“Tư mỹ nhân hề, lãm thế nhi chi dị. Môi tuyệt lộ trở hề, ngôn bất khả kết nhi di…” (Có 1 chữ trong câu này QT ko biết, nên ta phán đại là “chi”, thông cảm ha >”
“La phu tử? La phu tử?”
“…Nguyện kí ngôn vu phù vân hề, ngộ phong long nhi bất tương. Nhân quy điểu nhi trí từ hề, khương tấn cao nhi nan đương.”
“La phu tử, ngươi đang đọc bài thơ bỏ đi gì vậy?”
Trong tiếng đọc thơ vang vang chui vào một âm thanh hung ác.
La phu tử nhất thời xanh nửa mặt.
Thai, thai, thai phụ này lại dám nói nói bài thơ “Cửu chương? Tư mỹ nhân” mà hắn thích nhất là đồ bỏ đi!
“La phu tử? Có nghe thấy ta nói không?”
Không nổi giận không nổi giận. Quân tử không chấp nhặt nữ nhân và tiểu nhân.
Nặn ra một nụ cười: “Diệp phu nhân ngươi có điều không biết, đây là…”
“La phu tử ngươi cười thật vặn vẹo, có phải ngươi bị táo bón trướng bụng tróc khí tán loạn không? Đến đây, ta viết phương thuốc cho ngươi, bao luôn cho ngươi thuốc kiết lị. Không cần khách khí, cầm cầm! Tốt lắm! Phương thuốc này là đủ tiền thuê phòng tháng này rồi…!
Nữ nhân ưỡn bụng ngâm nga tiểu khúc rời đi.
Gió mùa đông, hình như cực kì lạnh, thổi thẳng vào trái tim đóng băng của La phu tử.
“Thiếu Phong, ngày mai ngươi không cần ra ngoài bán tranh!”
Đẩy cửa ra, lao vào lồng ngực ấm áp dù chỉ rời đi nửa khắc nàng cũng sẽ thấy nhớ nhung.
Hắn cẩn thận cách ra một khoảng để không áp lên bụng nàng.
“Ngươi lại đi khi dễ La phu tử à?”
“Không có a! Ta rất sòng phẳng. Ta cho hắn phương thuốc, hắn miễn phí tiền thuê phòng cho ta.”
“Tín Hoa, trước kia ngươi cũng không có không hiểu chuyện như vậy.”
Hơi bĩu môi, “Trước kia cũng không có ai đưa ngươi lò sưởi tay còn gì?”
Hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng.
Nàng ảo não dậm chân một cái, “Được rồi, ta thừa nhận là ta ghen tỵ! Nhưng ta cũng đau lòng ngươi a, trời lạnh thế này, ngươi còn phải đi ra ngoài.”
“Trước kia trời còn lạnh hơn, ngươi còn không phải vẫn ra ngoài xin cơm cho ta ăn sao?” Hắn vĩnh viễn cũng không quên, trời đông giá rét, nàng vội vàng đạp tuyết trở về, chỉ vì không để cho bánh bao nóng xốp thật vất vả mới chiếm được bị đông thành hòn đá.
Mộc qua người tặng ném sang, quỳnh cư ngọc đẹp ta mang đáp người --- nàng bỏ ra, cho nên hắn nhận được. Chỉ thế mà thôi.
Nàng nở nụ cười hạnh phúc: “Ta à… Ưm…!” Sóng mắt dịu dàng trong nháy mắt bị vặn cong thành trợn tròn mắt.
“Câu kia không nên dùng để nói chơi.” Hắn nắm lấy gò má nàng, ánh mắt nghiêm túc, tuyệt không thỏa hiệp.
Nàng cau mày trợn mắt, cố gắng nhe răng, đấm đá, cuối cùng huyễn hóa ra một đôi mắt đẫm lệ, giống như đang nói: Tiểu Phong đại gia, ta không dám nữa.
Hắn buồn cười, nhưng cũng không buông tay, nhân tiện hôn lên đôi môi nàng đang vểnh lên.
Nàng thầm than thở trong lòng: ai, lần này coi như nàng thua, đợi cơ hội lần sau vậy.
Chỉ là nói thật, nàng thật sự rất hoài niệm tiểu đáng yêu không cao tới cằm nàng năm đó a.
Đồng dưỡng phu tám tuổi, Diêu Tín Hoa mười ba tuổi.
