Hung Trạch Bút Kí

Chương 22: 22: Bạch Khai Hôn Mê




Tôi nói, anh nói lời này không phải vô nghĩa rồi sao! Trong nhà ma còn có thể thấy thần tiên!?

Ai ngờ Bạch Khai lại xoay qua chân thành gật đầu hai cái với tôi, "Ta dựa, anh nhìn ra lão đang thỉnh thần sao?" Sau đó biểu tình của y lại thay đổi, tôi cũng bắt đầu khẩn trương theo.

Không chờ tôi hỏi tiếp, Bạch Khai đạp tôi một cái, nói đừng ngốc ở trong này nữa, ra ngoài lại nói.

Tôi chẳng chút chuẩn bị nào, bị y đá một cái liền lảo đảo.

Chạy ra ngoài, Bạch Khai duỗi tay đóng cửa lại.

Tiếp theo y đuổi tôi xuống thang máy, bản thân lại không có ý định rời đi.

Y chỉ dặn tôi lúc trở lại cố gắng mang theo vài người, trong phòng cần người hỗ trợ.

Tôi bị làm cho không hiểu mô tê gì, cửa thang máy cũng đã đóng.

Chạy ra hàng hiên, ngửa đầu nhìn thoáng qua, căn hộ tầng 14 kia đã mở đèn.

Không biết Bạch Khai ở trong đó làm cái quỷ gì nữa.

Lại nói đến chuyện tìm người hỗ trợ, ở đây trời xa đất lạ thế này căn bản chẳng thể nào xuống tay.

Tài xế đưa chúng tôi tới đây miễn cưỡng có thể tính là một người, nhưng muốn tìm nhiều hơn thì phải dùng cách khác.

Lo lắng sự tình cấp bách, tôi lập tức gọi điện thoại cho giám đốc bên kia.

Nói cần nhanh chóng mượn được mấy người thân thủ tốt một chút, dù Bạch Khai chưa nói cần dạng người gì nhưng nếu là tráng hán khẳng định dùng thế nào cũng có chỗ tốt.

Lão tổng bên kia còn tưởng tôi đang đánh nhau, liền trấn an nói hắn ta ở đây hắc bạch lưỡng đạo đều quen, có chuyện gì cũng không cần gấp.

Nói xong liền lập tức phái người đến.

Tôi ở dưới lầu chờ, giám đốc bên kia làm việc hiệu quả không tệ.

Chừng hơn mười phút sau quả nhiên đã có vài người đàn ông cao lớn vạm vỡ đi tới.

Xem chừng ngày thường đều là bảo tiêu gì đó của hắn.

Tôi cũng không rảnh khách sáo trực tiếp mang người đi lên lầu.

Cửa đã khóa, chỉ có vài tia sáng yếu ớt từ bên trong lọt qua kẹt cửa.

Tôi gõ cửa kêu to tên Bạch Khai, bên trong không có động tĩnh gì.

Trong lòng thầm kêu hỏng bét, như thế này mẹ nó là xảy ra chuyện rồi, làm thế nào mà ai làm cộng sự với tôi cũng chẳng có kết cục tốt thế này.

Lại hung hăng gõ thêm vài cái, tôi chờ không nổi nữa, chỉ đành tông cửa.

Tôi lùi về sau hai bước, chạy lấy đà một cái liền đâm sầm về phía trước.

Mẹ nó, cái cảm giác này chẳng khác gì từ tầng ba cắm mặt thẳng xuống đất vậy.

Nửa bên thân tôi đã tê dại, đau đớn kêu không thành tiếng.

Lúc này cũng không lo cái gì là đau nữa, tôi vừa định lui về phía sau làm một lần nữa lại bị người bên cạnh ngăn cản.

Cẩn thận nhìn lại, mẹ nó đúng là không thể làm được nữa.

Vừa rồi nhất thời ngu xuẩn, cửa này là mở hướng ra ngoài, có tông mãi tông đến năm sau chắc cũng chẳng mở ra được.

Cũng may người ở đây đủ nhiều, còn có thể sử dụng biện pháp khác.

Tôi lập tức cho một người chạy đi tìm chìa khóa, những người khác cố gắng dùng bạo lực phá vỡ ổ khóa này.

Bình thường mấy việc này viết trong tiểu thuyết đều thấy rất đơn giản, chỉ khi anh thật sự đối mặt với cánh cửa đó mới biết mình vẫn là rất bất lực.

Tôi cân nhắc nửa ngày, không có biện pháp khác, chỉ có thể liên tục gõ cửa gọi Bạch Khai.

Trong tòa nhà này cũng chẳng có mấy hộ gia đình, không lo làm nhiễu loạn đời sống nhân dân.

Chừng bảy tám phút sau, người đi lấy chìa khóa rốt cuộc trở về.

