Hung Trạch Bút Kí

Chương 30: 30: Đâm Trúng Bạch Khai




Bạch Khai không nhanh không chậm nói, làm gì tiếp bây giờ? Ngoài chờ đợi ra còn có thể làm gì? Anh vẫn còn muốn mua xe nữa à? Bạch Khai quay lại xe, mở cửa ngồi vào trong, mở lời rào đón tôi, Tiểu Khuyết à, tôi chuẩn bị giảng giải đây, mau ngồi vào chuẩn bị lật đổ tảng đá lớn đi!

Tôi không do dự lập tức chui vào.

Xe dừng bên cạnh cây giải oan, chốc lát sau gió đã nổi lên.

Lá cây dương dưới đất theo gió bay thốc lên, có vài chiếc còn đáp lên cửa kính xe, làm tôi mấy phen giật cả mình.

Tôi ngồi trên ghế điều khiển, cách thân cây rất gần, theo bản năng muốn trốn qua ghế lái phụ.

Bạch Khai phía sau dùng khuỷu tay giữ lấy tôi, quát lớn một tiếng "Cắn!" Tôi vừa quay đầu lại đã bị y nhét thẳng chiếc giày mang trên chân vào miệng, mẹ nó đây mới là cái bẫy hoành tráng nhất đây này.

Tuy giày của Bạch Khai không có mùi lạ, nhưng ngậm trong miệng cũng chẳng dễ chịu gì.

Tôi lại lo lắng nghĩ có thể đây là một phương pháp bảo mệnh nào đó, cũng không dám nhổ ra, trong lúc nhất thời sững sờ không biết phải làm sao.

Bên ngoài gió càng lúc càng lớn, lá bị thổi bay càng lúc càng cao.

Tiếng gió ngắt quãng cũng đã bắt đầu truyền vào tai tôi.

Qua ba phút, nó càng lúc càng mãnh liệt, không biết vì sao mà nghe như tiếng ai than khóc, làm tôi không rét mà run.

Tôi tin rất nhiều người từng trải qua cảm giác như vậy, nửa đêm gió to càng nghe càng đáng sợ, quá nửa là do nghe giống tiếng người kêu khóc.

Mà thanh âm tôi đang nghe lúc này đã không thể hình dung như vậy nữa, nói trắng ra chính là tiếng khóc nghe như tiếng gió rít gào.

Tôi xoay đầu nhìn lại thấy Bạch Khai vẫn rất bình tĩnh, tôi muốn ra hiệu với y một chút, y lại không để tâm.

Gió bên ngoài quá lớn, trong miệng tôi lại đang ngậm đồ, không nói gì được.

Một lúc lâu sau gió bên ngoài mới nhỏ dần, tôi miễn cưỡng hỏi, khi nào chúng ta có thể đi vậy?

Bạch Khai chau mày, còn chưa kịp mở miệng, cửa xe bên y đột nhiên mở phăng ra, gió từ bên ngoài lập tức tiến vào.

Vài chiếc lá cây đập lên mặt tôi, trong lúc hoảng loạn tôi nghe được tiếng mắng chửi của Bạch Khai, con mẹ nó, tiểu quỷ bò vào xe từ lúc nào thế này! Tiếp theo là tiếng cửa xe một lần nữa đóng lại, vội vàng mở mắt, Bạch Khai đã không còn trong xe nữa!

Tôi trông ra ngoài cửa xe, Bạch Khai đang đứng bên dưới cây giải oan, hai tay ôm thân cây trèo lên trên.

Gió đã dần yếu lại, tôi lớn tiếng gọi Bạch Khai.

Y rõ ràng nghe được tiếng của tôi nhưng chỉ quay đầu liếc mắt một cái rồi lại liều mạng bò lên trên.

Tôi càng nhìn càng thấy kỳ quái, y bò rất nhanh, chốc chốc lại quay đầu ngó xuống dưới một cái, giống như đang xem mình bò cao đến đâu rồi vậy.

Tôi nhận ra có điểm không đúng, mẹ nó nhìn thế nào cũng thấy giống như có cái gì đang đuổi theo phía sau Bạch Khai, vậy nên y bất đắc dĩ mới phải trèo lên cây vậy?

