Hung Trạch Bút Kí

Chương 2: 2: Chết Muộn




Sau khi trở về, tôi và Bạch Khai lại nhận thêm không ít vụ làm ăn, dần trở nên ăn ý.

Ngoài việc y hay đá đểu tôi ra, chúng tôi hợp tác cũng khá hòa thuận.

Nhưng tôi vẫn thường suy nghĩ, một tháng sau, nếu tóm được Tần Nhất Hằng, tôi phải nói chuyện với hắn thế nào.

Trong mấy vụ trước đây, hai chúng tôi đã phải đấu trí so tài với nhau rồi.

Một tháng trôi qua rất nhanh, những vụ làm ăn trong thời gian đó cũng chẳng có gì đáng nói.

Vài vụ nói trắng ra là thổi phồng hù dọa, lừa gạt bịp bợm, nhưng đều do Bạch Khai làm, tôi không tham gia, cũng miễn cưỡng xem như khỏi cắt rứt lương tâm.

Hợp tác với Bạch Khai một thời gian, tôi ngày càng cảm nhận được sở học của y khác hẳn Tần Nhất Hằng.

Những cách y sử dụng thường khá tiện lợi, không cần chuẩn bị cái này cái kia, chỉ cần ra hiệu rồi chọn một địa điểm, để người khác bày biện đồ đạc ở đó rồi làm rõ mọi chuyện.

Nhưng cũng có thể vì hai chúng tôi chưa gặp phải vụ nào khó nhằn.

.

Ngôn Tình Sủng

Ví như, một chủ khách sạn tới tìm chúng tôi, nói rằng ngã rẽ trước cửa lâu nay thường xảy ra tai nạn, nghe đồn rằng chỗ này phong thủy không tốt, khiến việc làm ăn vô cùng ế ẩm.

Sau khi chúng tôi qua đó xem, Bạch Khai phán rằng, ở đây có quỷ chặn đường cướp giật, không thể giải quyết tận gốc, vấn đề là do lịch sử để lại, con quỷ đã ở đây vài trăm năm nay, khi sửa đường lại không cúng bái gì, cứ thế dùng máy xúc đến đuổi nó đi, bảo sao nó chẳng nổi nóng.

Cuối cùng, y khuyên chủ khách sạn tìm một chiếc xe hỏng từng bị tai nạn, trông càng thảm càng tốt, đặt bên đường, mỗi ngày tới giờ đi làm hoặc tan sở cho nhân viên ra đụng vào xe, để con quỷ đó hả giận, chắc mọi thứ sẽ yên ổn trở lại.

Tôi không biết cách làm của Bạch Khai có hiệu quả hay không, nhưng khoảng một tuần sau, chúng tôi nhận được thù lao từ phía bên kia.

Việc này cũng được đưa lên thời sự, ngẫm lại quả có phần tự hào.

Đến hai ngày cuối cùng của tháng, tôi đánh bạo hỏi Bạch Khai, liệu Tần Nhất Hằng có thực sự xuất hiện không.

Y vênh váo lôi điện thoại ra xem rồi nói, ngày kia chắc chắn sẽ gặp được Tần Nhất Hằng.

Tôi thấp thỏm đợi thêm hai ngày, cuối cùng ngay cả bóng dáng Tần Nhị Hằng cũng chẳng thấy.

Bạch Khai hết sức bất ngờ, lẩm bẩm rằng không thể như thế được.

Tôi cũng phải bái phục khả năng diễn xuất của y, tự hiểu nếu hai người họ không âm thầm liên lạc với nhau, Bạch Khai chẳng thể nào tự tin như vậy.

Thế nhưng tôi đã nhầm, ngay hôm sau, sự tình đột nhiên có biến chuyển.

Tôi nhận được điện thoại từ số máy của ông lão đội mũ, trước đó tôi cũng từng gọi nhưng ông ta tắt máy.