Tôi lập tức mở cửa đem mọi người vọt vào.

Lúc đầu vẫn chưa nhìn rõ được hoàn cảnh xung quanh, chờ khi mắt đã quen với ánh sáng, tôi liền phát ngốc.

Không thấy Bạch Khai đâu nữa.

Lúc này gạo trong góc vương vãi khắp nơi.

Vài người đi tìm khắp nhà, đến một cái bóng của y cũng không thấy.

Tôi thầm nghĩ, mẹ nó chẳng lẽ Bạch Khai biến thành gạo trốn rồi!?

Nghĩ như vậy, tôi liền hiểu được.

Vội vàng chạy đến góc tường duỗi tay sờ một cái, quả nhiên.

Gạo trong góc nhìn như rất nhiều, nhưng kỳ thật chỉ có một tầng mà thôi.

Bạch Khai dựng một tấm màn, bên ngoài rải gạo, làm một nơi ngụy trang không tồi.

Không nhìn kỹ đúng là rất khó nhận ra.

Xốc màn lên, liền nhìn thấy Bạch Khai dùng một tư thế rất biệt nữu mà cuộn tròn lại, tôi đẩy y một cái, không có phản ứng.

Tôi nhờ hai người nữa đem y đặt lên sô pha, nhìn lại liền hoảng sợ.

Không biết lúc trước đã xảy ra chuyện gì mà lúc này áo sơ mi trắng trên người Bạch Khai lại mở tung, chỗ da bên trong có vài chỗ bị thương, tuy không chảy máu nhưng nhìn thôi đã thấy đau rồi.

Càng làm cho tôi giật mình chính là, Bạch Khai ở trên áo sơ mi của mình dùng máu vẽ qua loa hai nét bút, một nét dọc, một nét ngang.

Có thể nhìn thấy thời điểm y vẽ rất hấp tấp, nhưng rõ ràng không phải vô tình vẽ lên, hiển nhiên là y muốn nói với tôi điều gì.

Nhìn một lúc lâu, mới đầu tôi cho rằng đây là kí hiệu chỉ hướng đến dầu thắp trên mặt đất.

Đi nhìn một chút, dầu đã sớm khô, chỉ còn dư lại vài vết bẩn.

Nhìn không ra cái gì.

Sau đó tôi lại có một suy đoán, quả thật có chút khó tin.

Một nét dọc, một nét ngang.

Chẳng lẽ ý Bạch Khai là, nhất (một) hoành (ngang)? Tần Nhất Hằng? Ở trong căn phòng này?

Trong phòng lúc này có vài người, tôi thầm nghĩ, chẳng lẽ là thuật dịch dung?

Quan sát một chút lại cảm thấy không có khả năng.

Cho dù khuôn mặt có thể thông qua một số cách để thay đổi, nhưng dáng người nhất định là không thể làm giả được.

Người trong phòng này, nhìn nhẹ nhất cũng hơn 170 cân (~85 kí).

Nói Tần Nhất Hằng trốn bên trong tôi còn tin, chứ nói hắn giả dạng thành mấy người này đánh chết cũng không thể tin.

Bình tĩnh một chút, cảm thấy cái đầu vừa nãy chắc bị đập phát ngốc rồi.

Máu trên người Bạch Khai, khẳng định là lưu lại trước khi tôi mang người đi vào.

Y lại không thể biết trước, cho nên, dù Tần Nhất Hằng có thực sự xuất hiện, hiện tại không chừng cũng đã chạy biến.

Vẫn là cứu người quan trọng nhất.

Bạch Khai vẫn còn thở, chắc cũng không quá khác biệt với lần trước Tần Nhất Hằng té xỉu, hẳn là bị cái gì đó đụng chạm đến dương khí rồi.

Lần này may mắn còn có người giúp đỡ, tôi liền kêu những người đó giúp đem y nâng xuống lầu.

Cân nhắc một chút, không đưa y đến bệnh viện nữa mà tùy tiện ghé vào tiệm thuốc mua ít đồ băng bó vết thương cho y, sau đó liền trở về khách sạn

Tôi làm như vậy cũng chẳng phải vì lòng dạ sắt đá gì.

Đã có kinh nghiệm rồi, biết mang đến bệnh viện cũng chỉ là lăn lộn lung tung một hồi mà thôi.

Còn không bằng tìm cách ngẫm lại xem đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Cứ nghĩ như vậy, đã qua hai ngày.

Mạch đập của Bạch Khai rất mạnh, nhưng mãi vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Thẳng đến tối hôm đó y mới dậy được.

Ý thức như cũ vẫn chưa khôi phục, nhưng đã có thể bắt đầu nôn ra vài thứ.

Tài xế kia bị lão tổng an bài ở khách sạn này giúp tôi, công việc cơ bản chính là bảo mẫu.

