Sau đám tang của bố, Phương Ngọc chuyển sang thuê một căn phòng nằm trong khu ký túc xá của trường, cô tin chắc rằng mình không thể ở chung với dì và hai em nếu không có bố. Vậy thì chẳng có lý gì cô lại không tự mình giải thoát khỏi sự khó xử đó cho cô, cho dì và cho cả hai em gái cô.
Cô lấy lý do như vậy tiện đi lại, ngày trước có bố đưa đi, đón về mỗi ngày, giờ cô phải tự mình đến trường cũng có hơi bất tiện. Dì không có ý phản đối khi cô đưa ra đề nghị ấy. Với cô và dì, còn lại gì khi sợi dây níu kéo giữa hai người nay đã mất.
Cả ngày vất vả với việc đóng gói, vận chuyển rồi sắp xếp, cô lại thấy bận rộn như vậy thật hay, sẽ không còn thời gian để nghĩ đến nhưng chuyện đau buồn.
Loay hoay một hồi, cuối cùng cũng xong, cô chỉ mang một ít đồ nên việc dọn dẹp không tiêu tốn quá nhiều thời gian. Nhìn lại thành quả cả một buổi, cô mỉm cười hài lòng.
Tạm dời khỏi khu ký túc xá, Phương Ngọc tới siêu thị gần đó mua ít đồ chuẩn bị cho bữa tối đầu tiên khi ở một mình. Cô không muốn thói quen sinh hoạt bị thay đổi bởi hoàn cảnh đổi khác, vả lại dạ dày của cô chẳng có tội gì để bị bắt làm bạn với mì gói và đồ ăn nhanh. Không mất quá nhiều thời gian, Phương Ngọc đã mua đủ những thứ cần thiết, nhìn lên đồng hồ vẫn còn sớm, cô quyết định đi lượn một vòng siêu thị.
Tới tầng bán trang phục cho nữ, cô ngay lập tức bị thu hút bởi một bộ váy màu xanh lam, thân váy nhẹ rủ. Không có điểm nhấn nhưng nhìn tổng thể bộ váy rất hài hòa trang nhã, nếu thêm phần nào đó vào, nét thanh nhã của bộ váy sẽ bị phá hỏng.
- Bộ váy này sẽ rất hợp với em đấy. - Cô nhân viên bán hàng nói với Phương Ngọc.
- Thật vậy ạ?
- Đúng thế, chị bán hàng ở đây cũng khá lâu, nhìn dáng người là chị biết ngay. Nói riêng cho em biết nhé, đây là hàng đặt riêng để tặng nhưng bởi có một số việc xảy ra nên mới đem ra bày bán, một chiếc duy nhất đấy. Em không mua thì phí lắm, nó rất hợp với dáng của em.
- Nhưng em chỉ đi xem, không xác định có mua hay không.
- Cô không mua thì tránh ra, đứng đây làm gì mất thì giờ của người ta, bộ váy đắt tiền như vậy chỉ hợp với tôi thôi. - Một cô gái Mỹ, ăn mặc gợi cảm, lẳng lơ lên tiếng.
Mặc dù làm việc với tiêu chí khách hàng là thượng đế nhưng cô nhân viên bán hàng thật không ưa gì những người khách bất lịch sự như vậy. Cô liền lên tiếng, có phần hơi cảm tính:
- Xin lỗi chị, vị khách này vẫn chưa xem xong sản phẩm, chị có thể đợi xem sau nếu chị ấy không mua, hoặc xem những bộ khác, chỗ chúng tôi còn rất nhiều mặt hàng đa dạng về kiểu dáng, nhìn dáng chị đây thì biết chắc là bộ nào chị mặc vào cũng sẽ rất đẹp.
- Không sao đâu em có thể nhường cho cô ấy. - Phương Ngọc lên tiếng.
- Em cứ vào thử đi, chị chắc chắn là rất đẹp. - Cô nhân viên nói vậy rồi đẩy Phương Ngọc vào phòng thay đồ.
Cô gái kia được khen, cũng đã dịu phần nào, nhưng cô muốn có gì mà lại không được cơ chứ, quay sang chỗ chàng trai đi cùng làm nũng:
- Bảo Nam, người ta ứ biết đâu, em thích bộ váy đó, mua nó cho em đi.
- Linda, đợi anh, anh có điện thoại. - Bảo Nam nói với cô gái người Mỹ.
