Hy Vọng Xa Vời Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 75




Không phải anh nói là chiều nay không ở công ty sao…

Tang Lê ngây ngốc nhìn Quảng Dã, nỗi nhớ kìm nén mấy ngày nay dâng lên làm lòng cô xao động, nhưng vì Thiều Tuyết Âm đứng cạnh nên cô không dám tiến lên, chỉ có thể đứng yên tại chỗ.

Thấy Quảng Dã từng bước tiến lại gần, ánh mắt Thiều Tuyết Âm lập tức sáng lên, cô ta cong đôi môi đỏ mọng, vội vàng lên tiếng để thu hút sự chú ý của anh: “A Dã…”

Cô ta gọi một cách thân mật, như thể có mối quan hệ không bình thường với Quảng Dã.

Tuy nhiên, người đàn ông chỉ thờ ơ nhìn cô một cái, Thiều Tuyết Âm liền vội nói: “A Dã, bây giờ cậu có rảnh không? Mình đại diện cho Bách Nhạc muốn thương lượng thêm một buổi biểu diễn thương mại vào buổi tối đầu tiên của lễ hội nghệ thuật Thủy Trấn, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?”

Chưa kịp nói thêm gì, người đàn ông đã thẳng thừng từ chối, không hề có một chút nể nang:

“Không rảnh, cậu tự đi bàn với người phụ trách liên quan đi.”

Thiều Tuyết Âm bối rối: “…”

Sắc mặt Quảng Dã vẫn lạnh lùng, tầm mắt chuyển hướng về phía Tang Lê: “Đi thôi, tôi dẫn em lên.”

Tang Lê ngớ người, khẽ giọng đáp lại, rồi theo sau.

Nụ cười trên mặt Thiều Tuyết Âm bỗng chốc cứng đờ.

Tang Lê dẫn theo Sài Hoằng và Liễu Hà, đi cùng Quảng Dã và trợ lý của anh vào thang máy riêng.

Thang máy đi lên, Tang Lê và Quảng Dã đứng song song.

Tang Lê nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, không ngờ Quảng Dã lại không nể mặt Thiều Tuyết Âm như thế, vẫn lạnh lùng như xưa.

Cô quay sang nhìn Quảng Dã, mở miệng nói: “Không phải anh đã nói buổi chiều không ở công ty sao?”

Quảng Dã vẻ mặt thờ ơ:

“Chuyện đó bị hủy bỏ rồi.”

Phía sau, Dung Vũ đang ngơ ngác: Không phải sếp đã cố tình hoãn lại thời gian gặp mặt với công ty khác sao???

Tang Lê đáp lại một tiếng, trong lòng âm thầm vui vẻ.

Đã mấy ngày không gặp anh rồi, thật tốt.

Cô khẽ nở nụ cười, hiện lên đôi má lúm, khoảnh khắc sau đó chạm phải ánh mắt Quảng Dã phản chiếu trong gương thang máy, cô lúng túng, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên căng thẳng.

Quảng Dã quay mặt đi.

Ra khỏi thang máy, Quảng Dã đi đến văn phòng, không tham gia vào cuộc đàm phán, Ninh Luân đã đợi sẵn Tang Lê và dẫn họ vào phòng họp.

Đi phía sau, Sài Hoằng nháy mắt với Tang Lê: “Tang Lê, cảm giác như tổng giám đốc Quảng đối xử với cô rất đặc biệt? Còn đích thân dẫn cô lên, cái này cũng quá phô trương rồi đấy.”

Gương mặt Tang Lê ửng đỏ, bảo anh ta tập trung vào việc đàm phán đi.

Trong phòng họp, Ninh Luân nói rằng Vân Chiêm vẫn hài lòng với Trừng Vũ nhất, hôm nay gọi họ đến là để ký hợp đồng và xác nhận lại kĩ hơn một số chi tiết.

Không ngờ có thể ký hợp đồng ngay, ba người thở phào nhẹ nhõm, vui mừng đồng ý.

Khi họ đang nói chuyện trong phòng họp, bên kia Thiều Tuyết Âm cũng đi lên, nói muốn tìm Ninh Luân để bàn chuyện, phó giám đốc dự án biết thân phận của cô, cười nói: “Cô Thiều, rất tiếc lần này nhà tổ chức biểu diễn thương mại Vân Chiêm đã chọn rồi, giám đốc Ninh đang ở trong đó ký hợp đồng với bên kia.”

“Đã chọn rồi?” Người phụ nữ ngạc nhiên, “Chọn bên nào?” 

Ánh mắt Thiều Tuyết Âm nhìn về phía phòng họp, thấp thoáng thấy bóng dáng Tang Lê, lông mày nhíu lại: “Các anh chọn Trừng Vũ sao…”

“Đúng vậy.”

Phó giám đốc nói rằng Bách Nhạc cũng rất tốt, nhưng lần này xét trên nhiều khía cạnh, đoàn múa dân tộc phù hợp với phong cách lễ hội nghệ thuật Thủy Trấn hơn so với dàn nhạc giao hưởng.