Hắn giúp Bạch Khai nôn mà còn rất ngoài ý muốn, người này hai ngày nay không ăn cái gì mà còn có thể nhổ ra, đích xác rất mới mẻ.

Tôi nhìn kỹ một chút, đa số thứ y nôn ra đều là gạo không tiêu hóa được.

Cũng không biết rốt cục y đã nuốt nhiều ít thế nào, liên tục nôn ra đến mấy tiếng vẫn chưa hết.

Bất quá miệng càng phun thì người cũng càng thanh tỉnh.

Cuối cùng đã có thể mở mồm xin điếu thuốc.

Tôi liền đốt một điếu đưa cho Bạch Khai, vội vàng hỏi y, anh nhìn thấy Tần Nhất Hằng à? Bạch Khai ho khan vài tiếng, vội xua tay.

Tôi lại hỏi, anh làm cái gì ở trong phòng vậy?

Bạch Khai vỗ vỗ ngực vài cái, mới miễn cưỡng đến nói vài câu.

"Thiếu tâm nhãn, anh nói xem tôi đối đãi với anh cũng không đến nỗi nào đi? Anh như thế nào lại chẳng thèm để tâm xem long thể lão tử có an khang hay không chứ?"

Tôi đỡ Bạch Khai ngồi dậy, nói không rảnh cãi cọ với anh, căn nhà kia vốn dĩ tôi không có hứng thú, nhưng bây giờ lại động đến người của tôi, tôi nhất định phải truy tra rõ ràng.

Bạch Khai không nói nữa, lại nôn khan hơn nửa ngày, sau đó rót mấy ngụm nước, hướng tôi khoa tay múa chân giơ ngón tay cái mới miễn miễn cưỡng cưỡng giảng giải cho tôi.

Ngôi nhà kia có âm khí nhất định là có thứ gì thường xuyên ra vào.

Nhưng cụ thể là cái gì, y thật sự không có biện pháp phân biệt.

Cho nên biện pháp của Bạch Khai chính là, thông qua thủ đoạn, làm cho cả phòng đều biến thành một ngọn Trường Minh Đăng.

Trường Minh Đăng không phải mộ thất, mà là hương trên đài hàng năm lại được thắp lên.

Chính là dùng để cung phụng thần linh.

Bạch Khai thầm nghĩ, ở chỗ rộng lớn như thế này thắp một ngọn Trường Minh Đăng, thần tiên linh mị đi ngang qua nhất định sẽ dừng lại một chút.

Thứ dừng lại vô luận là cái gì đều sẽ lợi hại hơn uế vật.

Đến lúc đó huyền cơ ở nơi đó tự nhiên sẽ có thể hiện ra.

Mặc dù hiện không được cũng sẽ nhìn ra một vài manh mối.

Sự tình nguyên bản chính là dựa vào tính toán của y mà từng bước phát triển.

Nhưng lại có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, lúc y cùng tôi đứng chờ ngoài cửa, cảm giác trong phòng đã có biến hóa xuất hiện.

Nhưng đến lúc vọt vào lại phát hiện biến hóa này thực sự không thích hợp.

Cho nên y mới dùng tay cắm vào gạo, người trong nghề nói đó là đã đốt đèn.

Ý là cả căn phòng đã biến thành Trường Minh Đăng, mà người kia chính là bấc đèn.

Bấc đèn tới rồi, phàm là thần tiên ma quỷ được gọi đến tự nhiên sẽ hiện ra dấu hiệu, cục coi như thành.

Nhưng kết quả chúng ta đều thấy, cục không chỉ không thành, Bạch Khai nói y còn đột nhiên cảm giác được có thứ gì đó muốn thượng thân mình, vì để tôi an toàn, y đành phải để tôi rời đi.

Mà bản thân lại lo lắng thứ kia nhân cơ hội chạy mất, bèn một mình ở lại canh chừng.

Editor:

Bạch Bạch: Tiểu tâm nhãn! Lão tử vì ngươi mà vào sinh ra tử, ngươi cư nhiên vừa thấy ta liền chạy lại một hai hỏi có thấy Tần Nhất Hằng không.

Ngươi con mẹ nó không thể có lương tâm một chút được hả!?

Tiểu Giang: Baba, đây là con đang lo cho tương lai của người.

Người xem, con trai người phải lo liệu chuyện gia đình rồi mới có thể quay lại lo lắng cho cha già chứ!

Lão Tần: Nhà con nói đúng lắm.

Ba, ba phải an dưỡng long thể một chút, sống một thời gian đợi chúng con quay về lại phụng dưỡng cha *hắc hắc*

Bạch Bạch: Tôi khổ quá mà.

Tôi muốn khởi nghĩa! *sparta*....

Hết quyển 3 chương 20: Bạch Khai hôn mê.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.