Hy Vọng Anh Mãi Hạnh Phúc

Chương 3: Kiếp trước (1)




Từ lúc năm tuổi Nhã Vy đã bị thất lạc gia đình, cô được một người mang vào cô nhi viện. Hàng ngày cô đều bị bắt nạt bởi bọn trẻ trong đấy vì cô có vóc dáng nhỏ hơn chúng. Chỉ có Vĩ Thành cậu bé tầm mười tuổi luôn bảo vệ, luôn chia sẻ mọi thứ với cô. Chủ của cô nhi viện có một người con gái bằng tuổi cô nhưng lúc nào cũng phải che mặt do mắc bệnh nên gương mặt rất xấu xí. Có hôm đứa trẻ đó tới huých vai Nhã Vy cất giọng đanh đá:

- Mày và lũ nhóc dơ bẩn kia cứ sống trong đây tới chết đi, mẹ tao nói là tao sắp được sống trong một gia đình giàu có, tao sẽ trở thành tiểu thư danh giá. Mày lúc đấy chỉ đáng lau chân cho tao. Hứ!!

Nhã Vy mặc kệ lời nói đó bởi cô biết nói gì cũng sẽ bị đánh. Năm sáu tuổi cha mẹ cô từng tới đây một lần nhưng bà chủ không cho cô gặp họ, bà ta nhốt cô vào một căn phòng tăm tối, cô khóc lóc van xin:

- Đó là cha mẹ của con, xin bà cho con gặp họ đi. Họ chắc chắn đang tìm con, cầu …xin…. bà…

Mặc kệ cô làm gì bà ta chỉ nói:

- Mày đừng có nằm mơ, cứ ở đó mà khóc đến chết đi.

Lúc cô sắp ngất thì Vĩ Thành tới bế cô ra ngoài, nhưng cha mẹ cô đã đi tự lúc nào. Đến giờ Nhã Vy vẫn chưa hiểu tại sao bà ta lại làm như vậy. Và kì lạ từ lúc ấy cô đã không còn thấy đứa con gái luôn che mặt kia nữa.

Đến khi 15 tuổi cô và Vĩ Thành đã cùng nhau trốn khỏi địa ngục trần gian kia. Vĩ Thành có sức khỏe tốt nên chạy khá nhanh, để lại cô phía sau nên cô bị lạc một lần nữa. Không có tiền bụng lại đói nên cô đã đi khắp đầu đường xó chợ xin việc làm, cô phải làm phụ bàn rồi rửa chén khắp nơi mới dành dụm được tiền thuê một căn trọ xụp xệ.Nhưng cũng nhờ vóc dáng xinh đẹp mà cô được đóng một số vài quần chúng, thu nhập không quá cao nhưng cũng đủ để cô có thể đi học lại. Vừa học vừa làm cô phải chắt chiu đừng đồng, lúc đấy là khoảng thời gian khổ cực nhất trong cuộc đời cô. Diễn xuất ngày càng tiến bộ nên đến năm 18 tuổi, Nhã Vy quyết định dấn thân vào con đường diễn xuất chuyên nghiệp. Cô tích cực tham gia casting phim và cuối cùng cũng dành được vai chính đầu tiên trong sự nghiệp. Kể từ đó cô càng thăng tiến như diều gặp gió, có rất nhiều đại gia muốn làm kim chủ của cô nhưng dường như cô không quá hứng thú với việc này.

Sự nổi tiếng cũng khiến cha mẹ tìm thấy cô, cô rất vui mừng hồi hộp đợi đến ngày gặp cha mẹ. Nhưng mọi chuyện không như cô nghĩ, họ không đến ôm chầm lấy cô mà chỉ hỏi qua loa:

- Những năm qua con sống thế nào?

