Hy Vọng Xa Vời Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 80




Lời của người đàn ông thẳng thắn không chút che đậy, lộ ra bản chất đen tối, anh vốn dĩ không phải là kẻ ngây thơ, trước mặt cô lại càng bộc lộ rõ sự hư hỏng.

Tối qua ở khách sạn, anh ôm cô, những lời trêu chọc kèm theo những nụ hôn rải rác rơi xuống bên tai cô, khiến chân của Tang Lê mềm nhũn, hoàn toàn không thể chống cự nổi.

Nghe thấy vậy, Tang Lê không tự chủ mà tưởng tượng ra cảnh tượng đó, tai cô như bị điện giật, tê rần lan đến tận tim, cô xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất trốn anh.

Anh không để cô làm loạn, lại bị cô gái nhỏ mềm mại ấm áp trong lòng ngực thiêu đốt cả trái tim, “Đêm đó uống say em còn thúc giục anh, giờ lại không dám sao?”

Tang Lê xấu hổ giả ngốc, “Em không nhớ gì hết…”

Anh nhếch môi, “Mất trí nhớ có chọn lọc phải không? Biết vậy tối đó đã xử lý em rồi.”

Sao giờ trong đầu người này toàn nghĩ đến mấy chuyện đó vậy, cô xấu hổ không cho anh tiếp tục nói nữa, “Quảng Dã, em phải về rồi.”

“Đêm nay ở lại đây.”

“Không được, em không có quần áo để thay, hơn nữa em còn phải sắp xếp vài tài liệu, ngày mai còn phải đến studio…”

Cô giãy giụa thoát khỏi người anh đứng dậy, làm nũng đòi anh đưa cô về, anh nén lửa giận trong lòng, bất đắc dĩ thỏa hiệp với cô.

Mang theo hành lý, hai người đi đến hầm để xe, Tang Lê bị anh ôm vào lòng, cô ngẩng đầu nhìn thấy bộ dáng không vui của anh, cười cong mày, cố ý trêu anh:

“Quảng Dã, em nghĩ rồi, thấy dọn qua đây không ổn.”

“Tại sao?”

“Phòng của em có thể nhìn ra biển.”

“… Tầm nhìn chỗ anh còn tốt hơn chỗ em.”

“Nhưng em đã trả tiền thuê nhà hai tháng rồi, phí lắm.”

“Thiếu chút tiền đó sao?”

“Hơn nữa em cần một phòng tập vũ đạo, chỗ anh không có chỗ để em luyện tập.”

“Ở đây rộng vậy còn sợ không có? Ngày mai anh sẽ sắp xếp.”

“Vậy cũng không được, em thấy…”

Chưa nói dứt câu, cô đột nhiên cảm thấy mình bị anh ôm lên bằng một tay, Quảng Dã vừa đẩy hành lý, vừa xoay người quay bước trở lại, “Vậy thôi đừng về nữa.”

Cô lúng túng vội nói: “Ngày mai, ngày mai em sẽ dọn qua mà!”

Cuối cùng anh mới chịu đi lấy xe, Tang Lê bực bội, sao trêu anh mà cuối cùng lại tự mình chui vào tròng thế này…

Một lát sau, đến khu Gia Lăng, ở cửa căn hộ không có ai qua lại, hai người quyến luyến một hồi, cuối cùng Tang Lê nắm chặt góc áo anh, bị hôn đến không thở nổi, mở mắt ra, ánh mắt cô long lanh nước, mềm mại như tơ.

Anh đối diện với đôi mắt gần kề của cô, “Không nỡ rồi?”

Tâm tư bị anh đoán trúng, cô càng ngượng đến đỏ bừng cả mặt.

Thực ra cô cũng chán ghét kỳ sinh lý bất tiện này.

Không thể tiếp tục làm loạn nữa, cô trốn khỏi cái ôm của anh, bảo anh về sớm đi, rồi bước nhanh vào nhà.

Ngồi xuống ghế sofa, cô ngồi nghỉ một lát mà mặt vẫn đỏ bừng, trái tim vẫn cứ đang đắm chìm trong mật ngọt.

Cô mở điện thoại, thấy tin nhắn của Từ Hiểu gửi từ tối, liền gọi lại: “Hiểu Hiểu, cậu ngủ chưa?”

Từ Hiểu vừa tắm xong, nhận được cuộc gọi của cô rất lấy làm vui vẻ, “Chưa, Điềm Điềm tối nay cậu làm gì mà muộn vậy rồi mới gọi lại cho mình thế.”

“Mình đi tụ tập với vài người bạn nên giờ mới có thời gian gọi cậu, còn cậu? Vừa xong ca đêm à?”

“Mình về rồi, gần đây siêu thị có đợt khuyến mãi lớn, làm thống kê bảng biểu mệt chết đi được, vừa hay mình cũng muốn tìm cậu nói chuyện, dạo này cậu sao rồi?”

Tang Lê không kìm được nụ cười: “Mình và Quảng Dã quay lại rồi, anh ấy cũng đã biết hết chuyện năm đó.”

“???! Tin này đến bất ngờ quá! Thật tốt, chúc mừng, chúc mừng, người có tình cuối cùng cũng về bên nhau rồi!”

Từ Hiểu vui mừng thay cô: “Cậu về nước chưa lâu đã quay lại với cậu ấy, xem ra Quảng Dã vẫn còn tình cảm với cậu nhỉ?”

“Đúng vậy, những năm nay anh ấy chưa hề quên đi mình.”

“Không tệ nha, mình cũng cảm thấy hai người rất xứng đôi,” Từ Hiểu chống cằm, cảm thán trước hạnh phúc của người khác, “Thật ghen tị với cậu quá đi, Điềm Điềm, người thích cậu toàn là những chàng trai tốt, chả bù cho mình, haiz.”

“Có chuyện gì vậy? Cậu và Trương Tinh có vấn đề gì à?”