Vừa nãy nháo loạn, đích xác y đã cứu tôi, mặc kệ vì mục đích gì tôi đều hy vọng y sẽ không xảy ra chuyện.

Nhưng bây giờ tôi cũng hết cách, muốn hỗ trợ cũng không biết phải làm thế nào.

Rất nhanh Bạch Khai đã trèo lên đến ngọn cây, tạm thời dừng lại, quay đầu khoa tay múa chân với tôi, trong miệng còn lầm bà lầm bầm cái gì nghe không rõ.

Tôi hô anh nói lớn lên đi, Bạch Khai tức giận chỉ tay xuống gốc cây, lại đánh lên đùi mình một cái! Tôi ngơ ngác, nghĩ một lúc mới hiểu được.

Mẹ nó y muốn tôi lái xe tông cái cây này sao?

Chẳng lẽ cô gái kia cũng vì gặp chuyện thế này nên mới tông vào cây? Tất cả đều là lời nói dối? Người trên cây lúc ấy là ai? Tôi không có cơ hội để nghĩ những chuyện này, tay đánh vô lăng lùi về phía sau một đoạn, chân đạp mạnh ga, chiếc xe lập tức vụt lên đâm mạnh vào gốc cây.

Tôi vẫn thường xuyên lái xe, nhưng đương nhiên là chưa từng có chuyện đâm vào người hay cây cối gì.

Lúc đó tôi vừa sợ tốc độ xe quá nhanh lại tự mình hại mình, lại sợ tốc độ quá chậm không có tác dụng, thật sự là rối rắm muốn chết!

Xe đâm vào thân cây thật mạnh, túi khí lập tức bung ra.

Tôi quá sốt ruột nên quên thắt dây an toàn, vì vậy bị đập mạnh một cái đến chảy cả nước mắt.

Đột nhiên trong đầu tôi nhảy ra một ý tưởng, mẹ nó ông đây không chỉ không thể kiếm tiền từ cái xe chết tiệt này, sợ là còn phải đền tiền cho người ta ấy chứ! Trong vài giây đó thời gian như ngừng lại, đến lúc tôi mở mắt ra, túi khí phồng lên che mất tầm nhìn, hoàn toàn không biết Bạch Khai đang ở đâu.

Tôi mắng một tiếng, đệt mợ! Bạch Khai anh đâu rồi hả? Không ai trả lời tôi.

Giữa đường cái thế này chắc cũng sẽ có mấy chiếc xe đi qua có thể giúp gọi cảnh sát nhỉ? Tôi do dự nửa ngày phân vân xem mình có nên xuống xe hay không, đột nhiên cửa xe bị Bạch Khai mở ra, còn chưa nói lời nào liền cho tôi một đấm.

Cú này của y vô cùng mạnh, đánh đến mức tôi đầu váng mắt hoa.

Tay vừa định đánh trả, tôi lại trông thấy Bạch Khai vỡ đầu chảy máu, áo dính đầy đất, trong miệng không biết đang ngậm cái gì, bị y nhổ thẳng vào mặt tôi.

Mẹ nó bảo anh ở dưới đỡ tôi, con mẹ nó ai kêu anh tông cây hả! Bạch Khai lại nhổ phì một tiếng, mẹ nó ông đây suýt chút nữa là ngã chết tươi rồi! Tôi nghe vậy lại không nhịn được mà bật cười, nếu đã vậy thì cũng chẳng cần đánh lại y nữa, Bạch Khai bị trời phạt thế là đủ rồi.

Tôi lấy tờ khăn giấy lau mặt, phát hiện những thứ Bạch Khai nhổ ra đều là xác lá cây dương, bảo sao lúc nãy y không thể nói được.

Tôi nói, anh trèo lên cây làm cái gì vậy? Cosplay khỉ à?

Bạch Khai tức giận hừ một tiếng, mẹ nó nếu không nhờ tôi lấy thân dẫn tiểu quỷ ra thì anh đã chết ngắc ở trong xe rồi! Tôi cũng lười đấu võ mồm với y, hơn nữa lúc này cũng không phải thời điểm thích hợp để nói chuyện phiếm.