- Mẹ yêu quý, có chuyện gì tìm con thế ạ. - Bảo Nam bắt máy cuộc gọi mẹ anh từ Việt Nam.
“Anh còn biết là mẹ anh gọi cơ đấy. Mẹ lại cứ tưởng anh mải săn đón các cô gái Mỹ quên luôn bà già này rồi chứ.” Bà Lan, mẹ Bảo Nam lên tiếng từ đầu dây bên kia.
- Mẹ nói thế, con làm sao quên mẹ được, con yêu mẹ nhất cơ mà.
“Anh yêu tôi nhất mà bỏ tôi đi chơi với mấy cô chân dài của anh sao. Bao giờ thì anh định về đây, bố anh gọi anh về. Anh mà không về thì biết tính ông ấy rồi đấy.”
Lúc này Phương Ngọc vừa thay xong bộ váy bước ra.
- Oa, chị đã nói mà, em mặc bộ này rất hợp. - Cô nhân viên xuýt xoa.
- Hứ, thật không có mắt nhìn. Nhà quê như cô ta thì sao xứng với bộ váy đó như tôi chứ. - Linda lên tiếng chê bai, trong lòng không khỏi khen tỵ với Phương Ngọc.
Bảo Nam quay ra nhìn Phương Ngọc, cô mặc bộ váy đó quả thực rất đẹp. Từng chi tiết trên chiếc váy như được làm riêng cho cô ấy vậy, dáng người của Phương Ngọc như tôn thêm vẻ đẹp của chiếc váy. Anh mải mê ngắm nhìn cô gái ấy mà quên mất việc mình đang nói chuyện với mẹ.
“Nam, con còn nghe máy không thế?” Bà Lan lâu không thấy con trai trai lời.
- Dạ, con biết rồi, con sẽ về mà. Con ngắt máy trước nhé. Bye mẹ yêu.
Phương Ngọc quay sang hỏi cô nhân viên bán hàng:
- Chị thấy đẹp thật sao?
- Chị luôn tin tưởng vào con mắt nhìn của mình.
- Bảo Nam, em rất rất muốn có bộ váy đó. - Linda quay sang nói với Bảo Nam, cô là không muốn mình thua kém cô gái kia, cô mặc chắc chắn đẹp hơn...
Phương Ngọc nhìn Linda nũng nịu Bảo Nam liền nói:
- Có vẻ như chị rất thích bộ váy này. Tôi cũng không biết có nên mua hay không. Chị đã thích như vậy thì tôi sẽ nhường lại cho chị. - Nói rồi Phương Ngọc vào phòng thay bộ váy đó đưa đến cho cô gái tên Linda và kéo xe đồ của mình đi xem những gian hàng khác.
- Tôi lấy bộ váy đó, cô gói nó lại cho tôi. - Là tiếng của Bảo Nam, người lặng lẽ quan sát mọi việc từ nãy tới giờ.
- Nam, em biết anh là người chiều em nhất mà.
- Hơn những người đàn ông trước của em sao? - Bảo Nam hỏi ngược lại.
- Anh này, cứ đùa người ta mãi. - Linda giả lả dựa vào ngực Bảo Nam lấy lòng.
- Đây là đồ của anh. - Cô nhân viên lên tiếng.
Bảo Nam nhận lấy túi đồ rồi ra khỏi gian hàng. Linda khoác tay anh ngọt ngào nói:
- Em biết anh không từ chối bất cứ thứ gì em thích.
- Anh có nói mua bộ váy này cho em sao?
- Không thì anh mua cho ai kia chứ? – Linda khó hiểu.
- Em chỉ cần biết là không phải mua cho em.
Sắc mặt Linda lúc này rất kém, cô vốn đang hào hứng vì nghĩ rằng Bảo Nam mua bộ váy đó cho cô nhưng giờ cô chỉ còn biết nuốt cục tức này, giả vờ như không có chuyện gì trước mỏ vàng hiện tại của cô - Bảo Nam.
Bảo Nam thật cũng không biết anh mua bộ váy này để làm gì. Anh chỉ không muốn bộ váy rơi vào tay người khác bởi anh đã thấy người mặc nó đẹp nhất. Nhưng cô gái đó... anh đúng là điên mất rồi.
(Vì các nhân vật đang ở bên Mỹ nên sẽ nói tiếng Anh trong giao tiếp, còn lúc Bảo Nam nói chuyện với mẹ qua điện thoại là sử dụng tiếng Việt)