Từ Hiểu thở dài, “Không có, chỉ là dạo này mình cảm thấy rất mông lung. Mình biết anh ấy đối xử với mình rất tốt, mình cũng thích anh ấy, nhưng anh ấy làm hai công việc một tháng cũng chỉ kiếm được chưa đến mười nghìn, đi theo anh ấy đến bao giờ mới mua được xe, mua được nhà, chẳng có hy vọng gì cả.”

“Nhưng chẳng phải cậu nói anh ấy luôn dành dụm tiền, năm sau có thể mua được nhà rồi, đến lúc đó hai người có thể kết hôn mà.”

“Nhưng mỗi tháng còn phải trả nợ mua nhà, mua xe nữa, anh ấy kiếm được bao nhiêu cũng không đủ cho mình tiêu. Anh ấy nói muốn khởi nghiệp với bạn bè, nhưng đã thất bại vài lần rồi. Ngày nào cũng nói muốn cưới mình, nhưng chẳng có tí tiềm lực kinh tế nào, mình chỉ muốn có một cuộc sống thoải mái, không lo cơm áo gạo tiền,” Từ Hiểu thở dài, “Hơn nữa đây mình gặp phải một chuyện, cảm thấy rất rối rắm…”

“Rối rắm chuyện gì?”

“Chính là… có một người đàn ông theo đuổi mình, anh ta là con trai của người thân chủ siêu thị, khá giàu có, có hai căn nhà ở trung tâm thành phố Tấn Hợp, còn có một chiếc xe, nhà anh ta làm nghề trang trí nội thất. Anh ta nói rất thích mình, mình…”

“Vậy cậu định chia tay Trương Tinh để đến với anh ta à?”

“Mình vẫn chưa nghĩ xong, Trương Tinh đối xử với mình rất tốt, bây giờ ngày nào cũng vì mình mà đi sớm về khuya. Người kia thì đã có nhiều mối quan hệ trước đó, có người nói anh ta khá đào hoa, nhưng anh ta nói thật lòng với mình. Tang Lê, nếu là cậu, cậu sẽ chọn thế nào?”

Tang Lê bặm môi, cảm giác như đang bị hỏi rằng muốn ngồi khóc trên BMW hay là cười sau yên xe đạp.

Cô nói cô hiểu yêu cầu về kinh tế của Từ Hiểu, vì hôn nhân không chỉ cần tình yêu, nhưng trước tiền bạc, điều quan trọng vẫn là đạo lý làm người, “Trương Tinh thật sự rất yêu cậu, hai người cùng nhau phấn đấu thì mọi thứ sẽ dần tốt lên thôi, Hiểu Hiểu, mình nghĩ cậu vẫn nên cân nhắc kỹ, đừng từ bỏ tình cảm tốt như vậy. Người kia trước đây đã yêu rất nhiều người, có thể anh ta đều nói thật lòng với mỗi người, cậu có chắc rằng mình là ngoại lệ không?”

Từ Hiểu buồn bực lẩm bẩm, “Nhưng không có tiền thì tình yêu có ích gì, Điềm Điềm, không phải ai cũng may mắn như cậu, gặp được một người vừa yêu cậu vừa giàu có như Quảng Dã. Nếu mình có sự lựa chọn như vậy, mình cũng không cần phải phân vân.”

Tang Lê không biết nói gì.

Cuối cùng, sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Tang Lê ngồi thẫn thờ một lúc, rồi nhận được tin nhắn của Quảng Dã:

[Về đến nhà rồi.]

[Hối hận vì không mang theo em về.]

Cô lấy lại tinh thần, ngại ngùng cười: [Ngủ sớm đi, em đi tắm đây.]

Bỏ điện thoại xuống, cô sắp xếp lại một vài suy nghĩ, đứng dậy thu dọn hành lý.

Ngủ một đêm ngon giấc, sáng hôm sau, Tang Lê thức dậy từ rất sớm.

Quảng Dã đến dưới căn hộ, đưa cô đến phòng làm việc.

Lên xe, cô thấy bên cạnh ghế ngồi có đặt bữa sáng anh mua cho cô, còn có một túi lớn các món ăn vặt để lót dạ khi đói, đều là những thứ cô thích, “Trưa anh đến đón em đi ăn, sau này nếu không ăn uống đàng hoàng thì coi chừng anh đó.”

“Vậy thì phải để anh quản em mỗi ngày.”

Nhìn vào đôi mắt mang theo ý cười của cô, Quảng Dã vuốt ve mái tóc cô, khẽ cười một tiếng, “Thật giống như tìm được một tổ tông về hầu hạ.”

Xe ra khỏi tiểu khu, trên màn hình hiển thị của xe hiện cuộc gọi của Quảng Minh Huy.

Quảng Dã liếc nhìn, nhấn vào màn hình nhận cuộc gọi, giọng Quảng Minh Huy vang lên trong xe: “Tiểu Dã, sáng nay con đến công ty chưa?”

“Con chưa.”

“Hôm nay con có rảnh không, đến tập đoàn gặp bố chút.”

“Có chuyện gì sao?”

Quảng Minh Huy do sự, “Là thế này, mấy ngày nay bà nội vẫn còn ở nhà, bà muốn nói chuyện với con, chi bằng tối nay con về nhà ăn một bữa cơm…”

“Hôm nay con bận, không có thời gian.”

Quảng Dã từ chối không chút do dự.

“Tiểu Dã, bà nội biết bà đã sai, đã làm tổn thương con và Lê Lê, bà muốn gặp mặt để nói lời xin lỗi…”

Quảng Dã mắt đen u ám, “Tối nay con đã đặt nhà hàng ăn với Tang Lê, thật sự không có thời gian.”

“Vậy được rồi.”

Kết thúc cuộc gọi, xe thể thao dừng lại trước đèn đỏ, Tang Lê nhìn sang anh, thấy vẻ lạnh lùng trên gương mặt anh, lo lắng nhẹ giọng nói: “Quảng Dã…”

Quảng Dã quay sang nhìn, xoa xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Không sao, đợi khi có thời gian anh sẽ đưa em về gặp bố mẹ anh.”