Nghe vậy, sắc mặt Thiều Tuyết Âm càng khó coi.

Mấy năm nay cô ta luôn âm thầm theo dõi Tang Lê, ban đầu cô nghĩ Tang Lê dù có ra nước ngoài cũng không thể từ một con gà rừng trở thành phượng hoàng, không ngờ cô ngày càng nổi tiếng, tự thành lập đoàn múa, còn trở thành diễn viên múa chính.

Tang Lê vừa về nước, Quảng Dã đã trao cơ hội biểu diễn cho cô…

Ban đầu Thiều Tuyết Âm đến đây muốn nhờ Tống Thịnh Lan giúp nói một lời để Vân Chiêm mở cửa sau cho Bách Nhạc, cô còn tự tin thề với các thành viên trong đoàn rằng có thể giành được quyền chủ trì, nhưng không ngờ kết quả đã được định đoạt.

Cô chưa bao giờ thắng trước Tang Lê.

Nghĩ đến chuyện đối mặt với ánh mắt của các thành viên, Thiều Tuyết Âm bối rối, tức giận siết chặt tay, “Tổng giám đốc Quảng đâu, tôi muốn gặp cậu ấy.”

Một lát sau, cửa phòng tổng giám đốc được trợ lý mở ra.

Thiều Tuyết Âm bước vào, đến trước bàn Quảng Dã, cảm xúc mất khống chế:

“A Dã, cậu đã trao quyền chủ trì buổi biểu diễn thương mại tối đầu tiên của Thủy Trấn cho Trừng Vũ sao?”

Quảng Dã gõ máy tính, lười nhìn cô: “Chuyện này không thuộc quyền quản lý của tôi.”

“Không thuộc quyền quản lý của cậu? Vậy tại sao Trừng Vũ lại được chọn? Bách Nhạc bọn mình thua kém chỗ nào? Hay chỉ vì có Tang Lê trong đó?!”

Quảng Dã trực tiếp nhấn số máy nội bộ, giọng lạnh lùng gọi Dung Vũ:

“Sao người nào cậu cũng cho vào đây được vậy, vào dẫn ra ngoài.”

Dung Vũ nhanh chóng đi vào, thấy Quảng Dã đã không còn kiên nhẫn với cô ta, sắc mặt Thiều Tuyết Âm sụp đổ, điên cuồng: “A Dã, người phụ nữ đó đã rời đi sáu năm rồi, cô ta không còn thích cậu nữa, sao cạu vẫn không quên? Tang Lê có gì tốt? Rõ ràng cô ta chỉ dựa vào quan hệ với anh mới được chọn chứ gì!”

Quảng Dã ngước mắt nhìn cô ta, ánh mắt vẫn lạnh như băng:

“Nếu cậu dám nói thêm một câu nữa, tôi sẽ cho bảo vệ vào đưa cậu ra ngoài.”

Khí thế của anh khiến sống lưng người ta lạnh buốt, Thiều Tuyết Âm tức giận đến toàn thân run rẩy, “Quảng Dã…”

Một giọng nữ cắt ngang lời cô:

“Cô Thiều, phiền cô có chừng mực một chút.”

Thiều Tuyết Âm quay đầu, thấy Dụ Niệm Niệm mang giày cao gót bước vào, cười nhẹ: “Cô Thiều, quyền chủ trì buổi biểu diễn thương mại nhỏ như vậy làm gì cần đến tổng giám đốc Quảng phải quyết định, tuần trước anh ấy đã đi công tác, hơn nữa Trừng Vũ vốn dĩ đã phù hợp với điều kiện của chúng tôi, huống chi độ nổi tiếng của Tang Lê hoàn toàn không thua kém gì Bách Nhạc? Nhiều nhà hát còn tranh nhau mời cô ấy biểu diễn.”

Sắc mặt Thiều Tuyết Âm cứng đờ.

“Hơn nữa, nếu thật sự phải dựa vào quan hệ, Tang Lê chẳng cần dựa vào Quảng Dã, cô ấy là bạn thân của tôi, chỉ cần dựa vào tôi là phó tổng giám đốc là đủ rồi, có vấn đề gì không?”

Dụ Niệm Niệm mỉm cười: “Cô Thiều, cô đại diện cho Bách Nhạc, tôi khuyên cô đừng làm chuyện khó coi, làm mất mặt Bách Nhạc.”

Mọi người đều bênh vực Tang Lê, Thiều Tuyết Âm mất hết mặt mũi, không nói nên lời, cuối cùng tức giận bỏ đi.

Cô ta đi rồi, Dụ Niệm Niệm thở phào nhẹ nhõm: “Thiều Tuyết Âm này gan thật, ở Vân Chiêm còn dám đối đầu với Tang Lê, nghĩ nơi này là địa bàn của ai chứ.”

Cô nhìn Quảng Dã, tò mò trêu: “Quảng Dã, lần này nhà tổ chức lựa chọn cậu không cho bọn mình can thiệp, cậu không sợ Tang Lê không được chọn à?”