Lúc bắt máy, tim tôi như sắp nhảy khỏi lồng ngực, nhưng người gọi tới lại là tay sai của ông ta.

Anh ta thông báo một việc khiến tôi vô cùng sửng sốt.

Ông lão đội mũ đã qua đời, vào đúng ngày hôm nay.

Khi còn sống, ông lão đã dặn dò đám tay chân rằng sau khi mình chết phải báo tin và mời tôi tới dự tang lễ.

Tôi thật không ngờ, nhưng liếc sang Bạch Khai ở bên cạnh, tôi bỗng hiểu vì sao y có thể đoan chắc một tháng sau Tần Nhất Hằng sẽ lộ diện.

Nếu tôi đoán không lầm, cả tên Tần Nhị Hằng chết tiệt kia cũng sẽ đến tang lễ.

Cho nên, tôi không do dự nhận lời ngay, hỏi kĩ địa điểm tổ chức tang lễ rồi cúp máy.

Cái chết của ông lão khiến tôi hơi bất ngờ, song con người ai rồi cũng phải chết, huống hồ trước đây Tần Nhất Hằng từng nói, ông lão này chẳng qua chỉ dùng huyền thuật để duy trì tính mạng, bệnh tình của ông ta vốn đã nguy kịch lắm rồi.

Nhưng tôi lại thoáng bất an, bởi tang lễ được tổ chức ngay tối hôm đó.

Ông lão mới qua đời buổi sáng, người nhà lại không tuân theo quy tắc truyền thống như liệm hay đưa tang mà có vẻ định chôn cất thật nhanh.

Quả là khiến người ta nghi ngờ, phải chăng bên trong còn có ẩn tình gì?

Khi tôi nhận điện thoại, Bạch Khai tình cờ cũng ở bên cạnh.

Hai chúng tôi đang uống rượu ngoài quán, đã uống được kha khá, nếu không lúc hay tin, tôi đã chẳng bình tĩnh đến vậy.

Cúp máy xong, tôi mới hỏi Bạch Khai, anh nói Tần Nhất Hằng sẽ xuất hiện có phải vì việc này không?

Sắc mặt Bạch Khai hơi xấu, có vẻ rượu đã bốc lên đầu, lẩm bẩm đáp, ừ, lệch mất một ngày.

Ngỡ y ngượng vì tính nhầm thời gian, tôi cố tình cười ha hả rồi hỏi, nói vậy anh cũng biết ông lão đội mũ kia sao? Ông ta tìm anh có việc gì vậy?

Bạch Khai ngẩng lên, Tần Nhất Hằng từng kể về ông ta với tôi, nhưng hiện tại thời gian lệch mất một ngày, sợ rằng đã xảy ra trục trặc.

Ban đầu, tôi chưa hiểu ý Bạch Khai, nhưng rồi bỗng rùng mình, lệch mất một ngày? Ý anh là ông ta chết muộn một ngày? Sao anh biết được ngày ông ta chết?

Bởi hôm qua là ngày ghi trên bài vị trong từ đường.

Nếu ông lão có liên quan tới từ đường đó thì chỉ có thể chết vào hôm qua! Bạch Khai nhìn tôi rồi tiếp, không được rồi, tôi phải đi với anh.

Thái độ y rất nghiêm túc, lại không chê tôi ngu ngơ như mọi lần, rõ ràng là nói thật.

Tôi hoang mang, ông lão kia quả thật liên quan tới nhà họ Vạn sao? Chẳng lẽ ông ta cũng là người nhà họ Vạn? Trước đây, tôi luôn bỏ qua chi tiết những người có tên trên bài vị đều chết cùng một ngày.

Rốt cuộc vì sao họ lại chết?

Tôi tỉnh hẳn rượu, bắt đầu vỡ lẽ vài chuyện, đi hết một vòng lớn cuối cùng lại trở về từ đường kia.