Lời này, rõ ràng anh không muốn gặp Phạm Mạn Chi.

Tang Lê đáp lời, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng đổi chủ đề: “Tối qua em gọi điện cho Hiểu Hiểu, bạn thân từ hồi nhỏ của em, anh còn nhớ không?”

“Ừ.”

Tang Lê kể về cuộc trò chuyện tối qua với Từ Hiểu, lo lắng mình có nói sai gì không, Quảng Dã nghe xong, nhàn nhạt an ủi: “Em nói không sai, vật chất là điều kiện cần thiết, nhưng tình cảm là điều kiện tiên quyết, hẹn hò là sự lựa chọn của hai bên, không phải làm từ thiện. Khi em chọn người khác thì người khác cũng đang chọn em, muốn có điều tốt hơn, phải xem mình có gì trước.”

Quảng Dã nói chuyện luôn thẳng thắn, cũng rất sắc bén.

“Có được tất có mất, cái gì cũng muốn thì cũng phải xem mình có khả năng sở hữu không. Chuyện này người ngoài không thể khuyên được, không cần phải khuyên, để cô ấy tự trải nghiệm, có thể lựa chọn của cô ấy mới là đúng.”

Tang Lê gật đầu, cười nói: “Không ngờ anh còn có những suy nghĩ như vậy, vậy tiêu chuẩn chọn bạn đời của anh là gì? Trước khi gặp em ấy?”

“Anh thích cô gái ngốc.”

Cô tức đến bật cười, “Anh mới ngốc ý…”

Đùa giỡn một hồi, Tang Lê nghĩ đến việc tuần này khu du lịch Thủy Trấn Minh Nguyệt khai trương, họ sẽ tổ chức buổi biểu diễn thương mại, cô sẽ phải dẫn đội đi diễn tập, chắc sẽ rất bận, Quảng Dã nói sẽ đến thăm, Tang Lê lo lắng: “Anh là chủ đầu tư lớn đến thì có gây chú ý quá không? Có cần phải kín đáo chút không?”

“Đến thăm bạn gái có vấn đề gì sao?”

Tang Lê cười tươi, “Được thôi, tùy anh.”

Anh không ngại phiền mà dặn dò cô: “Có gì không hay ho thì đừng bận tâm, giao cho anh xử lý, đừng nghĩ lung tung nữa, biết chưa?”

Tang Lê cảm thấy ấm lòng, gật đầu.

Trước đây cô tự ti nhạy cảm, chỉ cần có chút tiếng gió lay động cũng dễ làm cô suy nghĩ rối ren, lung lay không yên, nhưng sau những chuyện đã qua, bây giờ cô mới biết những điều đó không quan trọng, chỉ cần cô và Quảng Dã yêu thương nhau là đủ, và cô biết mình đã ngày càng tốt hơn, chẳng thua kém ai cả.

Tang Lê nhớ ra điều gì đó, “Đúng rồi, Quảng Dã, bây giờ anh không chơi xe motor nữa sao? Em ít thấy anh đi motor.”

“Bây giờ đi làm bằng motor không tiện, chỉ cuối tuần mới đi, nhưng chỉ đơn giản là dạo chơi, không đua nữa.”

“Không đua nữa?”

Dưới cặp kính râm, anh nói với vẻ mặt biếng nhác, “Lúc chia tay, không phải em đã nói là không thích anh đua xe sao.”

Những lời đó chỉ là cái cớ mà cô bịa ra, nhưng dù thế Quảng Dã vẫn ghi nhớ trong lòng. Từ lúc đó, anh không còn đua xe nữa.

Những điều cô không hài lòng, anh đều sẵn sàng thay đổi.

Nghe vậy, lòng Tang Lê như được bao phủ bởi lớp nước đường, lúm đồng tiền mềm mại lún xuống, “Quảng Dã, khi nào có thời gian, anh chở em đi một vòng bằng motor được không? Em thích ngồi sau lưng anh.”

Cô là cô gái duy nhất anh từng chở.

Anh nắm lấy tay cô, “Được.”

Đưa cô đến trước cửa phòng làm việc, “Trưa nhắn tin cho anh nhé.”

“Ừm, em đi đây.”

Cô bước xuống xe, chiếc Lamborghini màu xanh nước biển khởi động, tiếng động cơ vang lên ầm ầm, rời đi một cách cao ngạo. Tang Lê bước vào phòng làm việc, rất nhanh sau đó nhiều nhân viên đã vây quanh cô, “Chị Lê Lê, bạn trai chị đưa chị tới à? Ngầu quá!”

“Chị Lê Lê, bạn trai chị trông giàu có lắm, chiếc xe đó không phải là siêu xe giới hạn toàn cầu sao!!”

Lúc này Sài Hoằng cũng vội vàng chạy đến, “Tang Lê, cii và Quảng tổng của Vân Chiêm đang hẹn hò sao?!!!”

Mọi người xung quanh: “Hả??? Người đó là ông chủ của Vân Chiêm sao?!!”

Giữa những lời xì xào, mặt Tang Lê ngượng đỏ mặt, cô thừa nhận mối quan hệ với Quảng Dã, mọi người hò hét chói tai, không ngờ Tang Lê lại quen biết ông chủ của Vân Chiêm.

Giữa tiếng bàn tán, Quý Hoài bước ra giải thích, “Tang Lê và anh ấy là bạn học từ cấp ba, trước đây đã quen biết rồi, bây giờ chúng ta và Vân Chiêm đang hợp tác, khá nhạy cảm, hy vọng mọi người đừng nói lung tung ra ngoài, đừng gây phiền phức cho Tang Lê.”

Mọi người đều rất thích Tang Lê, nghe vậy hiểu ý Quý Hoài, đều gật đầu đồng ý. Tang Lê và Quý Hoài bước vào văn phòng, “Cảm ơn anh vì đã biết em lo lắng điều gì.”