Quảng Dã lật qua tài liệu, giọng thản nhiên: “Cô ấy không đủ năng lực sao?”

Trước đó, chỉ cần liếc qua danh sách ứng cử viên lần này, anh đã không cần quản gì nữa, từ đầu đến cuối, anh luôn nghĩ rằng cô đủ giỏi, không cần dựa vào anh.

Lời này nghe qua đã thấy chứa đầy sự cưng chiều, Dụ Niệm Niệm nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi, dạ dày của Tang Lê sao rồi?”

“Không phải cậu mới càng rõ hơn sao?”

“Chắc chắn là mình không thể hiểu rõ bằng cậu rồi, dù sao thì khi cậu ấy đau dạ dày, chính cậu đã đưa cậu ấy vào bệnh viện mà.” Dụ Niệm Niệm nháy mắt cười như đang ra hiệu cổ vũ, “Quảng Dã, cậu phải quan tâm đến Tang Lê nhà mình nhiều hơn nữa đi. Hiện giờ cậu ấy sống một mình, ở Vân Lăng không có ai chăm sóc, thật quá đáng thương mà.”

Quảng Dã ngẩng đầu nhìn cô.

Dụ Niệm Niệm bỏ tay vào túi, vừa cảm thán vừa bước ra ngoài: “Dù sao thì bây giờ Lê Lê rất có sức hấp dẫn, rất nhiều người đàn ông muốn quan tâm cậu ấy. Nếu có người không quan tâm, thì sẽ có người khác quan tâm thôi.”

“…”

Quảng Dã nhìn vào máy tính, đôi mắt đen sâu thẳm.

Trong phòng họp.

Hai bên đã thảo luận suốt hai tiếng đồng hồ.

Mặt trời mùa đông ở Vân Lăng lặn sớm, ngoài trời ánh sáng đã mờ đi, hai bên đã đạt được thỏa thuận hợp tác và cuối cùng đã ký xong hợp đồng.

Ninh Luân mỉm cười tiễn họ ra ngoài, Tang Lê quay đầu nhìn thoáng qua, liền thấy Dụ Niệm Niệm đi tới, “Ký xong hợp đồng rồi à?”

“Ừ.”

“Qua đây ngồi chút đã, đừng vội đi.”

Tang Lê nghe vậy, để Sài Hoằng và Liễu Hà về trước, Ninh Luân thấy Dụ Niệm Niệm khoác tay Tang Lê, ngạc nhiên: “Tổng giám đốc Dụ, các cô là…”

“Tang Lê, bạn thân của tôi, lần này các anh đã chọn đúng đối tác hợp tác rồi.”

Ninh Luân ngạc nhiên: “Trùng hợp vậy sao…”

Dụ Niệm Niệm kéo Tang Lê đi về phía trước, Tang Lê ngạc nhiên: “Giám đốc Ninh không biết sao?”

“Không biết, là Quảng Dã không cho bọn mình giải thích, cậu ấy nói cậu có thực lực, nếu bọn mình can thiệp, ngược lại cậu sẽ cảm thấy áp lực, không muốn cậu phải suy nghĩ nhiều.”

Tâm tư của cô, Quảng Dã vẫn là người hiểu rõ nhất…

Tang Lê cảm thấy trong lòng ấm áp, lần này thực sự rất vui vẻ.

Hai người đi đến khu văn phòng, nhiều nhân viên bên trong thấy Tang Lê mắt đều sáng lên, đây là đại mỹ nhân từ đâu đến vậy?

Có người nhận ra: “Đây là Tang Lê phải không?!”

Dụ Niệm Niệm cười: “Ồ, thật sự nhận ra à, để tôi giới thiệu, đây là Tang Lê, người tổ chức buổi diễn đầu tiên của Thủy Trấn Minh Nguyệt, trưởng đoàn ca múa nhạc Trừng Vũ, cũng là bạn thân của tôi, thế nào, có phải rất xinh đẹp không?”

Mọi người đều tán thành, Tang Lê không chỉ có ngũ quan tinh tế, vì múa nên dáng người cũng thướt tha mềm mại, khí chất xuất chúng.

Tang Lê mỉm cười chào hỏi họ, có nữ nhân viên yêu thích Tang Lê xúc động đến xin chụp ảnh cùng, cũng có vài nam kỹ sư rụt rè tiến lên, cũng muốn chụp ảnh chung.

Ở đây nhộn nhịp một hồi, tầm mắt của Tang Lê di chuyển, liền thấy trong văn phòng rộng rãi bên cạnh, Quảng Dã đang ngồi bên trong.

Sau khi chụp ảnh xong, Dụ Niệm Niệm kéo Tang Lê: “Được rồi, đừng nhìn mãi nữa, mình dẫn cậu qua đó.”

Tang Lê mặt đỏ bừng bị cô nàng kéo đi.

Gõ cửa văn phòng tổng giám đốc, hai người đi vào, Dụ Niệm Niệm mỉm cười với cô: “Lê Lê, cậu cứ nghỉ ngơi ở đây đi, mình bận việc một chút, tối nay không ăn tối với cậu được.”

