Hung Trạch Bút Kí

Chương 28: 28: Tự Chạy




Tôi cứ tưởng Bạch Khai đang nhân cơ hội trả thù tôi, nhưng mùi hương quen thuộc truyền đến từ dưới cánh mũi lại khiến tôi ngạc nhiên.

Cẩn thận suy nghĩ một lúc, tôi lắp bắp kinh hãi, đây không phải là mùi rượu sao.

Tôi không phải kiểu người thích uống rượu xã giao gì, nhưng lúc cần vẫn sẽ uống mấy li.

Trên mặt đất chỗ này có rượu trắng ai đó tưới lên, hơn nữa mùi còn nặng như vậy, chắc độ cồn cũng không thấp.

Tôi nói, chẳng lẽ có ai đó muốn giết cái cây này à?

Bạch Khai đứng dậy liếc nhìn thân cây, nói, không phải, đây là đang cúng.

Nghe bảo là cúng, tôi theo thói quen nghĩ rằng dưới gốc cây có chôn thứ gì đó.

Trước đây tôi từng nghe thấy rất nhiều tin tức, nói có đoạn đường nào đó định sửa sang lại, muốn đào gốc đại thụ để dời đi.

Lúc khởi công lại phát hiện dưới gốc cây có chôn hũ tro cốt hoặc là hài cốt này nọ.

Thật ra đó không phải thứ gì tà đạo, có thể thân nhân người chết chỉ muốn thực hiện ý nguyện người thân tìm được sinh mệnh mới mà thôi.

Tôi nói suy đoán của mình cho Bạch Khai, hỏi y có phải ở đây lén chôn người đã mất hay không.

Thi thoảng người nhà người ta đến đây tế bái, rải ít rượu, lại ngồi xổm dưới gốc cây tâm sự cũng có thể lắm chứ.

Chẳng qua vì bọn họ mới rời đi chưa lâu, mùi rượu còn chưa kịp bay hết nên chúng tôi mới ngửi thấy mà thôi.

Bạch Khai không trả lời tôi.

Y lấy chân đạp lên gốc cây, hình như còn thấy không đủ cao mà dứt khoát ôm cây trèo lên luôn.

Tôi chưa từng nghĩ đến thân thủ của y lại tốt như vậy, nhoáng vài cái đã leo hơn mấy mét, cho đến khi hái được một chiếc lá mới trèo xuống.

Sau khi xem xét kĩ càng, y đưa cho tôi, nói: Thiếu Tâm Nhãn, đến lúc chứng minh chỉ số IQ của anh rồi.

Anh nhìn xem, có thấy gì kỳ lạ không? Nhìn cho kĩ vào đấy.

Tôi đã từng nhìn thấy lá cây dương không ít lần, khi còn nhỏ cũng hay cùng đám bạn nhặt làm đồ chơi, rất quen thuộc.

Tôi cầm mảnh lá trong tay nhìn mãi mà vẫn không thấy có gì lạ, bèn chạy đến dưới gốc cây nhặt một chiếc khác để so sánh, lúc này mới phát hiện trên mặt chiếc lá Bạch Khai đưa cho tôi có một vài hoa văn kì lạ, giống như vết liền lại sau khi bị sâu ăn vậy.

Tôi hỏi Bạch Khai, anh định nói với tôi là cái cây này có sâu đó hả? Mẹ nó anh nói rượu trắng là để đuổi sâu thử xem, tôi chôn anh luôn dưới gốc cây bây giờ.

Bạch Khai bật cười, nói Thiếu Tâm Nhãn anh có tiến bộ rồi đó.

Ngón tay y chỉ về phía trước: "Cái này là cây giải oan.

Không phải ở đâu cũng có đâu!" Bạch Khai cầm lấy chiếc lá chỉ cho tôi thấy, hoa văn trên đây đều là do ma quỷ làm ra.

Con đường này chính là nơi lão Diêm Vương hồi phủ nhất định phải đi qua, còn đây có thể xem là biển báo hiệu to đùng cắm bên lề đường đấy".

Tôi chỉ muốn vứt lá cây đi, cảm thấy lời của Bạch Khai thật sự rất vớ vẩn.

Mặc dù trên lá có hoa văn, nhưng hoa văn đó hết sức bình thường, không giống có người cố ý làm ra.