Quý Hoài cười cười, vào văn phòng, anh nhìn thấy niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt của cô, “Quả nhiên, một khi quay lại với Quảng Dã, trạng thái của em thay đổi hoàn toàn, có tình yêu đúng là khác biệt.”

“Rõ ràng đến vậy sao?”

“Em tự nhìn vào gương mà xem, rạng ngời lên hẳn.”

Tang Lê đỏ mặt, Quý Hoài cười cảm thán, “Hôm đó anh đã nói với Quảng Dã về việc em uống thuốc, thấy anh ấy rất đau lòng, bây giờ xem ra em không cần phải vội quay lại London nữa, là bạn bè, anh thật lòng thấy mừng cho em, người mình yêu cũng yêu mình, đó là may mắn lớn nhất của đời người rồi, cố gắng trân trọng nhé.”

Tang Lê cong môi mỉm cười, “Dĩ nhiên rồi.”

Mất đi rồi lại có được, tất nhiên sẽ vạn phần trân trọng.

Tuần này, Trừng Vũ đều bận rộn với việc tập luyện cho lễ hội nghệ thuật.

Tang Lê và các thành viên đoàn múa chạy đi chạy lại giữa Thủy Trấn và phòng làm việc, bây giờ mối quan hệ của cô và Quảng Dã đã được biết đến, Quảng Dã cũng rất hào phóng, mỗi lần đến xem Tang Lê tập luyện đều mang theo trà và đồ ngọt cho mọi người, khiến ai nấy đều ghen tị, gào thét quá ngọt ngào, Tang Lê đỏ mặt, không thể chịu nổi điệu bộ như đang muốn chiếu cáo cho cả thiên hạ biết của Quảng Dã.

Vì bận quá nhiều việc, tuần này Quảng Dã cùng Tang Lê không vội vàng mà từ từ chuyển đồ của cô sang Tùng Hải, anh thực sự đã nghiêm túc với lời nói bông đùa của Tang Lê, dành ra một phòng để làm phòng múa, dù nhỏ hơn căn biệt thự trước đây, nhưng đây chỉ là nơi ở tạm thời của họ, Quảng Dã nói, sau khi kết hôn họ chắc chắn sẽ đổi nhà mới.

Nghe anh nhắc đến hai từ “sau khi kết hôn”, với sự chắc chắn không chút hoài nghi như thể đó là chuyện đương nhiên sẽ xảy ra, lòng Tang Lê không khỏi dậy lên từng cơn sóng rì rào.

Cùng nhau đi suốt cuộc đời là điều mà cô chắc chắn, anh cũng vậy.

Hiện tại hai người lại trở về thời kỳ yêu đương nồng nhiệt như hồi tốt nghiệp cấp ba, cô thường xuyên được Quảng Dã đón đến công ty, các nhân viên dần dần biết đến mối quan hệ của họ, thêm vào đó Nhiếp Văn còn đi phân phát thông tin rằng Quảng Dã đã chờ đợi Tang Lê suốt sáu năm, khiến mọi người hiểu vì sao Quảng Dã nhiều năm không yêu đương, dù sao thì Tang Lê tốt như vậy, phụ nữ bình thường không thể khiến Quảng Dã động lòng.

Bận rộn nhưng ngọt ngào, thời gian trôi qua thật nhanh.

Tối thứ sáu sau bữa tối, Quảng Dã cùng Tang Lê về căn hộ của cô, hôm nay cô muốn sắp xếp hết đồ dùng sinh hoạt để có thể chính thức chuyển đến.

Tang Lê gấp quần áo, Quảng Dã dựa vào tường nhìn dáng vẻ chậm rì rì của cô, cắn viên kẹo bạc hà, buông câu đùa cà lơ phất phơ:

“Em có kéo dài thế nào cũng vô dụng, tối nay em không thoát được đâu.”

Tang Lê vừa hết kỳ kinh nguyệt, cô quay đầu đối diện với ánh mắt đen sâu hun hút của anh, nghe ra ý trong lời nói, gương mặt ửng đỏ, “Quảng Dã, anh có thể đừng xấu xa như vậy không…”

Anh nắm lấy tay cô, kéo vào lòng, cúi đầu nhìn cô:

“Đây gọi là xấu sao? Đêm nay còn xấu hơn nữa.”

Cô xấu hổ cúi đầu, cằm bị anh giữ lại nâng lên, nụ hôn mang hương bạc hà của anh áp xuống, nóng bỏng như thiêu đốt.

Ngại ngùng nhưng không thể nhịn được mà gần gũi hơn, vài giây sau Tang Lê không kìm được mà ôm lấy cổ anh, Quảng Dã xoay người, đẩy cô dựa vào tường. Cô quá thấp bé trước mặt anh, nên anh giữ lấy gáy cô vừa cúi xuống hôn sâu hơn, lúc nặng lúc nhẹ cắn lấy đôi môi đỏ mọng, kỹ năng hôn ngày càng thành thạo.

Một lúc sau, anh dừng lại, kề môi sát bên tai cô thở từng nơi nặng nề:

“Bây giờ đã muốn rồi.”

Tang Lê đỏ mặt bảo anh đừng nhì nhằng, họ thì thầm vài câu, cô kéo cổ áo anh, nhẹ nhàng nói điều mà anh thích nghe:

“Thực ra tối nay em cũng không muốn trốn…”

Anh cười lười biếng, giọng trầm khàn: “Nghĩ anh không biết à? Tối qua trong xe, anh hôn em đến ướt thành như vậy.”

Tang Lê run rẩy hàng mi, “Anh cũng vậy mà…”

“Ừ, nó đói đến chảy nước miếng.”

Cô bị lời nói của anh làm cho không chịu nổi, trốn khỏi vòng tay anh: “Em tiếp tục thu dọn đây…”

Quảng Dã cười khẩy, không trêu cô nữa, bản thân cũng khó chịu.