“Nhân chi sơ, tính bản thiện. Tính tương cận, tập tương viễn. Cẩu bất giáo, tính nãi thiên. Giáo chi đạo, quý dĩ chuyên.”
“Ân, rất tốt rất tốt! Niệm rất khá!”
Nàng cầm kì thi họa mọi thứ không tinh thông, Tứ Thư Ngũ Kinh lại càng không biết. Về mặt văn học có chút thành tựu duy nhất chính là “Tam Tự Kinh”. Niệm lên thuộc làu làu, đáng tiếc ý nghĩa lại không hiểu lắm.
Nhưng mà được một đôi mắt to đen nhánh nhìn sùng bái như vậy, nàng làm chủ tử nhưng tuyệt đối không thể hiện ra dao động hay hoang mang! Nàng thanh thanh giọng, nghiêm trang giải thích: “Bốn câu này ý là, nhất định là, lúc nam nhân vừa được sinh ra, đều dịu dàng săn sóc lại lương thiện. Còn về giới tính, không khác nữ nhân lắm, chẳng qua thói quen khác nhau rất nhiều. Nam nhân có một khuyết điểm rất lớn, đó chính là nếu ngày sau không dạy dỗ thật tốt, tính dịu dào săn sóc lại thiện lương bẩm sinh sẽ trở nên xấu. Cho nên nam nhân nhất định phải do nữ nhân giáo dục từ nhỏ, nói đến phương pháp giáo dục, đầu tiên chính là phải dạy nam nhân phải chuyên tâm với một nữ nhân, cùng với tuyệt đối phục tùng nữ nhân! Đã hiểu chưa?”
Mắt to đen nhánh nháy nháy, “Vậy Tiểu Phong là nam nhân hay nữ nhân?”
Bên ngoài màn vải mảnh chén vỡ nằm đầy đất.
Diêu Tín Hoa ho khan một tiếng, tỏ vẻ cảnh cáo. Sau đó mới say mê nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, nói: “Ngươi đương nhiên là nam nhân rồi…, cho nên ngươi phải nghe lời nữ nhân là ta nói, không được có chút dị nghị. Ngoại trừ ta ra, mặc kệ người khác nói gì với ngươi, ngươi đều không thể tin tưởng.”
Cái đầu nhỏ ngây thơ cảm thấy có chút quá tải, cuối cùng vẫn quyết định không suy nghĩ sâu xa về lời “Hạnh Hoa tỷ tỷ” nói, mà lựa chọn thản nhiên tiếp nhận. Đúng, cứ đón nhận trước cũng không phải chuyện xấu. Đón nhận trước tối nay nhất định sẽ có đồ ăn ngon. Hắn cho là như thế.
“Tiểu Phong thật là ngoan ~~~ tỷ tỷ thích nhất ~~~ cho ngươi đường này ---“ lấy từ trong túi ra một ít đường, đưa tới trước mặt đồng dưỡng phu.
Đồng dưỡng phu vui vẻ cười tít mắt, lộ ra răng cửa đen thui.
“--- Nhìn một chút là được rồi. Răng ngươi vẫn không thay đổi, không thể ăn kẹo, nếu không sau này nhất định phải chịu đau khổ!” Thuận nước đẩy thuyền ném một viên đường vào miệng mình, sau đó gói kĩ phần còn lại. Quả nhiên thấy được bộ dạng đau lòng lã chã chực khóc của đồng dưỡng phu. Nhếch miệng cười, bước đến gần, dùng răng ngậm viên đường, nhẹ nhàng chạm vào cánh môi đỏ tươi: “Ngọt sao?”
Đồng dưỡng phu vội vàng liếm liếm môi, mặc dù chưa ăn được bao nhiêu ngon ngọt, nhưng cũng đã đủ khiến hắn vui vẻ: “Ân!” Hắn nghiêm túc nhìn chằm chằm môi của “Hạnh Hoa tỷ tỷ”, nghĩ thầm, nếu như có một ngày ăn được viên đường trong miệng nàng thì tốt biết bao!
Nương ánh trăng xuyên qua cửa sổ, đưa mắt nhìn khuôn mặt dù đang ngủ nhưng vẫn có chút không cam lòng của nàng. Ánh mắt chuyển dần từ bờ môi quật cường đến bộ ngực vì mang thai mà càng thêm đầy đặn, lại xuống đến cái bụng nhô cao lên --- nơi đó, dựng dục cốt nhục của hắn.
Thần kì cỡ nào, lại làm hắn khẩn trương cỡ nào a!