Tôi uống một ngụm rượu, khẽ gật đầu, thêm một người nữa cũng không sao, gặp rắc rối thì tùy cơ ứng biến, Bạch Khai lại còn có thể giúp một tay.

Tôi liền nói, được, vậy lát nữa tôi và anh cùng đi, nhưng nói trước, anh phải giúp tôi tóm được Tần Nhất Hằng.

Bạch Khai cười gượng, tôi chưa chắc tóm được đâu, hơn nữa anh đừng vội lạc quan, đây rất có thể là một cái bẫy.

Tôi nói, bẫy thì bẫy, chẳng phải anh vẫn chê tôi ngu ngơ đấy sao? Kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc!

Miệng nói cứng nhưng trong lòng tôi không khỏi lo sợ.

Mà nghĩ lại thì, tôi mạo hiểm bấy lâu nay, chẳng lần nào kém lần này.

Tôi lại tiếp, vậy mục đích của đối phương là gì? Dù Tần Nhất Hằng đến thì cũng không cứ gì tôi phải đến!

Bạch Khai uống hết chỗ rượu trong cốc, nheo cặp mắt lờ đờ đáp, những người tới đám tang đều muốn biết chuyện gì đã xảy ra trong cái ngày phát sinh này.

Đoạn y gọi thanh toán, đứng dậy rồi nói tiếp, đây mới là lý do nhất định phải đi!

Ra khỏi quán ăn, cả hai đều hơi ngà ngà, phải đứng hứng gió lạnh một lát mới hơi tỉnh táo hơn.

Chúng tôi bàn bạc một hồi, quyết định ai về nhà nấy cho tỉnh rượu, sau đó mới gặp nhau cùng đi.

Tôi gọi một chiếc xe, trở về tắm qua loa, uống thêm vài bát trà đặc, dần dần không còn cảm thấy choáng váng nữa, như đầu vẫn ngâm ngẩm đau.

Tửu lượng của Bạch Khai tốt hơn tôi, nên tất nhiên tỉnh rượu cũng nhanh hơn.

Lúc gặp lại, y đã tỉnh táo như thường.

Chúng tôi không dám lái xe mà gọi taxi tới địa điểm tổ chức tang lễ.

Nói là tang lễ nhưng thật ra, tôi thấy nên gọi là lễ truy điệu thì chuẩn xác hơn, bởi tang lễ vốn được tổ chức ở nghĩa địa, song địa điểm đối phương cho tôi lại nằm ở bến cảng thành phố, khiến tôi nghi rằng ông lão muốn được hải táng.

Nơi tôi đang sống là thành phố cảng, nên bến cảng cũng là chỗ kiếm ăn của rất nhiều người.

Thuở nhỏ, tôi gần như lớn lên ngoài cảng, thông thuộc đường đi lối lại như lòng bàn tay.

Trước đây, cảng này dùng để vận chuyển hàng hóa, sau đó vì lượng hàng xuất ra nhập vào không đủ đáp ứng nhu cầu nên được đổi thành cảng vận chuyển hành khách, bên bờ đỗ cả mấy du thuyền tham quan.

Tới nơi, có người ra tận cửa đón tiếp.

Anh ta mặc bộ đồ đen, gặp chúng tôi còn cúi gập người chào, hệt như đám tang của trùm xã hội đen trên phim.

Để đảm bảo an toàn, chúng tôi tới rất sớm, bên trong vẫn vắng tanh, vào sâu thêm một chút lại gặp một kẻ ăn mặc giống hệt người ngoài cửa ra dẫn đường, đưa thẳng chúng tôi tới nơi sâu nhất bến cảng.

Từ xa đã trông thấy một du thuyền loại nhỏ đang cập bến, tôi không khỏi chép miệng, đám tang này không biết phải tiêu tốn bao nhiêu?

Bạch Khai đứng cạnh tôi nói, đừng lên thuyền vội, dưới nước có thứ gì đó.

Hết quyển 2 chương 10: Chết muộn..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.