(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thịnh Tần đã biến mất không dấu vết. Hai người nằm trên mặt đất đều đã rơi vào hôn mê, chỉ còn lại một cây gậy sắt nhuốm máu lăn lóc ở một góc và một chiếc ghế bị lật ngang trên mặt đất.
Thấy rõ tình trạng của hai người, Nguyên Liệt hoảng hốt bước về phía trước. Đôi mắt anh đỏ ngầu khi nhìn vào Cận Hướng Dương, người đầy máu, nhắm chặt mắt, trông như đã chết. Tầm nhìn của anh trở nên mờ mịt, chỉ còn một màu đỏ tươi. Cậu nhóc mà sáng nay còn nằm trong vòng tay anh, nũng nịu không muốn ăn sáng, giờ đây lại xuất hiện trước mặt trong tình trạng này.
Nguyên Liệt nghiến chặt hàm, gắng sức dùng tay run rẩy để kéo Cận Hướng Dương ra khỏi vòng tay của Cận Đình Hựu. Nhưng không hiểu sao, anh lại không thể dễ dàng gỡ bỏ cánh tay đang siết chặt Cận Hướng Dương của Cận Đình Hựu. Sau một hồi, Nguyên Liệt quyết tâm dùng hết sức lực, mạnh mẽ kéo Cận Đình Hựu ra khỏi Cận Hướng Dương.
Anh run rẩy đưa tay nhẹ nhàng sờ lên sau gáy Cận Hướng Dương, rồi lại chạm vào khuôn mặt của cậu. Cuối cùng, anh thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra chỉ có một nửa khuôn mặt Cận Hướng Dương là bị những vết thương nhỏ. Không có lỗ thủng, vết máu hay vết nứt nào như anh tưởng tượng. Anh mới nhận ra rằng, tất cả máu trên cơ thể và khuôn mặt Cận Hướng Dương đều là của Cận Đình Hựu.
Nguyên Liệt không dám tùy tiện di chuyển Cận Hướng Dương. Trên đường đến đây, anh đã gọi Hứa Sơ Dịch liên lạc với bác sĩ. Chẳng bao lâu sau, bác sĩ đã kịp thời có mặt tại hiện trường. Họ không ngừng nghỉ, cẩn thận khiêng Cận Hướng Dương và Cận Đình Hựu lên cáng, đưa lên xe cứu thương. Nguyên Liệt theo lên chiếc xe cứu thương của Cận Hướng Dương.
“Có xuất huyết ở lá lách, nhưng không có tổn thương nội tạng, nghỉ ngơi khoảng hai, ba tuần sẽ hồi phục.”
“Mặt chỉ có một vài vết thương nhỏ.”
“Tổng thể mà nói, không có vấn đề lớn.”
Hứa Sơ Dịch nhìn chằm chằm vào gương mặt trắng bệch của Nguyên Liệt, vỗ nhẹ vai anh và nhẹ giọng nói.
Ánh mắt gần như đông cứng của Nguyên Liệt dần dần dịu lại, anh thở phào nhưng tâm trí vẫn còn mông lung và đau đớn, chưa thể thoát khỏi bầu không khí căng thẳng. Ngón tay anh vẫn cứng đờ.
Dựa vào tường, anh lẩm bẩm: “Ừ. Không sao là tốt… Không sao là tốt.”
“Người như Thịnh Tần chết không đáng tiếc,” Hứa Sơ Dịch chửi thề, nhìn về phía Nguyên Liệt, “Lúc trước chắc cậu không định quan tâm đến chuyện của hắn ta, vậy bây giờ, cậu định xử lý hắn như thế nào?”
Nguyên Liệt bình tĩnh lại, lạnh lùng nói: “Không cần tôi xử lý, đưa hắn vào tù, tự có người giúp tôi xử lý.”