Lúc nghe được nàng có tin mừng, lòng hắn giống như có một nụ hoa ngủ yên nhiều năm, đột nhiên nở rộ, lấp đầy ngực hắn, thậm chí đoạt đi năng lực suy nghĩ của hắn. Chỉ cảm thấy không ức chế được mừng như điên xông khỏi thân thể, rồi lại ngạnh lại trong cổ, không thể lộ ra mảy may.
Sợ làm nàng, cùng hài tử kinh ngạc.
Mặc dù hắn ngay từ đầu đã cực kì cẩn thận, lại vẫn cảm nhận được nỗi lo lắng của nàng từ khi mang thai. Mặc dù nghe nói thai phụ phần lớn đều có tâm trạng như thế, một là thân thể khó chịu đủ điều tró tránh khỏi tinh thần phiền não, một là vì phu quân vô trách nhiệm.
Bao nhiêu đôi phu thê trẻ tuổi tham cá nước thân mật, một ngày thê tử mang thai, không thể lên giường, trượng phu trẻ tuổi đi ra ngoài tầm hoan thực không ít. Hơn nữa phụ nhân một khi sinh con, dưỡng dục con cái, dung nhan suy tàn, càng khó vãn hồi trái tim như ngựa hoang của trượng phu. Đủ loại sầu lo, sao có thể làm thai phụ yên tâm chờ sinh đây?
“Ưm…” Nàng khẽ cau mày, như muốn trở mình, cuối cùng cũng chỉ thoáng quay đầu đi, vẫn nằm ngửa như cũ.
Hắn biết nàng vốn không quen nằm ngửa. Nhưng bây giờ bụng lớn, nằm nghiêng không tiện, chỉ phải chịu đựng đau lưng nằm ngửa.
Đau lòng nàng, nhưng cũng giận nàng.
Giận nàng không thể toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn. Nếu như hắn có mới nới cũ, nay tần mai sở, bảy năm phiêu bạt đã sớm tạo thành không biết bao nhiêu khoản nợ phong lưu. Túi da tuấn tú là phúc cũng là họa. Tuổi trẻ khí thịnh, một mình trông phòng vốn đã gian nan, huống chi còn phải hao tâm tốn sức khước từ rất nhiều ôm ấp yêu thương. Nhưng vì nàng, hắn cắn răng nhịn xuống. Cũng không phải vì khuê nam giới năm đó bị Nữ Bá Vương tiêm vào đầu tác quái, mà do hắn biết, một khi có một lần không trung thực, hắn rất có thể sẽ mất đi dũng khí cùng động lực để tiếp tục đuổi theo nàng. Hắn không muốn vì vài cái “nhất thời” mà mất đi “vĩnh viễn”.
Cho nên giờ phút này, đối với việc không thể khiến nàng hoàn toàn tin tưởng chính mình, trong lòng hắn không khỏi nóng nảy.
Ai ---
“Đứa ngốc.” Nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, đắp kĩ chăn cho nàng, không mặc thêm y phục, lặng yên không tiếng động đi ra cửa.
“Chào buổi sáng!” Nàng gần đây rất thích ngủ, mỗi lần tỉnh dậy đều chỉ có một mình, trong lòng rất không phải tư vị. Nhưng hôm nay mở mắt ra, lại nhìn thấy hắn đang ngồi bên giường thêu, trong lòng không khỏi tràn đầy vui mừng.
“Tỉnh rồi hả?” Buông giỏ kim chỉ xuống, đỡ nàng dậy, thuận tay phủ thêm xiêm y cho nàng, “Ta đi lấy nước rửa mặt. Hôm nay vừa đúng lúc có hội chùa, ăn sáng xong chúng ta đi dạo một chút.”
“Thật!?” Kể từ khi bọn họ trao đổi hiệp định song quan hữu nghị (?), nàng mỗi ngày đều ngoan ngoãn ở nhà nuôi heo, đổi lấy quyền lợi có thế ra lệnh Diệp Thiếu Phong ***, hoặc khiến Diệp Thiếu Phong ***. Mặc dù sử sụng quyền lợi của chủ tử rất vui vẻ, nhưng không được bước chân ra khỏi nhà vẫn làm nàng rất buồn bực --- lần nữa chứng minh mỹ nam tử cũng không phải vạn năng. Cho nên, nàng mới có thể thỉnh thoảng đi trêu cợt La phu tử.