Dụ Niệm Niệm đóng cửa văn phòng rời đi, Tang Lê tai đỏ bừng, quay đầu đối diện ánh mắt của Quảng Dã, “Ký xong hợp đồng rồi à?”

“Ừm…”

Cô chậm rãi đi vào trong, Quảng Dã thấy dáng vẻ ngượng ngùng câu nệ của cô, “Tôi còn phải lịch sự mời em ngồi sao?”

“…”

Cô mím môi, rồi ngồi xuống ghế sô pha, ánh mắt quét một vòng quanh văn phòng anh.

Ở vị trí đẹp như vậy trong khu CDB, có thể thấy được địa vị và tài lực của công ty Quảng Dã, Tang Lê khó mà tưởng tượng được Quảng Dã đã làm thế nào để dẫn dắt Vân Chiêm phát triển đến bây giờ, chắc hẳn đã phải bỏ ra rất nhiều tâm sức.

Tang Lê liếc nhìn Quảng Dã, đây vẫn là lần đầu tiên cô thấy anh xử lý công việc, thường ngày anh ngạo mạn, phóng khoáng, giờ lại trở nên nghiêm túc trầm ổn.

Cảm nhận được ánh mắt của Tang Lê lâu không rời đi, cổ họng Quảng Dã khô khan, không thể tập trung, một lúc sau anh tắt màn hình máy tính, gấp lại tài liệu, “Muốn uống gì?”

Cô ngẩn ra, “Nước là được rồi.”

Quảng Dã đứng dậy, rót một cốc nước, đi tới đưa cho cô, “Kết quả khám sức khỏe khi nào có?”

“Chắc phải đợi cuối tuần.”

“Hai ngày nay dạ dày thế nào?”

Giọng anh vẫn đều đều.

“Không có vấn đề gì, bình thường tôi chú ý chút là không dễ tái phát.”

“Bình thường em có chú ý sao?”

“…”

Tang Lê bỗng cảm thấy như trở lại thời điểm anh còn quan tâm chăm sóc cô, khẽ cắn môi đỏ lẩm bẩm: “Tôi sẽ cố gắng.”

Quảng Dã im lặng quay đi.

Thật là hết cách.

Sau khi xong công việc, Quảng Dã cầm lấy điện thoại và áo khoác, nhìn cô vẫn ngoan ngoãn ngồi đó: “Còn chưa đi?”

“Ồ…”

Ra khỏi văn phòng, Tang Lê đi theo Quảng Dã tới thang máy, trên đường, có nhân viên thấy họ đi cùng nhau đều lấy làm kinh ngạc.

Xuống đến hầm để xe, Tang Lê lên xe của Quảng Dã, Quảng Dã khởi động chiếc Bugatti: “Đi đâu?”

“Về nhà.”

Chiếc xe chạy ra khỏi hầm, từ từ hòa vào dòng xe đông đúc.

Quảng Dã nhìn thẳng phía trước, một lúc sau mới lên tiếng: “Đừng để tâm đến những lời Nhiếp Văn nói.”

Tang Lê ngẩn ra, “Gì cơ?”

“Nhiên Nhiên nói với tôi.”

Gian Thư Nhiên nói với anh, hôm đó Nhiếp Văn đã mắng Tang Lê trước cửa công ty đến mức cô bật khóc, có lẽ sau đó tâm trạng của cô bị kích động, bệnh dạ dày mới tái phát.

Tang Lê hiểu ra, lắc đầu, “Tôi thực sự không giận Nhiếp Văn, chưa từng giận, cậu ấy nói đúng…”

Hơn nữa những chuyện đó, nếu không phải Nhiếp Văn nói cho cô, cô cũng không biết được lúc đó Quảng Dã đã như thế nào.

Cô nghĩ đến một chuyện:

“Nhiên Nhiên nói, Thư Niên đã qua đời.”

Mắt Quảng Dã lóe lên một chút, “Ừ.”

Tang Lê trong lòng khổ sở, “Ban đầu tôi còn nghĩ rằng cậu ấy có thể vào Vân Đại…”

Không biết có phải số phận không, cuối cùng Gian Thư Niên vẫn không thể đến Vân Lăng, để lại một nỗi tiếc nuối lớn.

Tang Lê nhìn sang anh, “Sau khi xong việc, anh có thể cùng tôi đến núi Sam Cẩm một chuyến không? Tôi muốn đến thăm cậu ấy.”

Một lúc sau, Quảng Dã đồng ý.

Nửa tiếng sau, xe dừng dưới tiểu khu.

Tang Lê nhìn Quảng Dã, nhẹ cong khóe môi: “Tổng giám đốc Quảng, cảm ơn anh đã đích thân đưa tôi về.”

Quảng Dã nhìn thấy nụ cười của cô, giọng nói hơi cứng lại:

“Tiện đường thôi, tôi vừa hay có việc gần đây.”

Tang Lê ép thấp khóe môi, tiện nói với anh một chuyện: “Ngày kia tôi về Đài Thông một chuyến, thăm bà ngoại, thứ hai tuần sau sẽ trở lại.”

