(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chỉ trong chớp mắt, Nguyên Liệt nhận ra người bạn đã chơi cùng mình từ thuở nhỏ không biết đã mục nát đến mức nào. Nhóm người này, thực ra, cũng chẳng có gì gọi là chính nghĩa hay lòng tốt. Giới thượng lưu không thiếu những chuyện dơ bẩn, đã chìm đắm trong đó lâu, có mấy ai còn có thể giữ được sự trong sáng và thuần khiết. Nếu muốn tạo dựng sự nghiệp trong quân đội, chính trị và kinh doanh, sự mềm yếu và do dự là điều tối kỵ. Nhưng Nguyên Liệt nghĩ họ vẫn nên có một giới hạn nào đó.
Cận Hướng Dương hoàn toàn không hiểu gì cả. Cận Đình Hựu đã lừa dối cậu, khiến trái tim cậu hoàn toàn chỉ hướng về một mình hắn ta. Nguyên Liệt phần nào hiểu rõ tình hình gia đình Cận Đình Hựu, nhưng điều đó không thể là lý do để Cận Đình Hựu đối xử với Cận Hướng Dương như vậy.
Cận Hướng Dương lẽ ra phải là một cây non ngây thơ, trong sáng, nhưng đã bị Cận Đình Hựu nuôi dưỡng thành một cái cây héo úa, không còn ánh sáng. Hắn ta đã hấp thụ chất dinh dưỡng từ Cận Hướng Dương, khiến cậu cũng trở nên mục nát như mình, nhưng lại không hề đền đáp gì.
Cận Hướng Dương đã sống những ngày tháng như thế nào bên cạnh Cận Đình Hựu? Không chỉ bị đánh và bị dụ dỗ, thậm chí ngay cả những viên kẹo mà người bình thường có thể dễ dàng có được cũng không được ăn.
Nguyên Liệt vừa tức giận, vừa không thể tin nổi. Cuối cùng, anh hiểu ra rằng Cận Đình Hựu đã hoàn toàn mục nát, không còn hy vọng. Còn Cận Hướng Dương, may mắn thay, anh đã đưa cậu ra ngoài. Chỉ khi rời khỏi Cận Đình Hựu, Cận Hướng Dương mới có thể sống cuộc đời của chính mình.
Nguyên Liệt ngồi bên giường, quay đầu nhìn Cận Hướng Dương, người mà cổ và vai vẫn để lộ ra bên ngoài chăn. Anh đưa tay kéo chăn lên, nhẹ nhàng chỉnh lại cho cậu, nói: “Thích em thì sẽ muốn làm những chuyện này. Nhưng muốn làm những chuyện này, hoặc là đã làm những chuyện này, thì không có nghĩa là sẽ thích em.”
Cận Hướng Dương ngây ngốc nhìn Nguyên Liệt. Anh tiếp tục: “Không cần phải như vậy, tôi không cần em làm những chuyện này.”
Nguyên Liệt im lặng chờ Cận Hướng Dương từ từ hiểu và tiêu hóa ý nghĩa trong lời nói của mình. Nhưng Cận Hướng Dương đột nhiên khóc nức nở.
Cận Hướng Dương luôn cố gắng chăm chú để hiểu ý của Nguyên Liệt. Cậu cảm thấy mình đã hiểu. Nhưng cậu lại thắc mắc, tại sao Nguyên Liệt không muốn làm những chuyện này? Nguyên Liệt nói “thích em thì sẽ muốn làm những chuyện này,” rồi lại nói “không cần em làm những chuyện này.”
Điều này là có ý gì?
Cậu chợt nghi ngờ, không biết có phải Nguyên Liệt không thích cậu không. Nguyên Liệt cũng là bạn của anh trai cậu. Anh trai không thích cậu, chê cậu ngu ngốc, đến cả anh Tống và anh Mã cũng không thích cậu.