Tôi nói, làm sao mà anh thấy được? Bạch Khai phì cười, lúc ông đây xuất đạo anh còn đang học bảng cửu chương đấy! Tôi nói cho anh biết, bây giờ vẫn còn là ban ngày, đến tối anh lại đến chỗ này bẻ một cái thử xem nhé? Dám không?

Lời y nói bâng quơ như vậy, người như tôi cũng sẽ không mắc mưu.

Nhưng trước mắt chuyện của chiếc xe kia chắc chắn bắt đầu từ cái cây này.

Tôi nghĩ một lúc, cất tiếng đồng ý.

Bạch Khai nói, vậy thì tối nay anh đến đây một mình nhé, tôi sẽ ở khách sạn đợi anh mang tin thắng lợi trở về.

Nghe bảo là phải tự mình đi, tôi không được thoải mái cho lắm, nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, hối hận cũng vô ích.

Lúc ăn cơm cùng Bạch Khai, tôi suy nghĩ một lúc, thấy dù sao đây cũng là đường cái, an toàn hơn là bị vây trong nhà nhiều.

Hơn nữa tôi chỉ đến ngó một cái xem có thứ gì kỳ lạ hay không, cũng không trêu chọc phải thứ gì, chắc sẽ không có gì nguy hiểm nhỉ.

Tự an ủi chính mình vài câu, tự tin của tôi cũng nhiều hơn một chút.

Ăn cơm xong, tôi và Bạch Khai ở trước cửa tiệm đường ai nấy đi.

Lúc tôi đến đó là hơn tám giờ, trên đường xe cộ tới lui không ít.

Tôi đến dưới gốc cây thấy có rất nhiều lá rụng, nhưng không biết có phải do cùng một cái cây rớt xuống hay không, bèn trèo lên cây bẻ một chiếc cho chắc.

Hẳn mọi người đều đã thấy qua cây dương, lúc lớn rồi sẽ rất cao, không thể nhảy nhảy vài cái là hái được.

Lúc nhỏ tôi rất nghịch ngợm, leo cây cũng không phải lần một lần hai, nhưng bây giờ đã qua nhiều năm như vậy không biết còn có thể trèo được không nữa.

Leo được một lúc lại tụt xuống cởi âu phục ra rồi leo lên tiếp.

Cứ như vậy mấy tài xế lái xe ngang qua đều tưởng tôi là tâm thần trốn nhà đi chơi, còn bấm còi ầm ĩ.

Thử vài lần, rốt cuộc tôi đã lĩnh ngộ được vài bí kíp có ích.

Cố hết sức mới hái được một chiếc lá mang xuống, suýt chút nữa thì tôi đã cắm thẳng mặt xuống đất như chó ăn phân.

Cầm chiếc lá lật qua lật lại dưới ánh đèn đường, phía trên đúng là có vài vết như vết sẹo nhưng không có gì đặc biệt.

Tôi cảm thấy Bạch Khai không cần phải nói ra những câu kia chỉ để đùa bỡn mình.

Chẳng lẽ bây giờ vẫn còn quá sớm ư? Đang nghĩ ngợi, đột nhiên từ con đường bên cạnh có một chiếc xe vụt ngang qua.

Tôi ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy biển số xe quen thuộc liền hoảng hốt.

Đó chẳng phải chính là chiếc xe tôi vừa ý sao? Lúc định nhìn lại cho kĩ thì nó đã chạy được một khoảng xa, không biết tài xế là ai.

Trong lòng tôi đã dấy lên cảm giác không ổn.

Trước kia từng nghe các câu chuyện xưa kể lại, những thứ thuộc thế giới bên kia thường sẽ không ngừng lặp đi lặp lại hành động cuối cùng trước lúc chết của mình như một vòng luẩn quẩn.

Chẳng lẽ chiếc xe này mỗi tối cũng tự chạy đến đây ư? Bên trong có hồn ma vị đại gia kia sao?

Nghĩ như vậy, tôi liền lập tức đuổi theo.

Tốc độ xe không quá nhanh, chạy đuổi theo vẫn kịp.

Thật ra thì trong lòng tôi cũng có chút lo lắng, vừa muốn nhìn thử xem tài xế là ai, mà cũng sợ đó lại chẳng phải người.

Đã lâu không vận động mạnh, tôi chạy được một quãng đã thở không ra hơi, vẫn may là bắt kịp.