“Đáng đời.” Hứa Sơ Dịch nghe ra ý nghĩa ẩn giấu trong lời nói của anh, “Hắn đã nửa đời gây ra tội ác, từ nay về sau cứ sống dở chết dở trong tù đi!”
Hứa Sơ Dịch đột nhiên hỏi: “Cậu đã thông báo cho cha mẹ Cận Đình Hựu chưa?”
Nguyên Liệt lúc này mới nhớ đến Cận Đình Hựu: “Chưa.”
Anh hồi tưởng lại hình ảnh Cận Đình Hựu hết sức bảo vệ Cận Hướng Dương, nói: “Tôi sẽ báo cho nhà họ Cận ngay.”
Bố mẹ Cận nhanh chóng chạy đến.
“Người còn đang cấp cứu.” Hứa Sơ Dịch nói với mẹ Cận.
Mẹ Cận mắt ngấn lệ, mất đi vẻ điềm đạm thường thấy, hoang mang chạy lại gần, liên tục hỏi Hứa Sơ Dịch: “Sao lại xảy ra chuyện? Đình Hựu gần như chưa từng vào bệnh viện. Có phải là Thịnh Tần làm không? Thịnh Tần sao có thể bắt cóc Đình Hựu? Còn Dương Dương thì sao?”
“Thịnh Tần đã bắt cóc Cận Hướng Dương, Cận Đình Hựu đã theo sau.” Nguyên Liệt đứng bên cạnh nói.
“Đình Hựu và Dương Dương?” mẹ Cận nói với giọng khó hiểu, “Sao nó có thể đi theo một mình? Dương Dương… Đình Hựu không giống như vậy.”
Nguyên Liệt lạnh lùng nhìn mẹ Cận, thấy bà không dám tin, nói: “Dì tốt nhất nên đợi ở bên ngoài phòng cấp cứu.”
Mẹ Cận không bận tâm đến giọng điệu của Nguyên Liệt, vội vàng lấy lại tinh thần, sắc mặt hoảng hốt, gấp gáp cùng bố Cận chạy đến cửa phòng cấp cứu mà Hứa Sơ Dịch chỉ.
***
Việc hít phải quá nhiều thuốc mê là nguyên nhân chính khiến Cận Hướng Dương mãi không tỉnh.
Ngày hôm sau, cơn đau ở bụng khiến cậu tỉnh dậy. Cận Hướng Dương nhíu mày mở mắt, Nguyên Liệt nhận ra động tĩnh, lập tức nắm lấy bàn tay mềm mại của cậu: “Em tỉnh rồi à?”
“……Ừm.” Cận Hướng Dương tỉnh lại, không kìm được kêu lên: “Đau quá.”
“Em bị thương rồi, bác sĩ nói, nghỉ ngơi vài tuần sẽ khỏe lại.”
“Tại sao lại như vậy?” Cận Hướng Dương có chút nghi hoặc, đột nhiên nhớ lại việc bị người lạ đánh thuốc, vội vàng báo với Nguyên Liệt: “Có ba người không quen biết, dùng khăn che mũi của em, em không biết gì cả!”
Cận Hướng Dương nhìn xung quanh, định chống người dậy: “Cô Đường đâu?! Cô Đường cũng giống em mà.”
“Cô ấy không sao.” Nguyên Liệt ấn Cận Hướng Dương trở lại giường, nắm lấy tay cậu, “Em chỉ cần lo cho bản thân, nghỉ ngơi cho tốt.”
Cận Hướng Dương hỏi: “Vậy ba người đó là ai? Họ ở đâu?”
“Ba người đó là kẻ xấu, cảnh sát đã bắt họ rồi.”
“Ồ.” Trong mắt Cận Hướng Dương, kẻ xấu sẽ làm điều xấu mà không cần lý do, cậu không truy hỏi thêm, biết rằng những kẻ xấu đó đã bị cảnh sát bắt giữ thì yên tâm.