Quảng Dã không nói gì, cô lấy từ trong túi ra một hộp bánh quy, đặt bên cạnh anh: “Đây là bánh quy tôi tự làm, anh nếm thử đi, cảm ơn anh lần trước đã đưa tôi đến bệnh viện…”

Vành tai cô ửng đỏ, sợ anh không nhận nên lập tức xuống xe rời đi.

Nhìn cô bước lên lầu, ánh mắt Quảng Dã không nỡ rời đi, cầm lấy bánh quy, trái tim dần dần bị làm ấm đến tan chảy.

Sắp xếp xong công việc, sức khỏe cũng tốt hơn, Tang Lê bay về Đài Thông.

Đã hơn nửa năm không gặp Liên Vũ Châu, Tang Lê bước vào nhà, nhìn thấy bà lão với tóc hoa râm, vui mừng ôm chầm lấy bà:

“Bà ngoại ——”

“Ừ, Điềm Điềm đấy à……”

Gió lạnh ngoài trời rít lên, Tang Lê mỉm cười nắm tay bà, nhanh chóng dẫn bà vào nhà cho ấm, Tang Lê cởi áo khoác, nhìn điều hòa bên cạnh tivi: “Nhà mình mua điều hòa lúc nào thế ạ, đúng là ấm hơn hẳn.”

“Cái này à, cái này là làng mua cho.”

“Làng mình bây giờ cũng khá giả vậy sao?”

Hai người ngồi xuống, Tang Lê quan tâm đến sức khỏe của Liên Vũ Châu, mặc dù bà đã lớn tuổi nhưng thân thể vẫn khỏe mạnh, định kỳ đi khám sức khỏe, không khí trong lành ở vùng núi, ăn uống lành mạnh, cơ thể cũng không có vấn đề gì lớn.

“Bà ngoại, đợi vài tháng nữa cháu xong việc, nghĩ đến sẽ phát triển ở đâu, cháu sẽ đón bà qua đó.”

“Không cần đâu, bà sống ở đây thấy rất thoải mái…”

“Không được, bà không chỉ phải nghĩ cho sức khỏe của mình, bà cũng phải nghĩ cho cháu nữa chứ, bà phải ở bên cháu thì cháu mới yên tâm, nếu không thì cháu sẽ không làm việc nữa, chỉ ở Đài Thông với bà thôi.”

“Lại nói linh tinh,” Liên Vũ Châu cười gõ nhẹ vào mũi cô, “Biết rồi, bà ngoại đồng ý với cháu.”

Hai người ăn cơm trưa, Liên Vũ Châu hỏi Tang Lê về tình hình gần đây của Từ Hiểu, Tang Lê nói mấy ngày trước Từ Hiểu đã gọi điện cho cô, bây giờ vẫn đang làm việc cho Trương Tinh, mỗi tháng được hơn bốn nghìn tiền lương, cuộc sống cũng tạm ổn nhưng Từ Hiểu vẫn chưa hài lòng lắm.

Liên Vũ Châu thở dài: “Tiểu Hiểu con bé này tham vọng quá nhiều, một khi không biết thỏa mãn, cuộc sống sẽ rất khổ sở.”

Tang Lê mím môi, “Cháu cũng thường xuyên gửi đồ cho cậu ấy.”

“Cháu có thể giúp nó cả đời không? Đây không phải là cách giải quyết vấn đề.”

“Gia đình của Tiểu Hiểu cũng không khá giả, mẹ con bé luôn ghét bỏ bố nó nhu nhược, gia đình sống trong nghèo khó, nên Tiểu Hiểu mới không muốn sau này cũng như vậy.”

“Bà lo con bé không chịu nổi cám dỗ, dễ đi sai đường, nếu cháu thời gian thì nói chuyện với nó nhiều hơn.”

“Dạ.”

“Thời gian qua ở Vân Lăng thế nào? Có gặp dì Tống và chú Quảng không?”

“Có gặp rồi ạ, còn ăn cơm với họ…”

Tang Lê nhớ ra một chuyện, ngập ngừng không nói, Liên Vũ Châu nhận ra, “Về có gặp Tiểu Dã không?”

Cô nắm chặt đũa, “Dạ…”

“Bây giờ cháu và thằng bé thế nào rồi?”

Tang Lê kể lại những chuyện đã xảy ra giữa cô và Quảng Dã trong thời gian qua, Liên Vũ Châu nghe xong, hiểu rõ mọi thứ, “Bao nhiêu năm trôi qua, nó vẫn rất tốt với con.”

Tang Lê gật đầu, Liên Vũ Châu không nói gì thêm.

Ăn cơm xong, Tang Lê không muốn để Liên Vũ Châu mệt nên nhận làm việc nhà, buổi chiều Tang Lê đi dạo trong núi, nghĩ về nhiều kỷ niệm thời thơ ấu, cũng nghĩ đến kỳ nghỉ đông năm đó cùng tiểu đội ‘Cùng nhau phát tài’ đến đây chơi.