“Đương nhiên là thật.” Hắn thích nhìn khuôn mặt tươi cười như gió xuân của nàng.
“Vạn tuế! Thiếu Phong ta thật sự quá…! Ưm!”… Thật không thú vị, lại bị ngăn trở.
Khẽ chạm vào đôi môi vểnh lên của nàng, mở thả lỏng tay: “Ngoan.”
Vẻ mặt nàng tựa như vừa ăn phải quả hạnh chua, hạnh phúc đến mặt nhăn thành một đống --- nam nhân nàng bồi dưỡng ra thật là cực phẩm! Không phải chọn! Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế ~~~
“Tín Hoa, đừng dọa đến hài tử.”
“Gì?” Bỗng nhiên hồi hồn, nàng đã ở trong tiếng người huyên náo.
“Thật vất vả mới ra ngoài một chuyến, không nhìn phong cảnh xung quanh sao?” Hắn cũng không quá biết cười, nhưng ngày trước hắn luôn là ngươi bị trêu đùa, bây giờ thì ngược lại phát hiện trêu đùa nàng rất thú vị. A, thật là buồn cười. Chỉ là nếu bây giờ mà cười, trờ về sợ là hắn sẽ không dễ chịu. Vẫn là nhịn đi.
“Ai nha? Hài tử này thật là xinh đẹp a?” Nàng còn chưa kịp cảm thấy khó xử, mắt đã bắt đầu sáng lên, “Đi về nhà với đại tỷ tỷ, có đồ chơi cho ngươi đó ~”
“Nương ~~!!” Nước mắt hài tử cuối cùng cũng vỡ đê, hét rầm trời.
Nàng có đáng sợ như vậy sao?
Ai, hài tử năm nay thật không dễ lừa như Tiểu Phong Phong nhà nàng năm đó.
Diêu Tín Hoa cảm khái vô hạn.
Nàng thề với trời nàng một chút tà niệm cũng không có, chẳng qua là mẫu tính bùng phát, thấy hài tử đã cảm thấy thân thiết mà thôi.
Bên cạnh đó, bên kia đột nhiên toát ra mẫu thân của hài tử! Nàng biết là nàng hù dọa hài tử nhà ngươi ngươi cảm thấy đau lòng, nhưng là xin ngươi không cần dính đôi mắt hạt châu không nhúc nhích lên đồng dưỡng phu nhà nàng được không!
“Lan Lạc cô nương!?” “Diệp họa sĩ!?”
Bùm! Mẫu thân của hài tử nhiên còn quen biết đồng dưỡng phu nhà nàng!
Nữ nhân gọi là “Lan Lạc” vội vàng làm động tác “nhỏ giọng một chút”, lại lấm lét nhìn trái nhìn phải một chút, thấy không có người chú ý mới yên lòng, dịu dàng nói: “Nơi này không tiện, chúng ta đến trước am ni cô nói chuyện đi.”
Diệp Thiếu Phong cùng Diêu Tín Hoa vẻ mặt nghi ngờ liếc nhau một cái, tùy tiện nói: “Tốt thôi.”
Tốt thôi cái quỷ! Ngay lập tức ngay bây giờ giải thích rõ cho nàng! Nếu không nàng ở lại đây, không đi!
Diệp Thiếu Phong nói nhỏ mấy câu, Diêu Tín Hoa thay vẻ mặt “về nhà cho ngươi biết mặt”, ngoan ngoãn mặc hắn ôm hông đi theo.
“Không ngờ lại ở chỗ này gặp được Diệp họa sĩ.” Lan Lạc cô nương này hình như là khách quen của am ni cô, đi vào liền có tiểu ni dẫn vào một sương phòng hiển nhiên đã chuẩn bị xong. “Vị tỷ tỷ này chắc hẳn là tẩu tử rồi?”
“Khụ…!” Lần đầu bị người gọi tẩu tử, Diêu Tín Hoa bị sặc mạnh nước trà.
Diệp Thiếu Phong dùng lực đạo vừa phải đấm lưng giúp nàng. Xác định nàng không sao mới ngẩng đầu nói chuyện với Lan Lạc, lại thấy được trong mắt Lan Lạc một tia tịch mịch cùng hâm mộ chưa kịp biến mất.
“Lan Lạc cô nương hôm nay không trang điểm, ta thiếu chút nữa không nhận ra. Càng thêm không ngờ chính là…”
“Càng thêm không ngờ chính là ta có hài tử?” Lan Lạc cười tiếp lời, cũng thuận tay lau vụn bánh ngọt trên khóe miệng hài tử. “Ta không nên có hài tử, nhưng Diệp họa sĩ kiến thức rộng rãi, phải biết rằng kĩ nữ có hài tử cũng không phải chuyện lạ.”