Vậy thì Nguyên Liệt thì sao? Có lẽ Nguyên Liệt cũng không thích cậu. Dù sao đi nữa, cậu là kẻ ngốc, là kẻ ngu dốt, không ai lại thích một kẻ ngốc như cậu. Cận Hướng Dương phát hiện mình không thể chịu đựng nổi khả năng Nguyên Liệt cũng không thích mình.
Cậu cảm thấy đôi mắt mình bắt đầu đau nhức. Khi nhận ra mình sắp khóc, cậu thường dùng tay che mắt hoặc lau nước mắt ngay lập tức. Cậu nhẹ nhàng nâng tay lên, nhưng phát hiện Nguyên Liệt vẫn đang giúp cậu chỉnh lại chăn. Cậu không dám giãy giụa, chỉ biết để mặc nước mắt chảy dài trên má.
Cậu nằm dưới chăn với thân thể trần truồng, nắm chặt ga trải giường, nghẹn ngào hỏi: “ Nguyên Liệt, anh không thích em, đúng không?”
“Nguyên Liệt, thực ra anh cũng biết em rất ngốc, đúng không?”
Nước mắt của Cận Hướng Dương thấm ướt tóc ở bên thái dương, thấm vào gối.
“Anh trai lừa em, anh trai nói thích em, em đã tin, nhưng thực ra anh ấy không thích em. Anh ấy nói em là kẻ ngốc, bạn của anh ấy cũng nói em là kẻ ngốc. Em là kẻ ngốc. Em biết mà, em biết mình rất ngu. Nguyên Liệt, anh có lừa em không? Nếu anh cũng lừa em, em phải làm sao đây? Bởi vì em ngu ngốc, em không biết, nếu anh không thích em, hãy nói cho em biết. Có được không? Đừng lừa em.”
Cận Hướng Dương khóc đến mức mí mắt sưng húp, khuôn mặt lộ ra ngoài chăn cũng đỏ bừng.
Nguyên Liệt nghe những lời này thì biết rằng Cận Hướng Dương đã hiểu sai ý. Anh ôm lấy Cận Hướng Dương qua lớp chăn, gói gọn cậu lại, nói: “Làm sao mà không thích em được.”
Anh không phải người có tính cách nóng vội hay bộc trực, nhưng khi đối diện với Cận Hướng Dương, nếu chỉ lấp lửng thì cậu không biết sẽ nghĩ đến đâu.
Anh nhẹ giọng nói: “Em không ngu ngốc. Ai nói em ngu ngốc vậy? Tôi rất thích em. Không lừa em đâu.”
“Nhưng… nhưng anh… anh vẫn mặc quần áo.” Cận Hướng Dương nước mắt lưng tròng nhìn anh.
Nguyên Liệt ôm Cận Hướng Dương, nhẹ nhàng giải thích: “Không nhất thiết phải làm những việc đó. Tôi không lừa em. Tôi đối xử tốt với em, em không cảm nhận được sao? Dương Dương?”
Cận Hướng Dương đã ngừng khóc. Cậu cúi đầu, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, nhỏ giọng nói: “Được.”
Nguyên Liệt hỏi: “Em còn nhớ lần trước tôi đưa em đi công viên giải trí không? Em đã nói gì?”
Cận Hướng Dương nhìn về phía anh, chờ anh tiếp tục nói.
Nguyên Liệt nói: “Em đã nói, em rất ít khi khóc.”
Cận Hướng Dương lập tức đỏ mặt, nhìn Nguyên Liệt với vẻ tức giận. Cậu biết, hôm nay mình đã khóc gần như cả ngày. Cậu cảm thấy Nguyên Liệt coi thường mình, môi mím lại. Chưa kịp để Cận Hướng Dương khóc một lần nữa, Nguyên Liệt đã vội vã trêu cậu: “Sao lại sắp khóc rồi?”
Cận Hướng Dương nhìn anh muốn khóc mà kìm nén lại, trông lại càng đáng yêu.
