đầu tôi như mọc ra dấu chấm hỏi to đùng, thắc mắc hỏi anh.
"Muốn nếm thử không?" Minh Hoàng cười đầy gian xảo, ánh mắt như thăm thẳm như màn đêm.
"Có!"
Và tôi không ngờ rằng đó là một pha tự hủy của chính mình. Tôi xin thề rằng chỉ tưởng Minh Hoàng sẽ đưa cây kem cho tôi nếm thử, nhưng không!
Minh Hoàng cúi người, tiến sát lại gần tôi. Anh đưa đôi môi thường nói ra toàn thơ ca văn vở chạm vào môi tôi. Môi chạm môi. Cái hôn nhẹ đó cũng chính là nụ hôn đầu tiên trong đời của tôi. Dạ vâng, nụ hôn đầu của mị chính thức đi tong.
"Sao thấy vị nó thế nào?" Kèm theo câu nói đó là hành động lau vết kem trên khóe miệng.
"...Anh biến đi. Đáng lẽ theo logic thì một tháng mới được nắm tay, một năm mới được hôn, mười năm mới được cưới chứ!" Tôi quay sang chỗ khác để che khuất gương mặt đang đỏ như gấc của mình, tức giận lầm bầm.
"Anh chin nhỗi. Tại anh nhịn không được, hay em hôn anh lại một cái để trả thù ha?"
"..." Khôn như anh quê tôi đầy.
Nói gì thì nói đến 9 giờ tôi cùng Minh Hoàng vẫn phải về homestay. Nhưng tôi đã chứng minh rằng mình đang rất rất là giận bằng cách không nắm tay, không nói chuyện, đi cách 3m với Minh Hoàng. Cho coconut luôn!
Minh Hoàng ấy à, anh ta cứ lẽo đẽo đằng sau tôi líu ríu xin lỗi trông dễ thương lắm, cũng không dám đụng tay đụng chân sợ làm tôi giận tiếp nữa cơ. Đến cổng homestay anh ta chỉ xoa đầu rồi xin lỗi và chúc tôi ngủ ngon. Thấy cũng xiêu xiêu lòng, mà kệ đi, làm một lần cho tởn đến già.
Lên đến phòng, tôi thấy nhỏ Hà đã về. Nhìn thấy tôi, nó chỉ âm thầm bật podcast chữa lành.
"Ồ, chào bạn. Ngày hôm nay của bạn thế nào? Ngày hôm nay của bạn có vui không? Mình á? Ngày hôm nay của mình như con c*c. Ngày hôm nay của mình ấy đ** ra một cái hệ thống cống rãnh gì cả..."
"Ngày hôm nay của tao cũng y chang vầy nè. Nhà có mỗi đứa con gái, nuôi chưa được bao lâu thì bị thổ phỉ bắt đi. Xong rồi còn bị bạn của thằng thổ phỉ giảng một đống đạo lý về cây thuốc nữa chứ."
"..." Cuộc đời của Hồ Dương Ngân Hà như một bộ phim truyền hình dài tập.
"Sao? Nãy đi chơi tụi bây làm gì?"
Làm gì? Đi ăn? Ăn... Aaaaa lại nghĩ đến cái cảnh đó nữa rồi!!! Huhuhu Nguyễn Minh Hoàng, tôi thề sẽ giận anh thêm 48 tiếng nữa, không giận thì tôi không làm quân tử nữa đâu!!!
"Đệch thằng Quang Khải đ** phải người nữa mày ơi. Đi ngang qua chỗ bán hoa cúc, nó nói gì mà hoa cúc giúp điều trị chứng hoa mắt, đau đầu,... Đi ngang qua chỗ bán hoa lily thì nó bắt đầu nói hoa lily giúp kích thích hệ tim mạch hoạt động tốt hơn, tinh thần thoải mái,... Đm đi chơi cũng không yên nữa. Aaaa nhức đầu quá!!" Nhỏ Hà lắc muốn rụng cái đầu, chắc nó nghĩ rằng như vậy có thể xóa được kí ức.
"..." Nghe đớn thiệt chứ. Và đây là tình trạng của một con nhỏ đam mê với thời trang gặp một thằng bác học đam mê với dược liệu đây sao? Nên ship OTP không nhỉ? Mà thôi đi, nhỏ Hà mà biết chắc nó kêu người quánh hội đồng tôi quá.
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Chương này được viết trong tình trạng chạy deadline sấp mặt mà vẫn cố gắng viết, nên đừng hỏi mị tại sao nó lại ngang phè như vậy:"))