Nhã Vy đã khựng lại khi nghe câu hỏi đó, họ không nhớ cô sao, cô cũng chỉ đơn giản rằng họ chưa thích ứng được với việc này. Nhã Vy theo họ về nhà, đúng là căn nhà khi nhỏ cô từng sống, nhưng căn phòng chứa đầy búp bê trước kia của cô giờ đã thành của người khác. Cô gái kia đi xuống lầu thấy cô thì mặt trầm xuống trong giây lát rồi trở lại bình thường, vui vẻ ôm lấy mẹ cô. Khi ấy mẹ mới nói:

- Tiểu Vy à đây là Minh Ngọc, con bé được cha mẹ nhận nuôi khi con mất tích không lâu, con bé giờ đây là em của con.

Minh Ngọc ôm cánh tay bà nhỏ giọng:

- Mẹ ạ, cô ta là ai vậy?

Bà kéo Minh Ngọc lại gần:

- Con bé là con ruột của mẹ, mẹ từng kể với con là con bé bị thất lạc lúc 5 tuổi, con nhớ chưa.

Minh Ngọc lại nhìn cô một hồi rồi gật đầu, cô gái này mang đến cho Nhã Vy một cảm giác rất lạ nhưng cũng rất quen. Nhã Vy cũng không nghĩ ngợi nhiều mà theo quản gia lên phòng. Đến bữa cơm tối cô mới được gặp cha và bà nội. Nhã Vy nhớ lúc nhỏ, người yêu thương cô nhất luôn là bà nội. Đến lúc cô chết thì bà cũng là người khóc nhiều nhất. Trong bữa cơm cha mẹ không nói gì với cô mà chỉ cười nói với Minh Ngọc khiến cô có chút hụt hẫng, bà nội thấy vậy liền nói:

- Minh Vũ và Thái Liên hai đứa nên quan tâm tới

Tiểu Vy của chúng ta nhiều vào, con bé đã phải thiệt thòi hơn chục năm nay

Nghe bà nói vậy cha mẹ có vẻ ngượng ngịu bắt chuyện với cô nhưng cô rất vui vì bà quan tâm cô đến vậy. Khi về nhà, cuộc sống không vui như cô nghĩ. Có lẽ mười ba năm cũng là khoảng cách rất lớn khiến cô và cha mẹ rất khó gắn kết. Cô cảm thấy Minh Ngọc không thích cô, mỗi lần cô muốn nói gì đó với mẹ thì cô ta lại xen vào. Có hôm Nhã Vy vô tình đi ngang qua phòng cha mẹ thì nghe:

- Minh Vũ à, tôi cảm thấy Tiểu Vy con bé không thể hòa nhập được với nhà chúng ta. Tôi đối với Tiểu Ngọc từ lâu như con ruột, nên tôi sợ không thể yêu thương Tiểu Vy như con bé

Cha cô cũng tiếp lời:

- Nghe nói Nhã Vy đang làm diễn viên gì đó, ngày mai bà lựa lời nói con bé đừng làm công việc đó nữa, mất mặt.

Vừa nghe thấy thế, Nhã Vy bất giác run lên, mắt đã nhòa đi. Cô vội đi về phòng òa khóc, quyết định nhận cha mẹ của cô là sai sao? Cô khóc nhiều đến nỗi khi bà nội đi vào cô cũng không hay, bà thấy cô khóc thì đi đến dỗ dành:

- Vy Vy ngoan sao lại khóc, ai bắt nạt bảo bối của bà?

Nhã Vy bật dậy ôm lấy bà nức nở:

- Bà… bà.. ơi, cha mẹ…không thích con sao?

Bà nội vỗ lưng cô giọng nói đầy đau lòng:

- Bé ngốc à, có cha mẹ nào mà không thương con chứ, chỉ là hai đứa nó chưa kịp thích ứng. Vy Vy cho cha mẹ con một thời gian nữa nha!

Bà nội an ủi một hồi thì cô cũng vui vẻ trở lại, thời gian hiện tại cô xin đoàn phim nghỉ phép để dành nhiều thời gian bên gia đình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.