Nàng thản nhiên nói, làm cho hai người Diêu Diệp không người biết tiếp lời như thế nào.
“Ở câu lan đều là đệ tử phong lưu tài tuấn có tiền, nhưng chúng ta sống cũng không sống. Hài tử này là do ta liều hết tất cả tiền riêng để cầu tú bà cho ta sinh ra, chưa đầy tháng đã gửi nuôi ở chỗ này. Chuyện là như vậy, để người khác biết được cũng không tốt. Chỉ là hài tử này càng ngày càng lớn…”
Nàng như có điều suy nghị nhìn về phía cửa sổ một chút, “Hôm nay bị Diệp họa sĩ gặp được, đái khái cũng là duyên phận. Lan Lạc có một yêu cầu quá đáng, kính xin Diệp họa sĩ không cự tuyệt.” nàng còn chưa nói xong, đã quỳ xuống cái bùm.
“Lan Lạc cô nương?”
“Am ni cô này cuối cùng cũng không phải đất thanh tĩnh, mấy năm nữa, hài tử này thông nhân sự, chỉ sợ khó thoát khỏi độc thủ. Cho nên hôm nay, cầu xin Diệp họa sĩ chứa chấp hắn đi! Lan Lạc không yêu cầu gì khác, sau này… sau này để cho hắn hầu hạ thiếu gia tiểu thư, cho hắn miếng cơm ăn cùng chỗ ngủ, là đủ rồi!”
“Chỉ như vậy?” Diêu Tín Hoa vốn bị xem nhẹ đột nhiên lên tiếng.
Lan Lạc kinh ngạc. Diệp Thiếu Phong hiểu rõ.
Diêu Tín Hoa cười đến gian trá: “Nói sớm đi!”
Vì vậy, khó được ra cửa một chuyến, Diêu Tín Hoa thu hoạch phong phú được một bọc châu báu (mẫu thân hài tử cho) cùng một nam hài xinh đẹp về nhà.
“Nương ~~~!! Ô oa~~!!”
Diêu Tín Hoa bịt lỗ tai, hỏi “Thiếu Phong, ta đáng sợ như vậy sao? Ngươi năm đó cũng thích khóc như vậy hả?”
Diệp Thiếu Phong: “…”
“Tử Tử! Ta mệt mỏi, tiểu tử này giao cho ngươi! Nếu mà hắn không thành thật, các ngươi đều không có cơm ăn!” Nàng rất có trách nhiệm mà ném nam hài cho Tử Tử có cái đầu tuyệt không “Tử Tử” (trách nhiệm), sau đó kéo Diệp Thiếu Phong vào nào.
Nàng nâng cao bụng bự, hai chân nhếch lên, khai thẩm: “Nói đi! Ngươi khi nào thì đi kỹ viện?”
Thẳng thắn được khoan hồng: “Ước chừng một tháng trước tú bà Vân Thúy lâu mời ta đi vẽ tranh cho các cô nương trong lâu.”
“Vì sao lúc ấy không nói với ta?”
Bởi vì sợ nàng biết được sẽ mượn chuyện này mà chà đạp hắn tệ hại hơn. Dĩ nhiên nguyên nhân này không thể nói ra, vẫn nên nói thẳng xin lỗi cho thỏa đáng: “Là ta sai, quên nói.”
“Như vậy a. Ta đói rồi. Ăn cơm đi!” Diêu Tín Hoa ngoài ý muốn dứt khoát kết thúc thẩm vấn.
Diệp Thiếu Phong tự cho là tránh được một kiếp.
Không biết là dùng phương pháp gì, Tử Tử thành công khiến nam hài câm miệng không khóc nửa, để thưởng cho, Diêu Tín Hoa cho nó thêm một miếng khoai tây.
Gào khóc ~~~ tại sao đường đường một con sói lại phải ăn khoai tây ~~~
“Ngươi tên là gì?” Cười híp mắt làm quen.
“Cẩu Đản.” Nhút nhát đáp.
“Cẩu… Đản?” Thật là một nhũ danh chất phác a… “Từ hôm nay trở đi, tên ngươi là Hạnh Vận! Bởi vì ngươi may mắn, gặp được chúng ta. Ngươi tạm thời ngủ cùng giường với Tử Tử, chờ A Hương tới, ngươi đổi sang ngủ cùng A Hương. Biết chưa?”