Bạch Khai nghỉ ngơi một lúc, sau đó bảo tôi lái xe trở về khách sạn.

Xe bị tai nạn cũng không nghiêm trọng lắm, lái trở về không có vấn đề.

Chỉ có túi khí hơi vướng mắt, tôi lại không biết cất vào thế nào bèn lấy dao cắt đi luôn.

Hai đứa chúng tôi người hoa mắt, kẻ vỡ đầu lết thân xác mệt rũ rượi dắt díu nhau đi về.

Tôi biết Bạch Khai này lòng dạ rất tốt, nhưng qua vài lần lúc đi hiên ngang lúc về thảm hại thế này, nhất định trong lòng cũng không thoải mái.

Dọc theo đường đi luôn miệng bảo tôi hại y, ý là làm cộng sự với tôi nhất định sẽ không có kết quả tốt.

Tôi không cãi lại, y đã đủ khổ sở rồi, cơn giận lúc trước của tôi cũng đã tiêu tan.

Sau khi trở về khách sạn, tôi giúp Bạch Khai bôi thuốc.

Vết rách trên đầu không lớn, không cần khâu lại, y cũng không muốn tiêm phòng uốn ván, thế là chúng tôi quyết định ở khách sạn một thời gian, bàn luận chút chuyện.

Cả thể xác và tinh thần Bạch Khai đều bị hao tổn, không còn sức trêu chọc nữa.

Y nói với tôi một cách nghiêm túc, lúc này anh quá mù quáng, tôi cũng từng có một thời gian như vậy, luôn có cảm giác xung quanh có người muốn tính kế mình.

Nhưng sau này tôi hiểu được một điều, nhân sinh trên đời đâu phải ai cũng bị tính kế, có người tính kế anh chứng minh bản thân anh có giá trị.

Chuyện này nên vui mới đúng, nhìn xem Bạch Khai tôi là ai chứ? Dù ông đây tính kế anh cũng là phúc tám đời nhà anh, hiểu không?

Tôi bĩu môi, trong lòng biết rõ, thật sự lời y nói cũng có điểm đúng.

Nói đến cùng tôi không phải cũng đang tính kế Bạch Khai sao, không có y, việc làm ăn này của tôi cũng không thể tiếp tục.

Tôi im lặng suy nghĩ, nếu là tôi trước kia khi gặp chuyện này nhất định sẽ hoảng loạn, hiện tại gặp phải ngược lại lại dễ nổi giận, không biết loại biến hóa tâm lý này là từ đâu mà ra.

Con người đều như vậy, bất tri bất giác mà thay đổi, lại mất rất nhiều thời gian mới có thể nhận ra.

Tôi nói thôi được, không nói cái này nữa.

Anh mau cho tôi biết, con đường kia rốt cuộc là thế nào?

Bạch Khai cân nhắc một lúc, nói, thật ra chuyện của con đường kia tôi đã biết trước từ lâu.

Khoảng hơn mười năm trước, trên con đường đó từng có một tai nạn.

Có nhà trẻ nọ đưa trẻ con đi chơi xuân, không may xe buýt lại gặp tai nạn, rất nhiều đứa nhỏ phải chết oan uổng.

Sau đó con đường đó liền không yên ổn nữa.

Bạch Khai châm điếu thuốc, nói thêm, tôi cũng không biết cây giải oan này được Tần Nhất Hằng trồng lúc nào, sau này hỏi thăm mới biết.

Hơn nữa tôi còn biết hắn trước đây đã làm rất nhiều chuyện và thế cục, nhưng lại phát hiện chúng đang bị ai đó phá hủy từng chút một.

Nói thế anh hiểu được chưa?

Tôi hỏi, ý của anh là rất nhiều thế cục Tần Nhất Hằng lưu lại đều bị ai đó phá hủy sao? Có ví dụ nào không?

Bạch Khai cười nói, không có, nhưng tôi nghi ngờ kẻ phá cục này không phải ai khác mà chính là kẻ bày cục.