Một lúc sau, dì Triệu quản gia gọi điện hỏi về việc của Tang Lê: “Tiểu Dã, mấy hôm trước cậu bảo tôi sắp xếp đồ đạc trong phòng của cô Tang Lê, tôi đã sắp xếp xong rồi, có để tiếp trong phòng ngủ không?”

Hôm đó Quảng Dã về biệt thự để lấy đồ của Tang Lê, nhưng sau đó biết sự thật, anh lập tức đi tới sân bay, chuyện này cũng bị anh bỏ quên.

Quảng Dã hỏi ý Tang Lê, cô dĩ nhiên muốn lấy, đặc biệt là những món đồ anh tặng cô. Quảng Dã nói: “Anh đưa em qua lấy, tiện mang về chỗ anh luôn.”

Quảng Dã nhắn tin lại cho quản gia, sau đó giúp Tang Lê thu dọn đồ đạc, xách hành lý, dắt cô xuống tầng.

Tang Lê chợt nhớ ra điều gì: “Quảng Dã…”

“Ừ.”

“Bà nội anh còn ở nhà không?”

Mắt Quảng Dã thoáng qua cảm xúc, anh buông tay cô ra rồi ôm eo cô: “Em không muốn gặp thì cứ ngồi trong xe đợi, anh sẽ lấy đồ cho em.”

“Em không sao, em chỉ lo cho anh thôi…”

Cô nhìn anh, giọng nhẹ nhàng: “Nếu tối nay bà nội vẫn ở đó, anh đừng cãi nhau với bà nhé? Em không muốn anh lại tức giận.”

Dù sao thì Phạm Mạn Chi cũng là bà nội của Quảng Dã, anh trước đây rất yêu quý bà, cô không muốn anh vì cô mà tâm trạng lại bị ảnh hưởng.

Quảng Dã không nói gì, chỉ ôm cô chặt hơn.

Chiếc Mercedes G-Class chạy trong màn đêm dày đặc, tối nay theo dự báo thời tiết sẽ có mưa.

Hai mươi phút sau, họ dừng trước cửa biệt thự nhà họ Quảng.

Tang Lê nhìn vào mắt Quảng Dã: “Em sẽ cùng anh vào, đã tới đây rồi, nếu chú và dì ở nhà, em cũng phải vào chào hỏi một tiếng.”

Hai người xuống xe, Quảng Dã nắm tay cô bước vào, quản gia đã báo trước cho Quảng Minh Huy và Tống Thịnh Lan, cả hai đều ở nhà, thấy Tang Lê, họ đều rất vui. Tống Thịnh Lan nhìn thấy hai đứa rõ ràng trạng thái tốt hơn nhiều so với lần ăn cơm trước, cười nói:

“Biết hai đứa đều thích nhau từ trước, hôm đó mẹ đã trực tiếp tác hợp rồi, Tiểu Dã, con cũng thật là, lúc đó thái độ với Lê Lê tệ như thế.”

Quảng Minh Huy cười: “Tiểu Dã ngoài miệng thì nói không, nhưng lòng thì lại khác, điều này anh biết rõ nhất.”

Tống Thịnh Lan và Tang Lê đều cười, Quảng Dã bất đắc dĩ cười trừ quay mặt đi, Tống Thịnh Lan nắm tay Tang Lê, giọng nhẹ nhàng: “Lê Lê, thấy hai đứa hạnh phúc là dì yên tâm rồi, bây giờ cháu và Tiểu Dã hãy thật lòng kiên định mà ở bên nhau, nếu nó bắt nạt cháu, cứ nói với dì, dì sẽ giúp cháu dạy dỗ nó.”

Quảng Minh Huy trêu chọc: “Em thì sao mà quản được, con trai chúng ta chỉ có Lê Lê mới quản được.”

Tang Lê cười nhìn Quảng Dã, trò chuyện vài câu, Quảng Minh Huy ho vài tiếng rồi đổi chủ đề: “Tiểu Dã, Lê Lê, bà nội đang ở trên tầng, hay là chúng ta đi lên uống ly trà?”

Phạm Mạn Chi vẫn đang ở nhà.

Mắt Quảng Dã hơi nhíu lại, giọng điệu thờ ơ: “Không, con chỉ đưa Lê Lê về lấy ít đồ, lấy xong là đi.”

Chuyện của Thiều Tuyết Âm cùng với chuyện năm xưa, hiện giờ Quảng Dã vẫn còn rất giận Phạm Mạn Chi.

Quảng Minh Huy cũng không miễn cưỡng, “Được rồi…”

Quảng Dã dẫn Tang Lê lên tầng, vào phòng ngủ, đồ đạc đã được sắp xếp. Tang Lê nói trước đây cô đã vào đây một lần, nhưng lần này vào, tâm trạng từ chua xót đã chuyển thành niềm vui khi mất mà tìm lại được.

Nhìn thấy một thùng đầy gấu bông, cô cười vui vẻ: “Mang những thứ này về sắp lại trong phòng nhé?”

Quảng Dã cười lười biếng, “Theo ý em.”

Tang Lê nhìn thấy một thùng khác, là những thứ trước đây đặt trên bàn của cô, cô lấy bức tranh anh vẽ ra, “Bức tranh này anh xé khi nào vậy?”

Quảng Dã cúi mắt nhìn, “Chính là khi hỏi em lần cuối cùng.”

Cô giả vờ tức giận: “Anh xé bức tranh quan trọng đối với chúng ta như vậy, thật là tùy tiện, không trân trọng chút nào cả.”

“Không phải, anh xé xong hôm sau đã hối hận rồi…”

Nhìn điệu bộ muốn giải thích của anh, cô không nhịn được cười: “Trêu anh thôi, em không giận, dán lại là được.”

Một cuộc gặp gỡ đặc biệt trong đời, chỉ cần không bỏ lỡ là tốt rồi.

