Sau đó có một thời gian, Diệp Thiếu Phong cực kì bài xích hoan ái với Diêu Tín Hoa. Cũng là lúc tiểu ác ma số một được sinh ra chừng nửa năm thôi.
Đúng, Diêu Tín Hoa tốn ước chừng nửa năm làm Diệp Thiếu Phong tin tưởng: sinh con ấy mà, trước lạ sau quen. Sinh nhiều mấy lần, sẽ quen thôi, sẽ dễ y như đi đại tiện.
Nhưng Diệp Thiếu Phong vẫn cẩn thận tính toán thời gian rụng trứng của Diêu Tín Hoa, cự tuyệt không cho nàng thụ thai lần thứ hai.
Khi bà đỡ nói cho hắn thai đầu bị khó sinh, giữa mẫu thân và hài tử chỉ có thể bảo vệ được một, hắn thật sự sợ hãi. Hắn không biết hài tử có thể sẽ đoạt đi tính mạng của nàng. Mặc dù cuối cùng mẹ tròn con vuông, nhưng sau đó những gì bà đỡ dặn dò làm hắn tự trách không thôi --- thai phụ cần hoạt động thích hợp, luôn ngồi một chỗ không vận động sẽ dẫn đến khó sinh. Thì ra hắn bảo vệ quá độ, ngược lại thiếu chút nữa hại đến tính mạng Tín Nhi.
Diêu Tín Hoa lại mỗi ngày thở dài thở ngắn với tiểu oa nhi nằm trong tã lót: “Đều tại ngươi, nếu không phải tại ngươi, cha ngươi làm sao cha với mẫu thân ngươi lại trở nên xa lạ như vậy? Nếu tối nay cha ngươi còn không chịu hâm nóng tình cảm với mẫu thân ngươi, mẫu thân sẽ ném ngươi vào hồ nuôi gấu mèo! Không sai! Hồ chính là cái hồ cây dẻ hôm qua mẫu thân nói! Ngươi a, nhanh học nói đi! Biết nói chuyện rồi, mẫu thân có thể dạy ngươi rất nhiều chuyện tốt nha! Này! Ngươi lại đái dầm rồi! --- Thiếu Phong! Cha của hài tử! Thay tã!”
Diệp Thiếu Phong vội vàng chạy vào thay tã. Nhưng khi hắn cởi tã lót của tiểu oa nhi ra, lại phát hiện cái tã vẫn hoàn hảo không hề ướt. Vừa định hỏi, đã bị ôm lấy cổ từ phía sau.
“Nói! Có phải ngươi chê ta sinh hài tử xong xấu đi hay không?”
Bộ ngực đầy đặn mềm mại của nàng không hề khách khí quyến rũ lưng hắn. Hắn chỉ có thể lặng lẽ rên rỉ trong lòng.
“Sư phụ, nước nấu xong… rồi…” Hạnh Vận vừa mới đi vào nửa bước, đột nhiên quay người lại, bụm mặt chạy như điên, “Thật xin lỗi! Ta cái gì cũng chưa nhìn thấy!” Không Tử nói: phi lễ chớ thị a!
Diêu Tín Hoa liếc mắt: “Thiếu Phong, sao ngươi lại dạy hắn thành tiểu tiên sinh đạo giáo?”
“Ta chỉ dạy hắn lễ nghĩa liêm sỉ mà thôi.” Nhưng hình như bản tính Hạnh Vận vô cùng thuần lương, lần nào cũng “tự ngộ”. Có kết quả như thế này, tuy không phải dự tính ban đầu của hắn, nhưng trông có vẻ thú vị, cho nên cũng không sao cả.
“Đừng nói với ta ngươi cũng đang giữ lễ nghĩa liêm sỉ…”
Làm sao có thể! Từ khi hắn mười một tuổi chưa hề có khái niệm về “lễ” đối với nàng. Cho nên, nói thật, bây giờ hắn nhẫn nhịn rất cực khổ.
“Thiếu Phong ~ chẳng lẽ ngươi không muốn cho Trinh Nhi của chúng ta thêm một đệ đệ muội muội sao?” Mỹ nam trước mặt, lại không thể chà đạp, chiếm lấy, tha lên giường, thật sự làm người ta ngứa ngáy cỡ nào a!
“Không muốn.”
“Nhưng ta muốn! Chúng ta thân thiết đi!”
Ỷ vào hắn không dám đẩy nàng ra, ma trảo nàng chỉ một lúc đã âm thầm luồn vào trong áo hắn. Cảm nhận được hắn khẩn trương cùng hô hấp rối loạn, nàng cười hài lòng. Liên tục trêu đùa như vậy đã ba ngày, nàng không tin hắn còn có thể nhịn được. Xem đi! Tay hắn cũng không ngăn cản nàng dứt khoát kiên quyết như trước nữa rồi.
“Tín Nhi…” Cảm giác nàng chạm vào hắn tốt đẹp và khiến người ta hoài niệm làm sao, bức bách hắn buông tha cho phòng tuyến cuối cùng.
“Thiếu Phong…” Hắc hắc, có hi vọng rồi! Ra sức một chút nữa…
“Sư nương! Có một tiểu ca ca tên là A Hương tìm đến nói… muốn… gặp…” Đã đến nơi này mấy tháng rồi, lại chưa gặp qua người lạ lần này, hôm nay cuối cùng cũng có một tiểu huynh đệ mặt xám mày tro, y phục rách tung tóe đến. Hạnh Vận nhất thời vui vẻ đến quên hết tất cả, hứng hứng một cước bước vào chính sảnh, lập tức lại bụm mặt chạy vội ra ngoài. “A! Thật xin lỗi! Ta cái gì cũng chưa nhìn thấy!” Khổng Tử ơi! Hãy tha thứ cho hắn! Hắn thật sự không cố ý nhìn mà!
“…”
A Hương đứng ngoài cửa, nhìn hai người Diêu Diệp một lúc, lại nhìn bóng dáng gầy nhỏ chạy như bay kia một lúc. Cuối cùng không nói một lời, lặng lẽ đóng cửa lại, một tay đỡ trán, một tay ôm bụng, đi về nơi từ xa trông giống như phòng bếp.
Câu chuyện về đồng dưỡng phu, vẫn còn chưa kết thúc.
hết ngoại truyện.
TOÀN VĂN HOÀN