Thứ nhất, bày cục đều phải trong bí mật, người biết không nhiều, sau này tôi cũng phải dựa vào một vài *lông phượng sừng lân mới biết được, bằng không sẽ rất khó phát hiện sự tồn tại của cục.

*Lông phượng sừng lân: Phượng: phượng hoàng.

Lân: kì lân.

Những động vật trân quý trong truyền thuyết.

Lông của phượng hoàng, sừng của kì lân.

Dùng để ví nhân tài hoặc sự vật trân quý ít có.

(Huỳnh Chương Hưng).

Anh phải biết là việc bày cục có yêu cầu rất nghiêm ngặt, vô cùng chu đáo và chặt chẽ, nhưng việc phá hư thì không có cách nào cẩn thận như vậy, đương nhiên sẽ có sơ hở mà để lộ manh mối.

Tôi gật gật đầu, trong lòng thầm nghĩ mẹ nó sao Bạch Khai nói chuyện đứng đắn thế.

Tôi nói, vậy ý của anh là tất cả những thế cục này đều do Tần Nhất Hằng tự bày tự phá ư? Vì sao?

Không biết vì sao nên tôi mới phải tra.

Kết quả anh thấy đấy, Tần Nhất Hằng thật sự đã xuất hiện.

Bí ẩn này không phải chỉ có mình anh hoang mang, nhưng nhìn chỉ số IQ này của anh chắc không ứng phó nổi đâu, để tôi giúp anh giải đáp.

Bạch Khai vỗ vỗ vai tôi, lại nói, tôi đoán là rất có khả năng thế cục Tần Nhất Hằng bày ra trước đó đều có mục đích.

Nhưng bây giờ hắn lại muốn từ bỏ mục đích này, cho nên đã bù đắp những sai lầm trước kia.

Ví dụ, anh tính toán kĩ càng đặt một quả bom hẹn giờ, kết quả anh phát hiện uy lực của quả bom ấy lại lớn ngoài tưởng tượng của anh, rất có thể sẽ nổ bay cả căn nhà của mình, cân nhắc mà nói, người bình thường đều sẽ chọn gỡ bom phải chứ?

Tôi thầm kêu thán, Tần Nhất Hằng còn tính là người bình thường được à? Người bình thường sẽ chơi đến thế với bằng hữu của mình sao?

Chẳng lẽ trước đây hắn thật sự đã bày một đại cục, thế cục này lớn đến mức phải có rất nhiều cục nhỏ hợp lại mới được? Đệt mợ nó, rốt cuộc hắn muốn làm cái gì chứ? Bây giờ hắn đang làm gì? Nhất định phải trăm phương ngàn kế bày trận, cuối cùng lại trăm phương ngàn kế tự mình hủy diệt sao?

Cái này chẳng phải quá vô lý rồi sao? Nghĩ một lúc, tôi đột nhiên hiểu ra, chẳng lẽ người bày cục là Tần Nhất Hằng, mà người hủy cục lại là thứ hắn đã dùng âm khấu mang về sao? Chó má thật! Như thế chẳng phải sẽ mệt chết người à?

Tôi thật sự không muốn nghĩ về nó nữa, bèn hỏi Bạch Khai, anh có phân tích của mình phải không? Anh nói cho tôi biết, phân tích của anh là cái gì hả? Tôi chẳng nghĩ được cái gì nữa rồi.

Bạch Khai lắc đầu nói, phân tích của tôi đều đã nói hết, Tiểu Khuyết, thật sự tôi chưa từng có ý muốn hại anh, tin hay không thì tùy, có điều chuyện này đến đây là dừng lại được rồi.

Chiếc xe kia không thể động tới được nữa, tiểu quỷ đang chạy đầy trên đường kìa, tôi gánh không nổi đâu.

Tôi nói, xe có thể không mua cũng được, nhưng việc kia cũng phải minh bạch chứ? Nữ văn phòng kia rốt cuộc vì cái gì mà bị tai nạn? Bạch Khai nói, vì cái gì à? Vì trong lòng cô ta có quỷ chứ sao!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.