Nguyên Liệt giúp cậu lau nước mắt, nhẹ nhàng nói: “Đừng khóc nữa. Ừm? Em rất dễ thương, Tôi không thấy em ngốc chút nào. Thật đấy.”
Cận Hướng Dương dần dần bình tĩnh lại.
“Có buồn ngủ không?” Nguyên Liệt hỏi cậu.
Cận Hướng Dương đã có chút mơ màng, gật đầu một cách lơ đãng: “Ừm.”
“Vậy thì ngủ đi. Mặc đồ vào mà ngủ, không thì sẽ bị cảm đấy.”
Cận Hướng Dương ở dưới chăn lục lọi một hồi lâu, mới mặc lại bộ đồ ngủ. Cậu nhắm mắt lại trong trạng thái mơ màng, miệng không quên lẩm bẩm: “Anh ngủ đi, Nguyên Liệt.”
“Ừ.” Nguyên Liệt nằm bên cạnh Cận Hướng Dương, nhẹ nhàng vỗ về cánh tay của cậu, nói: “Ngủ đi.”
Đến khi Cận Hướng Dương hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, Nguyên Liệt mới quay đầu nhìn vào sườn mặt của cậu. Anh nhẹ nhàng chạm vào mí mắt sưng húp của Cận Hướng Dương, rồi lại rút tay về.
***
Sáng hôm sau, Nguyên Liệt đã gọi điện cho Hứa Sơ Dịch.
Hứa Sơ Dịch hơi ngạc nhiên: “ Cận Hướng Dương đến nhà cậu ở?”
“Ừ. Cậu ấy không ổn lắm, cậu có thời gian qua đây một chuyến không?”
“Hôm nay lịch phẫu thuật của tôi đã kín rồi.”
Nguyên Liệt nhíu mày. Thực ra anh muốn nhờ Hứa Sơ Dịch giới thiệu một người thích hợp đến. Nhưng nếu là người lạ, trong tình huống hiện tại, Cận Hướng Dương chắc chắn sẽ cảm thấy sợ hãi. Nhưng bản thân anh lại không biết cách dỗ dành, nói đi nói lại chỉ được có vài câu. Khó khăn lắm hôm qua mới dỗ dành được cậu một chút, không biết hôm nay có trở lại như trước hay không.
Hứa Sơ Dịch nghe bên kia im lặng lắng nghe, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi sẽ gọi Tịch Lâm qua. Dương Dương đã gặp cô ấy, sẽ không quá kháng cự. Tịch Lâm cũng biết tình huống của cậu ấy, sẽ không làm những chuyện không phù hợp.”
Nguyên Liệt nhớ lại hình ảnh Dương Dương lần trước tương tác với Vạn Tịch Lâm, đáp: “Ừ. Được.”
Khi mở mắt, Cận Hướng Dương phát hiện căn phòng mình đang ở đã thay đổi. Cậu ngay lập tức nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra hôm qua. Người anh trai mà cậu đã nương tựa nhiều năm qua, hóa ra chỉ đang lừa dối cậu, thực chất anh không hề thích cậu mà còn chê bai cậu. Dù có vụng về đến đâu, Cận Hướng Dương cũng không thể ngay lập tức bình tĩnh lại cảm xúc của mình sau một đêm.
Sau khi Nguyên Liệt thông báo với Hứa Sơ Dịch, anh trở lại phòng ngủ, như dự đoán Nguyên Liệt thấy Cận Hướng Dương đang lặng lẽ khóc. Đôi mắt sưng húp vì khóc suốt một ngày, giờ lại tiếp tục rơi nước mắt, không biết sẽ thành ra thế nào.
Nguyên Liệt chỉ đành ngồi bên giường, an ủi nói: “Đừng khóc nữa.”
Tuy nhiên, nhưng lời an ủi khô khan như vậy không có hiệu quả. Nguyên Liệt nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Cận Hướng Dương, lau nước mắt cho cậu, rồi sau vài giây lại nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");