Họ cùng nhau bắt cá bên suối, chụp ảnh ở rừng mận, cùng nhau nghe hát, chớp mắt, họ đều đã trưởng thành…

Tang Lê ngước mắt nhìn bầu trời xanh thẳm, tâm trí theo đó mà cứ bay bổng mãi.

Buổi tối, Tang Lê ngồi trong phòng khách vừa xem tivi vừa bóc ngô, một lát sau Liên Vũ Châu đến, ngồi cạnh cô, cùng bóc ngô.

Hai bà cháu nói chuyện, Liên Vũ Châu đột nhiên nói: “Điềm Điềm, nếu cháu vẫn còn tình cảm với Tiểu Dã, bây giờ hãy dũng cảm theo đuổi đi.”

Tang Lê sững sờ, Liên Vũ Châu nhìn cô: “Bà ngoại nhìn ra được, đã sáu năm rồi, cháu vẫn thích Tiểu Dã, và Tiểu Dã chắc chắn cũng có tình cảm với cháu.”

“Anh ấy… Anh ấy cũng vậy sao…”

“Thực ra cháu có thể cảm nhận được, chỉ là không dám tin thôi, hơn nữa có một số chuyện bà ngoại vẫn chưa nói với cháu, thực ra mấy năm cháu ra nước ngoài, mỗi năm Tiểu Dã đều đến thăm bà.”

Liên Vũ Châu nói Quảng Dã vốn là một chàng trau tốt bụng và ấm áp, mặc dù họ chia tay, nhưng Quảng Dã vẫn rất quan tâm đến sức khỏe của bà.

Anh lo lắng Liên Vũ Châu sống một mình trên núi, một khi có chuyện gì xảy ra, Tang Lê ở nước ngoài cũng không thể chăm sóc được, vì vậy mỗi năm đều đến thăm Liên Vũ Châu hai ba lần, mang đồ đến, cùng bà trò chuyện, kể cả điều hòa này và nhiều thứ khác đều do Quảng Dã mua.

Quảng Dã còn để lại một số điện thoại, nếu bà có vấn đề gì về sức khỏe, có thể gọi số này, sẽ có người lập tức lên núi đón bà, đưa bà đi khám.

“Những điều này Tiểu Dã không cho bà nói với cháu, nhưng nó làm những việc này đều là vì cháu.”

Tang Lê nghe vậy, hốc mắt cay đến đỏ hoe.

Giống như trước đây, anh ấy cũng âm thầm bảo vệ cô, vì cô mà dạy dỗ Tô Bạch Tình, cho cô học thêm ở nhà, cho cô một phòng tập múa…

Từ đầu đến cuối, anh đều âm thầm đối xử tốt với cô.

“Điềm Điềm, trước đây bà bảo cháu rời xa Tiểu Dã là vì nghĩ rằng nhà mình không xứng, không thể chống lại bà nội của Quảng Dã, nhưng mấy năm nay thấy cháu và Tiểu Dã đều khổ sở như vậy, bà hối hận không đứng về phía cháu, không có gì quan trọng hơn tình yêu giữa hai người, nếu hai đứa thật lòng yêu nhau, người ngoài sao có thể chia cắt?”

Tang Lê rơi nước mắt, Liên Vũ Châu nắm tay cô, “Điềm Điềm, nếu cháu muốn đến bên Tiểu Dã, hãy cho nó thêm chút thời gian, thằng bé cũng cần thời gian để giải quyết khúc mắc trong lòng năm xưa, hơn nữa có nó ở bên cháu bà rất yên tâm. Dù sao đi nữa, lần này bà ngoại ủng hộ cháu, mong muốn của bà là đứa cháu ngoan của bà có thể hạnh phúc vui vẻ.”

Liên Vũ Châu đỏ mắt, xoa đầu cô: “Là niềm vui thực sự, cháu hiểu không?”

Tang Lê dựa vào lòng Liên Vũ Châu, ôm chặt lấy bà, nhẹ nhàng gật đầu.

Liên Vũ Châu lau nước mắt cho cô, cười nói: “Được rồi, không khóc nữa, lớn rồi mà vẫn thích khóc.”

Tang Lê mỉm cười, “Cháu không khóc nữa…”

Buổi tối, Tang Lê nằm trên giường, bên tai văng văng những lời bà nói.

Cô đột nhiên nghĩ, có lẽ những cảm giác đó không phải chỉ là ảo giác——

Quảng Dã thực sự vẫn còn thích cô.

Giống như cô, vẫn luôn thích anh.

Anh sẽ ghen tuông với Quý Hoài, sẽ lo lắng chạy đến khi cô bị ốm, những lời quan tâm lạnh nhạt đó, còn có căn phòng của cô bị anh khóa lại, và bức tranh bị xé rồi lại được dán lại, đều là lớp ngụy trang che lấp đi tình yêu.

Tang Lê trở mình, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.

Lúc trước, anh đã theo đuổi cô rất lâu.