Tang Lê vuốt ve bức tranh, “Đóng khung lại bức tranh này, lần này em sẽ trân trọng nó, đặt cùng với bức em vẽ cho anh ở nhà nhé?”

“Được.”

Cô lấy ra cuốn album, lần trước cô rất ngạc nhiên: “Cuốn album này anh làm từ khi nào vậy?”

“Lúc em về quê nửa tháng, anh vốn định đợi em về rồi tặng.”

Tang Lê nghĩ đến tâm trạng mong chờ của anh khi làm món quà, cảm thấy đau lòng đến đỏ hoe mắt, anh vội ôm lấy cô, cười dỗ dành: “Không sao rồi, bây giờ em đã nhận được, món quà này anh làm không uổng công.”

“Quảng Dã, sau này chúng ta sẽ chụp thật nhiều ảnh nhé? Chúng ta sẽ làm tiếp cuốn album này.”

“Được, sau này chúng ta già đi còn có kỷ vật để mang ra xem.”

Tang Lê cười gật đầu, sắp xếp xong đồ đạc, Quảng Dã nói anh lên tầng lấy thêm ít đồ của anh, Tang Lê ở lại phòng đợi anh.

Cô lật xem album, lúc đó cửa phòng bật mở.

Cô ngước mắt lên, thấy Phạm Mạn Chi được người giúp việc dìu vào, cô sững sờ.

Quảng Minh Huy và Tống Thịnh Lan đi phía sau, Phạm Mạn Chi nhìn Tang Lê bây giờ đã trở nên thanh tú dịu dàng, khí chất thay đổi, đầy vẻ áy náy lên tiếng gọi cô:

“Tang Lê…”

Tang Lê đặt album xuống, cô hơi bất ngờ, vài giây sau lên tiếng:

“Bà nội.”

Đã sáu năm cô không gặp Phạm Mạn Chi, đối phương đã già đi, trông không còn khỏe mạnh như trước, thần thái cũng không còn minh mẫn mạnh mẽ như xưa.

“Bà vừa nghe thấy cháu và Tiểu Dã về, không muốn lên tầng gặp bà già này, bà phải xuống đây gặp hai đứa.”

Phạm Mạn Chi nhìn Tang Lê, ngữ điệu mềm mại: “Mấy năm không gặp, Tang Lê cháu đã thay đổi rất nhiều, xinh đẹp hơn, cũng có khí chất hơn. Bà nghe nói bây giờ cháu là trưởng đoàn múa lớn, rất giỏi.”

Tang Lê cụp mắt không nói gì, Phạm Mạn Chi nghĩ đến những việc đã làm trước đây, trong lòng tràn đầy sự hối hận, chậm rãi lên tiếng: “Tang Lê, bà thân là bà nội của Quảng Dã, bà muốn xin lỗi cháu vì những chuyện trước đây. Là bà đã không tôn trọng tình cảm giữa cháu và Quảng Dã, hành động của bà đã làm cháu đau khổ, làm Quảng Dã trở nên trầm lặng không thích nói cười. Chính bà đã làm mất sáu năm của hai cháu vốn thật lòng yêu nhau. Bây giờ, cháu và Quảng Dã ở bên nhau, bà rất ủng hộ, cũng hy vọng hai đứa sẽ hạnh phúc.”

Quảng Minh Huy tiến lên đỡ lấy Phạm Mạn Chi đang ho khan, Phạm Mạn Chi đau lòng mà khẩn thiết nhìn về phía Tang Lê, nước mắt chực rơi:

“Thật lòng xin lỗi cháu, hy vọng cháu có thể tha thứ cho bà. Lúc đó, bà làm vậy vì muốn tốt cho Tiểu Dã, nghĩ rằng việc sắp xếp cho nó một tương lai tốt hơn là điều đúng đắn, mà bà đã nghĩ rằng cháu thích khiêu vũ, đi học múa để theo đuổi ước mơ cũng là một lựa chọn tốt…”

Tang Lê chưa kịp nói gì thì một giọng lạnh lùng đã vang đến:

“Cái bà nói là đưa cô ấy đi theo đuổi ước mơ, chẳng phải chỉ để biện minh cho hành động của mình, vậy mà còn gọi đó là vì muốn tốt cho cô ấy sao?”

Mọi người quay đầu lại, Phạm Mạn Chi nhìn thấy Quảng Dã, trong lòng bỗng run lên:

“Tiểu Dã…”

Không biết Quảng Dã đã đến từ khi nào, anh bước vào với vẻ mặt lãnh đạm:

“Bà thấy Tang Lê bây giờ rất xuất sắc, nhưng bà có biết để có được những thứ này cô ấy phải đánh đổi bằng gì không?”

Quảng Dã đưa cho Phạm Mạn Chi xem: “Đây là báo cáo kiểm tra sức khỏe của Tang Lê gần đây. Cô ấy bị suy dinh dưỡng, lao lực kéo dài, áp lực tinh thần quá lớn, tổn thương nghiêm trọng niêm mạc dạ dày do phải dùng thuốc chống mất ngủ và chống trầm cảm lâu dài. Bà có biết cô ấy đã sống như thế nào không? Cô ấy suýt chút nữa đã không thể trở về.”

Phạm Mạn Chi sững sờ, Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy kinh ngạc: “Tang Lê, cháu…”

Quảng Dã nhìn Phạm Mạn Chi, trong ánh mắt đầy sự nặng nề: “Bà nói cháu đã trở nên trầm lặng ít nói trong sáu năm qua, nhưng ít nhất cháu vẫn ở quê nhà, bên cạnh bố mẹ, cũng không thiếu tiền. Còn Tang Lê thì sao? Vốn dĩ cô ấy đã đậu vào Vân Đại, có thể an ổn học đại học trong nước, cô ấy một thân một mình, bố mẹ đều không còn, nhưng bà lại ép cô ấy ra nước ngoài không dựa vào sự trợ giúp của bà, sống trong căn hộ tồi tàn, mỗi ngày làm ba công việc để kiếm tiền học phí, ăn uống tiết kiệm, luyện múa đến mức toàn thân đầy thương tích. Đây gọi là cho cô ấy quyền theo đuổi ước mơ sao? Bà nghĩ ai cũng muốn điều đó sao?”