Tử Tử có nghi vấn! Tử Tử căn bản không có giường!
Nam hài vừa được thăng tử Cẩu Đản thành Hạnh Vận hơi sợ gật đầu, nửa điểm cũng không dám bày tỏ dị nghị: nữ nhân bụng bự này quả thật còn đáng sợ hơn mấy nữ nhân đầu trọc hay động thủ với hắn a!
“Tín Hoa, hắn còn nhỏ…” Diệp Thiếu Phong có chút một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
Diêu Tín Hoa vẻ mặt tươi cười: “Thiếu Phong, ăn no chưa? Ăn no thì lên giường nghỉ ngơi thôi. Ta còn có chút chuyện riêng muốn nói với ngươi.”
Chuyện riêng?
Cười khổ. “Còn tưởng rằng ngươi không giận chuyện ta đi Vân Thúy lâu.”
“Ta không có giận a. Ngươi dùng hết tiền kiếm được để mua thuốc bổ cho ta, ta vui vẻ còn không kịp.” Động tác cởi nút cài nàng cố ý làm rất chậm. Nàng đang hưởng thụ cảm giác làn da khỏe mạnh mềm mại của hắn từ từ lộ ra.
“Vậy tại sao?” Nàng tà ác gặm cắn làm hắn khó thở, lại không thể ra sức.
“Còn cần hỏi sao?” Cảm nhận được thân thể hắn căng cứng, nàng cười.
“Tín… Hoa…”
Nhẹ nhàng linh hoạt vòng vài vòng trên cổ tay hắn. “Đương nhiên là bởi vì Lan Lạc cô nương rồi.”
“?”
“Theo ngươi nói, ngươi đi Vân Thúy lâu chỉ một hai lần, đương nhiên quan hệ với Lan Lan chưa thể nói là giao tình sâu đậm. Nhưng hôm nay nàng lại đột nhiên ủy thác cho ngươi, vì cái gì chứ? Có thể nói, cái nàng muốn ủy thác không chỉ là đứa bé, ngay cả nàng cũng muốn ủy thác cho ngươi? Hơn nữa nàng nhìn thấy thê tử ngươi chỉ là một thai phụ không đáng e ngại…” Thân thể dưới tay đột nhiên lạnh xuống, nàng sửng sốt. Ngẩng đầu lên, ngoài ý muốn chạm đến ánh mắt hàm chứa tức giận của hắn.
“Ta yêu ngươi.” Hắn nói. Nhưng rất rõ ràng, hắn đang tức giận.
“Thiếu Phong?”
“Ngươi đã cho ta bảy năm thời gian, để cho ta lớn lên. Ta dùng bảy năm thời gian, cố gắng đuổi theo ngươi. Tuy vậy nó vẫn không được đến ngươi toàn tâm tin tưởng. Nếu gương mặt này làm ngươi không yên lòng, vậy ta…”
“Đừng nói!” Nàng che miệng hắn lại, “Đừng nói.” Cởi ra sợi dây trói hai tay hắn, để cho hắn có thể ôm nàng vào ngực.
Ai --- so với khiêu chiến định lực hắn, nàng vẫn thích cảm giác dựa sát vào nhau này hơn a.
“Thật xin lỗi.” Nàng nhắm mắt lại, nghe tiếng tim đập hữu lực của hắn, thành khẩn nói xin lỗi, “Thật ra ta mới là tiểu hài tử không chịu lớn, luôn muốn ngươi phối hợp ta, nhân nhượng ta, thích cảm giác ngươi chỉ xoay quanh ta. Ta không phải là không tin tưởng ngươi, mà là không tin tưởng bản thân ta. Ta đối xử với ngươi không tốt, luôn đùa giỡn ngươi, trong thiên hạ này những cô nương dịu dàng khả ái lại nhiều như vậy… Ta không biết cảm giác tự dưng sợ hãi của ta lại làm tổn thương ngươi. Thật xin lỗi.”
“Tín Hoa…”
Nàng ngẩng đầu lên, tìm được môi hắn, dịu dàng hôn: “Ta cũng yêu ngươi.”
Diệp Thiếu Phong trong nháy mắt biến thành lò lửa, đỏ rực rỡ, sáng chói.
Diêu Tín Hoa hài lòng cười: “A, trăm lần đều linh!”