Bây giờ liệu cô có thể dũng cảm hơn, chủ động tiến về phía anh không…

Mấy ngày nay, Tang Lê đều ở quê nhà cùng Liên Vũ Châu, cũng suy nghĩ về rất nhiều chuyện.

Chiều chủ nhật, cô bay về Vân Lăng.

Về đến Vân Lăng, việc đầu tiên là đến bệnh viện lấy kết quả khám sức khỏe, bác sĩ nói rằng ngoại trừ dạ dày thì cơ thể cô không có vấn đề gì lớn: “Còn nữa, cô quá gầy rồi, con gái đừng nên chỉ biết ăn kiêng, sức khỏe vẫn là quan trọng nhất, hệ miễn dịch của cô bây giờ rất kém, rất dễ bị bệnh.”

Trong mấy năm ra nước ngoài học múa, cô thực sự không chú ý đến sức khỏe của mình, cứ để nó từ từ bị hủy hoại, chỉ vì cảm thấy không quá quan trọng.

Bác sĩ dặn dò rất nhiều điều, Tang Lê đều đồng ý.

Về đến nhà, cô nấu một chút đồ ăn, chụp ảnh báo cáo kiểm tra sức khỏe và gửi cho Quảng Dã: [Tôi đã về từ Đài Thông, báo cáo kiểm tra đã có, đều khá bình thường.]

Trước đây đều anh chủ động hỏi, bây giờ cô chủ động thì cũng chẳng có gì to tát…

Chờ vài phút, cuối cùng bên kia cũng trả lời:

[Ừ, cân nặng này khá bình thường.]

Tang Lê xấu hổ, vội vàng chụp ảnh bữa tối gửi cho anh, bên kia sau một lúc lâu mới trả lời: [Ăn uống nhiều vào, nói chuyện sau, tôi đang bận xã giao.]

Cô đáp lại, hơi thất vọng nhưng vẫn để anh tiếp tục công việc.

Cô đặt điện thoại xuống, chống tay lên xoa xoa má, đè nén dòng cảm xúc trong lòng, trong đầu bỗng hiện lên ba chữ—

Não yêu đương.

Tại sao cứ đối diện với Quảng Dã là cô lại biến thành bộ dạng này chứ…

Một lát sau, Lữ Nguyệt gọi điện hỏi thăm tình hình mấy ngày qua, Tang Lê vừa trò chuyện với cô ấy vừa gửi tin nhắn trò chuyện với Quảng Dã sang, Lữ Nguyệt xem xong mỉm cười:

“Cũng tốt, cảm giác hai người giờ như bạn bè, ít nhất quan hệ không còn căng thẳng, tốt hơn trước nhiều.”

“Ừ.”

Dù sao thì họ như hai đường thẳng bắt đầu giao nhau, dần dần tham gia vào cuộc sống của nhau.

Sau khi luyện tập xong, Tang Lê đi ngủ sớm.

Ngày hôm sau, cô dậy từ rất sớm.

Bây giờ Vân Lăng đang vào cuối thu, sáng thức dậy, Tang Lê cảm thấy khớp gối lại đau nhức, đầu gối cô đã bị thương nhiều lần, mỗi khi chuyển mùa hoặc trở lạnh là không thoải mái, phải tăng độ dày của băng bảo vệ đầu gối.

Ăn sáng xong, cô đi đến phòng làm việc.

Vì đã nhận được quyền tổ chức biểu diễn thương mại tại Thủy Trấn, mọi người đều rất vui, buổi trưa Tang Lê hào phóng mời một bữa để mọi người ra ngoài ăn uống.

Quý Hoài thầm cười trêu chọc Tang Lê: “Xem ra Quảng Dã không so đo chuyện trước kia, vẫn để chúng ta được chọn.”

Tang Lê liếc anh ta, “Không phải anh nói làm ăn không nói đến chuyện tình cảm sao.”

“Cũng tốt, đối với người nào đó mà nói, cuối cùng không còn mong mỏi ở nước ngoài nữa, giờ muốn gặp cũng có thể gặp được ngay.”

Tang Lê nghe vậy, khóe môi hơi cong lên.

Sau buổi tiệc, Tang Lê dẫn đội vũ công đi tập luyện, bận rộn đến hơn sáu giờ.

Người trong phòng làm việc lần lượt rời đi, cô ăn một miếng bánh mì rồi đi luyện tập cho phần biểu diễn của mình.

Cô cố gắng chịu đựng cơn đau ở đầu gối, xoay người đá chân, không sợ khổ không sợ đau mà lặp lại động tác, chỉ muốn làm đến hoàn hảo nhất có thể.

Dần dần, trong phòng làm việc chỉ còn lại một mình cô.

Cô luyện tập, thể lực có chút không theo kịp, một động tác bước chân xoay người không chuẩn, dẫn đến trật cổ chân, cơn đau lập tức lan đến.

Cô đau đớn hít một hơi lạnh, vội ngồi xuống sàn, kiểm tra cổ chân, chấn thương quen thuộc làm cô thở dài.

Lại bong gân rồi…

Cô chống tay cố gắng đứng dậy, đột nhiên trước mắt tối sầm.