Chóp mũi Tang Lê cay cay, cô giữ chặt tay Quảng Dã, “Quảng Dã…”

Quảng Dã nghĩ đến những ấm ức mà Tang Lê phải chịu, lòng cảm thấy đau đớn: “Khi bà ép Tang Lê rời đi, sau khi cô ấy trở về nước cũng chịu đựng mà không nói ra sự thật. Sau khi cô ấy đi, bao nhiêu người đã bàn tán sau lưng cô ấy, nói rằng cô ấy ham tiền nhà chúng ta, lợi dụng xong rồi lại bỏ rơi cháu. Lần này cô ấy về nước, lại có bao nhiêu người nói rằng cô ấy sống không tốt ở nước ngoài, muốn quay lại bám vào cháu. Cô ấy đã chịu bao nhiêu lời dị nghị? Những tổn thương này chỉ một câu xin lỗi có thể bù đắp được sao? Cô ấy có thể chấp nhận, nhưng cháu thì không.”

Phạm Mạn Chi nghe vậy, áy náy không nói nên lời. Quảng Dã cười nhẹ một tiếng:

“Hơn nữa bà xin lỗi không phải vì bà thật sự nhận ra mình sai rồi, mà vì bà phát hiện ra cháu cương quyết không chấp nhận hôn nhân do bà sắp xếp, phát hiện ra cháu thà sống độc thân cả đời cũng không ở bên Thiều Tuyết Âm, nên bà mới bắt đầu hối hận. Nếu lúc đó cháu đồng ý với sắp xếp của bà, vậy bà còn cảm thấy quyết định lúc trước là sai không?”

Sắc mặt Phạm Mạn Chi trở nên cứng đờ.

Tang Lê cay cay sống mũi, Quảng Dã nói bằng giọng khàn khàn: “Ban đầu, cháu có thể cùng Tang Lê học đại học, cùng tốt nghiệp, có lẽ bây giờ đã kết hôn rồi, cũng sẽ không lãng phí sáu năm vô ích như vậy, nhưng tương lai của cô ấy đã bị bà thay đổi. Ai sẽ đòi lại công bằng cho cô ấy?”

Quảng Dã ôm lấy Tang Lê, nhìn Phạm Mạn Chi, từng lời từng lời thốt ra:

“Bố mẹ Tang Lê không còn nữa, cô ấy từng không có ai yêu thương bảo vệ, nhưng từ nay về sau, cháu sẽ bảo vệ cô ấy. Những gì bà cho là không xứng, không đủ tốt, với cháu lại là bảo bối quan trọng nhất. Chỉ cần cháu ở đây, không ai được làm tổn thương cô ấy nữa.”

Quảng Dã cầm đồ của Tang Lê, dẫn cô rời đi.

Bước ra khỏi biệt thự, anh đặt đồ của cô lên xe, kiềm chế cảm xúc, nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”

Tang Lê khẽ đáp lại, đôi mắt ướt đẫm.

Chiếc xe lướt qua những con phố đông đúc, cuối cùng đến phố Tùng Hải, anh dẫn cô đi vào nhà.

Đóng cửa lại, cô nhìn anh đặt hành lý xuống, rồi tiến đến ôm anh từ phía sau.

Hai tay cô ôm chặt lấy eo anh, áp mặt vào lưng anh, vành mắt như ngâm mình trong nước mà đỏ lên.

Nghĩ đến những lời anh vừa nói trước mặt Phạm Mạn Chi, cảm giác ấm ức cô chôn dưới đáy lòng nhiều năm nay đã bị tình yêu của anh phá tan con đê che chắn, cô bật khóc:

“Quảng Dã, cảm ơn anh…”

Cô nghẹn ngào: “Ngoài bà ngoại, sẽ không có ai đối xử tốt với em như anh nữa, sẽ không có ai…”

Quảng Dã quay lại, ôm chặt cô vào lòng, lau đi nước mắt, nhìn thẳng vào mắt cô: “Đó là lời hứa vào sinh nhật mười tám tuổi của em, không phải sao?”

Anh nói, sau này cô không chỉ có bà ngoại, mà còn có anh.

Khi cô vui vẻ, anh sẽ bên cạnh cô, khi cô buồn bã, anh sẽ an ủi cô. Những tổn thương và đau khổ cô từng trải qua, hãy để anh từ từ chữa lành.

Anh nhìn sâu vào đôi mắt đẫm lệ của cô, nói những lời như thuở nào:

“Tang Lê, chỉ cần em muốn, anh sẽ mãi mãi ở bên em.”

Nước mắt tràn ra từ khóe mắt, cô nhón chân chủ động hôn anh.

“Em yêu anh, Quảng Dã…”

Quảng Dã giữ chặt lấy cổ cô, nhanh chóng chuyển từ khách sang chủ, cạy mở hàm răng.

Hơi thở anh nóng bỏng, che trời lấp đất như cơn lốc dữ dội. Tang Lê lùi về sau hai bước, bị đẩy xuống ghế sofa, nụ hôn của anh mãnh liệt, cô ngửa đầu đáp lại, ngón tay nõn nà bám chặt lấy ghế, trên sofa xuất hiện từng vết lún rõ ràng.

Từ sau cổ chuyển đến eo cô, anh ôm chặt cô vào lòng, như muốn khẩn khoản khóa cô ở trong lồng ngực, tiếc không thể khảm cô vào xương tủy của mình.

Như đi trên sa mạc bỗng tìm thấy ốc đảo, anh khao khát mà hôn cô sâu hơn, càn quét xâm lược hơn, từ đôi môi nóng đến tâm can, thời gian xung quanh Tang Lê như bị đóng băng, chỉ còn anh rõ ràng và sống động, thúc đẩy trái tim cô thình thịch loạn nhảy.