“Em có tỉnh lại trong lúc đó không?” Nguyên Liệt hỏi cậu.
Cận Hướng Dương lắc đầu, nói: “Không. Khăn của họ hôi quá, vừa ngửi thấy thì em ngất đi, rồi tỉnh lại, phát hiện mình ở đây.”
Nguyên Liệt khẽ gật đầu, nói: “Ừm.”
Tối hôm đó, có lẽ do tác dụng của thuốc mê vẫn còn, Cận Hướng Dương đã ngủ say từ sớm. Nguyên Liệt ngồi yên bên giường, nhìn khuôn mặt đang say giấc của cậu. Bỗng nhiên, một vài âm thanh nhẹ nhàng từ cửa truyền đến, Nguyên Liệt quay đầu nhìn thì thấy người đến là Hứa Sơ Dịch. Sau khi đắp chăn cho Cận Hướng Dương, anh liền ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Cận Đình Hựu, đã chết rồi.”
Ngay khi vừa đóng cửa, tin tức về cái chết của Cận Đình Hựu đã lọt vào tai Nguyên Liệt. Anh sững sờ, sau đó sắc mặt trở nên nghiêm trọng. Dù Nguyên Liệt không thích Cận Đình Hựu, và mối quan hệ giữa họ ngày càng thù địch do Cận Hướng Dương, nhưng anh không ngờ rằng, một người quen biết suốt mười mấy năm lại ra đi một cách đột ngột như vậy.
Quan trọng hơn, Cận Đình Hựu đã chết vì bảo vệ Cận Hướng Dương. Anh liếc nhìn Hứa Sơ Dịch, trầm giọng xác nhận: “Chết rồi sao?”
“Ừm.” Sắc mặt Hứa Sơ Dịch có phần nặng nề.
Nguyên Liệt quay trở lại phòng.
Anh từ từ ngồi xuống bên giường của Cận Hướng Dương, cúi đầu nhìn gương mặt đang say giấc của cậu, hoàn toàn không hay biết điều gì. Sau một lúc, anh nâng tay, nhẹ nhàng vuốt ve bên má không bị thương của Cận Hướng Dương.
Trong thời gian Cận Hướng Dương nằm viện, Nguyên Liệt không cho cậu chơi điện thoại, mà mang sách tranh đến cho cậu, vì vậy Cận Hướng Dương không hề biết bên ngoài đang rộ lên tin tức về cái chết của Cận Đình Hựu do Thịnh Tần gây ra.
Dù mẹ Cận có thiên vị cho con trai lớn thế nào, thì con trai nhỏ cũng là máu thịt của bà, đứa con mà bà đã rứt ruột sinh ra. Khi bà nhận được tin Cận Đình Hựu qua đời, nỗi đau đớn ập đến khiến bà không thể chịu đựng nổi, còn bố Cận chỉ trong một đêm đã bạc phơ nửa đầu.
Các tin tức tiêu cực từ vụ bê bối của trại trẻ mồ côi vẫn tiếp tục bủa vây nhà họ Cận. Một tuần trôi qua, bố Cận và mẹ Cận cuối cùng cũng phải chấp nhận sự thật rằng Cận Đình Hựu đã qua đời.
Họ tổ chức một cuộc họp báo, nghẹn ngào khóc lóc, chỉ trích Thịnh Tần và thề sẽ đưa gã ra trước pháp luật. Cái giá họ phải trả quá đau đớn, đã thu hút được được lòng thương cảm của công chúng, những lời chỉ trích dần dần lắng xuống.
Dù là nhà họ Cận hay nhà họ Nguyên, đôi bên đều cử người của mình đi truy lùng Thịnh Tần. Sự bao vây từ ba phía khiến Thịnh Tần chống cự một cách tuyệt vọng. Cuối cùng, vào buổi tối hôm đó, hắn đã bị chặn lại ở một ngã tư và bị áp giải vào đồn cảnh sát.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");