Rồi sau đó, cô thấy những tòa nhà bên ngoài cửa sổ cũng tối đen như mực.

Cô sửng sốt.

Sao lại mất điện rồi?

Tang Lê cố nhịn đau, cố gắng bước đến cửa, lấy điện thoại, nhớ ra điện thoại chỉ còn chút pin, sắp tắt nguồn, buổi chiều cô bận luyện tập đã quên phải sạc điện.

Cô cau mày, nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại.

Chờ một lúc, đầu kia bắt máy, giọng nam trầm thấp vang lên: “Alo.”

“Quảng Dã, khu Sáng Tạo mất điện rồi, điện thoại tôi cũng sắp hết pin, anh có thể đến phòng làm việc đón tôi không? Tôi không gọi được xe…”

Giọng cô nhẹ nhàng, mang chút lo lắng, Quảng Dã lập tức đặt bút xuống, “Biết rồi, cô ở phòng làm việc chờ tôi.”

Cúp điện thoại, anh đứng dậy, người ngồi đối diện là Nhiếp Văn nhìn anh, không cần đoán cũng biết, “Là Tang Lê à?”

“Ừ.”

“Cậu ta… không có chuyện gì chứ?” Nhiếp Văn cũng có chút lo lắng.

“Không sao.”

Nhiếp Văn bất lực quay đi, “Đi đi, không cần quay lại, chút việc còn lại tôi và Bác Dương bàn xong là được.”

Quảng Dã rời đi.

Nhiếp Văn lại bất lực lắc đầu.

Nhiều năm như vậy, người này vẫn là bị Tang Lê làm cho điêu đứng.

….

Màn đêm đen kịt, khu Sáng Tạo bị bao trùm trong bóng tối.

Sau khi gọi cho Quảng Dã, Tang Lê ngồi trong phòng luyện tập chờ anh.

Cô nhận được thông báo, khu C của khu Sáng Tạo bị mất điện do sửa đường làm hỏng dây điện, hiện đang sửa chữa khẩn cấp, dự kiến một giờ sau sẽ có điện lại.

Ban đầu cô định đi xe buýt, nhưng lại trật chân, từ đây đi bộ đến trạm xe buýt của khu Sáng Tạo mất hai mươi phút, sợ rằng nếu chấn thương nặng hơn, sẽ ảnh hưởng đến buổi biểu diễn sắp tới.

Điện thoại đã hết pin và tắt máy, nhưng cô vẫn rất bình tĩnh.

Biết Quảng Dã sẽ đến, cô không còn lo lắng chút nào.

Mười mấy phút sau, cô nghe thấy tiếng gọi bên ngoài:

“Tang Lê.”

Là giọng của Quảng Dã.

Cô vội đáp lại, sau đó nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần, Quảng Dã xuất hiện ở cửa phòng luyện tập.

Anh nhìn thấy cô, trái tim đang treo lơ lửng mới hoàn toàn thả lỏng.

Anh bước đến chỗ cô, “Cứ ngồi đó đợi tôi à?”

“Không phải, tôi bị trật chân…”

Quảng Dã đi tới, chú ý đến cổ chân trái được cô che lại, lập tức ngồi xổm xuống, nhíu mày: “Bị thương rồi?”

Vừa rồi luyện tập vô ý bị trật.

Anh kiểm tra, phát hiện cổ chân cô sưng một mảng lớn, mặt anh trầm xuống: “Hết đau dạ dày lại trật chân, Tang Lê, em không thể để người khác yên tâm một chút sao?”

“Thật sự không sao… thỉnh thoảng bị trật là bình thường, về chườm lạnh là được, tôi tự đứng lên được.”

Cô mượn một chút lực đứng lên, Quảng Dã hỏi: “Có đi được không?”

“Chắc là được…”

Cô lảo đảo bước vài bước, đến cầu thang ở cửa, cô đang định nhảy xuống, Quảng Dã bất lực nhíu mày, bế cô lên.

Tang Lê sợ hãi kêu nhẹ một tiếng, tay vội vàng bám vào vai anh, “Quảng Dã…”

“Nhảy xuống đi, chút nữa ngã vết thương càng thảm hơn.”

Cánh tay Quảng Dã so với trước đây càng cường tráng, vững vàng bế cô xuống tầng.

Trong tầm nhìn tối tăm, bầu không khí dần trở nên ám muội, Tang Lê ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh, mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch.

Quảng Dã cúi xuống nhìn cô, căng thẳng mở miệng:

Không phải em nên gọi cho mấy đồng nghiệp trong phòng làm việc sao? Không phải có người rất quan tâm đến em sao?”

Tiếng tim đập giao nhau thành nhịp điệu lên lên xuống xuống.

Hơi thở đan xen, cả thế giới như chỉ còn hai người họ.

Tang Lê nhẹ nhàng bám lấy bả vai anh, mím nhẹ môi nhìn vào mắt anh, giọng nói dịu dàng:

“Nhưng vừa nãy, người đầu tiên em nghĩ đến chỉ có anh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.