Ngoài trời mưa xối xả, nước như muốn tràn qua cửa sổ mà nhảy vảo, nơi họ đứng như sụp xuống trong biển nước mênh mông.

Một lúc lâu sau, đầu óc Tang Lê như quả bóng bơm căng lên, sắp thiếu oxy, cho đến khi cô giẫm phải quần áo của mình, Quảng Dã mới dừng lại, anh hít thở nặng nề, cúi xuống nâng gương mặt đã đỏ bừng của cô, bế cô lên đi về phía phòng ngủ.

“Phòng ngủ hay phòng tắm.”

Giọng anh nghèn nghẹn.

Cô áp mặt vào ngực anh, đỏ mặt: “Đi tắm trước…”

Bước vào phòng tắm, tấm lưng mảnh khảnh của cô áp vào bức tường gạch men, cô run lên vì lạnh, anh lại kéo cô lại gần, ôm lấy cô thật chặt.

Nước từ vòi sen trên đầu chảy xuống, tầm nhìn trở nên mơ hồ.

Người đàn ông lại cúi xuống mãnh liệt mà hôn cô, nụ hôn nóng bỏng hơn cả dòng nước, lấy đi từng chút hô hấp.

Mặt của Tang Lê bị nước xối vào, không thể mở mắt, đầu óc trở nên hỗn loạn dưới hơi thở đang càn quấy của anh, cô không thể làm gì ngoài đáp lại theo bản năng của tình yêu.

Hơi nước tràn ngập, như một khu rừng mù sương, cô men tìm dấu vết của anh.

Nước rơi dưới chân, bắn tung tóe như hoa, tình yêu nở rộ như đang lạc vào biển sâu không có điểm dừng, chỉ còn lại anh dẫn dắt cô vào giấc mộng cuồng si.

Không biết đã qua bao lâu, cửa phòng tắm mở ra.

Trong phòng ngủ chỉ có một ánh đèn vàng mờ yếu ớt, Tang Lê đặt lưng lên đệm giường mềm mại, mở mắt ra, ánh sáng mờ ảo khiến lòng người say đắm.

Quảng Dã nghiêng người, kéo chăn qua, nhìn cô:

“Chịu đựng một chút nhé?”

Cảm nhận sự chiếm đoạt độc nhất của anh dành cho cô, gò má Tang Lê đỏ ửng lên, lông mi run rẩy như chiếc chổi nhỏ, giọng nói mềm dính như cục bột nếp:

“Có, có thể không chịu nổi, anh đừng quá mạnh…”

Anh cười, cắn nhẹ vào tai cô, “Không sao, nó chịu được là được.”

Mặt cô lại đỏ thêm một bậc, môi run nhẹ:

“Có lẽ, cũng khó…”

Anh thấp giọng nói: “Không khó, cho chút thời gian, ăn đến no căng rồi sẽ thích thôi.”

Cô xấu hổ không nói nên lời, tim đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lòng ngực, cảm nhận sự lo lắng của cô, giọng nói dịu dàng của anh vang lên bên tai: “Đừng sợ, ban đầu anh sẽ nhẹ nhàng, nếu thấy khó chịu thì nói anh biết.”

Bên ngoài vang lên vài tiếng sấm, mưa ngày càng nặng hạt.

Căn hộ của anh ở tầng trên cùng, mưa và gió mang đến âm thanh rõ ràng nhất, những giọt mưa nặng nề đập vào cửa sổ kính làm âm thanh thình thịch vang vọng, lúc này cả thành phố chìm trong bóng tối, như đang ở ngày tận thế.

Bên trong dường như cách biệt với bên ngoài, một cơn mưa lớn trút xuống, Tang Lê gần như ngạt thở rồi lại được kéo lên khỏi mặt nước, lặp đi lặp lại, những nụ hôn đứt quãng, chỉ còn tiếng thì thầm của Quảng Dã bên tai.

Thời gian bị sự kiên nhẫn của anh kéo dài đến khó chịu.

Mãi đến rất lâu sau, cô như trôi nổi trên mặt biển, thế giới đảo điên quay cuồng.

Cảm giác bàn tay anh buông ra, Tang Lê mới mở mắt, thấy Quảng Dã đứng lên mở ngăn kéo, tiếng sấm xa xa rền vang, anh nhanh chóng ôm chặt lấy cô, nhìn sâu vào mắt cô, mắt anh đỏ ngầu:

“Em có yêu anh không?”

Cô bám lấy bờ vai anh, “Yêu…”

Mồ hôi trên trán đầm đìa, nhưng cô không rời mắt khỏi anh, muốn khắc sâu hình ảnh anh lúc này vào trái tim mình, đôi mắt chua xót: “Cực kì yêu…”

Anh hôn lên môi cô, đáy mắt sôi trào:

“Anh cũng yêu em, mãi mãi.”

Sau khi về nước, đây là lần đầu tiên cô nghe anh nói yêu cô.

Nhưng cô lại cảm thấy anh đã nói nhiều lần rồi, ẩn chứa trong mỗi ánh mắt anh nhìn cô, ẩn chứa trong mỗi hành động trái ngược với lời nói của anh, ẩn chứa trong mỗi cái ôm và nụ hôn.

Anh yêu cô.

Vạn phần chắc chắn, đến chết không phai.

Những giọt mưa ồn ào rơi xuống, những cơn sóng dưới đáy biển bị cuồng phong lôi lên, khiến con người ta cũng bị cuốn vào dòng nước hỗn loạn chảy xiết

Trong khoảnh khắc trọn vẹn ấy, đôi mắt cô bị tình yêu quét qua, rơi xuống những giọt nước mắt.

Quảng Dã ôm cô thật chặt, hôn lên những giọt nước mắt, lưu luyến vô cùng:

“Tang Lê, hứa với anh.”

“Không bao giờ rời xa anh nữa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.