Đúng lúc tôi đã có thể vươn tay chạm vào được cốp xe, đột nhiên có một bàn tay thò ra từ cửa, xua xua liên tục với tôi, xem chừng không muốn tôi đuổi theo.

Tôi thấy vậy lại càng tò mò hơn, chân cố gắng phát lực chạy nhanh thêm.

Lại nghe có tiếng Bạch Khai truyền từ trong xe kêu lớn, mẹ nó anh chán sống rồi phải không! Biết có cái gì đang đuổi phía sau không hả?

Da đầu tôi tê dại, còn có cái gì đang đuổi theo ư? Sao tôi lại không thấy gì hết? Tôi nói, anh mau dừng xe! Bạch Khai lại gào lên, tôi thấy anh không phải là thiếu tâm nhãn nữa mà là tử tâm nhãn luôn rồi! Xe có phải do tôi lái đâu, mẹ kiếp sao mà dừng được!

Trong lúc chúng tôi nói chuyện, xe đã lao thêm vài chục mét, đối với một kẻ vốn đã mệt muốn chết lại còn phải dành sức ra la hét thật sự là khổ sở vô cùng, tôi nắn cái hông đau nhức mà dừng lại bên đường.

Chiếc xe chạy đến cuối đường, dừng lại ngay trước vạch đèn xanh đèn đỏ.

Tôi không hiểu nổi Bạch Khai đang muốn làm gì, đường chỗ này cũng không phải vách núi, người lại ngồi trên ghế điều khiển, thế không phải y lái chứ là ai?

Tôi đi bộ qua chỗ Bạch Khai, y đã xuống xe, trong xe không còn ai khác.

Tôi tức giận nói, anh xem tôi là chó đấy à?

Bạch Khai xua tay, nói anh không tin thì cứ thử xem sao, sau đó mở cửa xe ra cho tôi.

Lúc trước xem xe cũng chỉ là xem nội thất bên trong, chưa thử động tay lái.

Tôi dứt khoát chui vào, một là nhìn xem Bạch Khai đang làm trò quỷ gì, thứ hai là tiện thể thử xem cảm giác lái ra sao, sau này lúc báo giá cũng có thể kiếm vài khuyết điểm mà ép giá.

Xe thật sự rất tốt, không có vấn đề gì.

Bạch Khai ngồi ở ghế phụ, bảo tôi quay đầu ở giao lộ để trở về con đường kia.

Sau đó y xuống xe, khoa tay múa chân bảo tôi cứ chạy về phía trước.

Lăn lộn nãy giờ, đồng hồ chỉ mới điểm chín giờ.

Tôi không chút lo lắng, cứ vậy dẫm chân ga tiến về phía trước.

Lúc đầu mọi chuyện vẫn rất bình thường.

Thỉnh thoảng tôi sẽ đánh mắt về kính chiếu hậu xem có thứ gì đuổi theo không.

Sau khi chạy được một đoạn, đột nhiên tôi phát hiện có chuyện không bình thường xảy ra.

Xe bắt đầu có hơi mất khống chế.

Loại cảm giác này rất khó hình dung, không phải do xe có vấn đề, mà hình như là tay của mình không nghe lời chính mình nữa.

Càng về sau loại mất khống chế này càng mạnh mẽ, mắt thì thấy xe đang chạy chậm về phía trước, muốn dừng lại nhưng chân đạp phanh mãi mà vẫn không dừng được.

Nỗi lo lắng trong tôi bắt đầu sôi trào, mẹ nó đừng nói là sắp bại liệt nửa người đấy chứ!

Dù tốc độ xe rất chậm, nhưng nếu không thể ngừng lại, cứ như thế này lao thẳng qua đèn đỏ rồi bị xe khác đâm phải thì có là ông cố nội tám đời nhà tôi cũng không chịu nổi.

Mồ hôi mẹ mồ hôi con đổ đầy trên trán tôi, loại cảm giác bất lực này thật khiến người ta khó chịu.

Nhưng thật bất ngờ, sau khi xe đi qua cái cây kia một khoảng ngắn, tôi đã có thể điều khiển thân thể của mình, ngay lập tức đạp phanh chân, vừa mở cửa ra ngoài đã thấy Bạch Khai đứng cách đó không xa, vẻ mặt đúng kiểu vui sướng khi thấy người gặp họa.

Tôi tức giận hỏi y, cái xe này bị gì vậy? Mẹ nó còn biết tự chạy cơ đấy!?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.