(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nguyên Liệt gọi tài xế đến để lái xe, sau đó ôm lấy Cận Hướng Dương và ngồi vào ghế sau.
Khi chuẩn bị lên xe, Cận Hướng Dương vẫn ôm chặt lấy Nguyên Liệt, gần như cả người dán sát vào anh. Nguyên Liệt đành phải duy trì tư thế ôm đó để ngồi vào ghế sau, sau đó đặt Cận Hướng Dương ngồi lên đùi mình.
Sau khi đóng cửa xe, tiếng khóc của Cận Hướng Dương mới bắt đầu lớn dần. Cậu không gào thét ầm ĩ mà chỉ phát ra những âm thanh nho nhỏ, khàn khàn, như nỗi uất ức tích tụ lâu ngày, cuối cùng trong tâm trí ngây ngô của cậu, nó đã chuyển hóa thành nỗi đau chân thật, mượn tiếng khóc từ trong cổ họng, mà trào ra ngoài.
Nguyên Liệt lần đầu tiên thấy Cận Hướng Dương khóc là vào lần cậu bị sốt. Khi đó, Cận Hướng Dương vừa sợ hãi về tâm lý, vừa khó chịu về thể chất, nhưng không hề khóc dữ dội như hôm nay. Nguyên Liệt phần nào đoán được Cận Đình Hựu và Tống Trác Kỳ đã nói gì với cậu.
Trong phút chốc, Nguyên Liệt không biết nói gì để an ủi. Anh cảm thấy trái tim mình cũng rung lên từng đợt, như những tiếng nổ nhỏ nhoi theo tiếng khóc khàn khàn của người trong lòng. Anh vừa xót xa cho Cận Hướng Dương, vừa âm thầm, ích kỷ, cảm thấy nhẹ nhõm.
Nguyên Liệt hiểu rằng, thực ra đối với Cận Hướng Dương, đây không phải là điều xấu. Nếu Cận Đình Hựu cứ tiếp tục lừa gạt và kiểm soát cậu, cả cuộc đời Cận Hướng Dương sẽ bị hủy hoại trong tay hắn ta. Dù hiện tại Cận Hướng Dương không thể tránh khỏi đau buồn và suy sụp, nhưng sau này, cậu sẽ có một cuộc sống mới.
Cho đến khi tài xế đến, Cận Hướng Dương vẫn còn đang khóc.
Trước khi ngồi vào ghế lái, tài xế đã thấy Nguyên Liệt đang ôm một thiếu niên trông có vẻ trẻ tuổi. Nhưng nhờ vào sự chuyên nghiệp, anh không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào không phù hợp, bình thản ngồi lên xe. Chưa đợi Nguyên Liệt ra lệnh, anh đã hỏi: “Nguyên tiên sinh, chúng ta đi đâu đây?”
Lúc này, Cận Hướng Dương mới phát hiện có người lạ trong xe. Cậu vội ngừng khóc, cuộn mình vào lòng Nguyên Liệt. Cậu nén tiếng khóc, len lén nhìn người vừa lên tiếng, chỉ thấy phía sau gáy của tài xế.
Nguyên Liệt thừa lúc Cận Hướng Dương ngừng khóc, khẽ hỏi: “Dương Dương, em có muốn đến chỗ tôi không?”
“Em… em không biết.” Cận Hướng Dương đột nhiên lại bật khóc, “Em không biết nữa.”
Cậu nghĩ, bây giờ mình có thể đi đâu đây?
Anh trai không thích cậu, bố mẹ Cận cũng không thích cậu.
Giờ cậu còn có thể về đâu?
Cậu không có nhà.
Anh trai đã từng đưa cậu theo bên mình, thậm chí còn làm những chuyện đó với cậu khi cả hai không mặc quần áo, rõ ràng anh từng nói rằng anh thích Dương Dương.
Giờ mọi thứ đã thay đổi. Cậu biết điều đó. Anh trai trước đây đã lừa dối cậu. Anh đánh cậu, mắng cậu và coi thường cậu. Anh còn nói rằng sẽ không bao giờ thích một đứa ngốc. Chỉ vì cậu ngốc nghếch nên mới bị anh trai lừa dối lâu đến vậy.
Trước đây cậu thích anh bao nhiêu, giờ lại sợ anh bấy nhiêu. Cậu không ghét anh trai, chỉ sợ anh sẽ lại lừa cậu, lại đánh cậu. Cậu sợ phải về nhà cũ, càng sợ phải về nhà anh trai. Cậu không muốn gặp lại anh trai nữa.
Chỉ vừa hỏi một câu, Cận Hướng Dương đã khóc thảm thiết hơn, Nguyên Liệt nhất thời không biết làm gì, đành vuốt tóc cậu. Anh nhấn nút hạ tấm chắn giữa ghế trước và sau, tạo ra không gian riêng tư phía sau xe.
Nguyên Liệt dịu dàng hỏi: “Sao thế?”
Cận Hướng Dương nức nở: “Em không biết phải đi đâu.”
“Bây giờ vẫn còn sớm, hay chúng ta đi công viên chơi nhé?” Nguyên Liệt dỗ dành.
Cận Hướng Dương lắc đầu, khẽ nói: “Không muốn.”
Rồi cậu ngước đôi mắt đỏ hoe vì khóc nhìn Nguyên Liệt: “Anh có muốn đi không?”
“Nếu em không muốn đi, thì chúng ta không đi.” Nguyên Liệt vuốt tóc mai của cậu, cẩn thận không chạm vào vết thương trên mặt. Ánh mắt anh khẽ lướt qua một cách cẩn trọng. Cận Hướng Dương khó khăn lắm mới ngừng khóc, nếu nhắc đến vết thương này, chắc chắn cậu sẽ khóc lại. Nguyên Liệt nhìn sâu vào đôi mắt của cậu. Đôi mắt to tròn từng trong sáng và rạng rỡ, giờ đây trở nên mơ hồ, ảm đạm, với một lớp nước mắt đỏ ngầu chưa kịp tan. Hàng mi mỏng manh cũng đã sưng lên vì khóc.
Nguyên Liệt siết chặt vòng tay đang ôm cậu, nói: “Vậy về nhà tôi nhé? Nhà tôi chỉ có mình tôi thôi. Có nhiều phòng ngủ lắm, em có thể chọn phòng mà mình thích.”
Cận Hướng Dương vẫn nức nở, rúc vào lòng Nguyên Liệt, khẽ nói: “Ừm.”
Nguyên Liệt liền dặn tài xế lái xe về nhà.
Nguyên Liệt vốn không phải người giỏi khen ngợi hay dỗ dành. Thường ngày đối với Cận Hướng Dương, anh đã cố gắng hết sức để kiên nhẫn. Giờ đây, Cận Hướng Dương vẫn nằm trong lòng anh, không còn khóc dữ dội, nhưng thỉnh thoảng vẫn nấc nhẹ. Phần ngực áo của Nguyên Liệt đã thấm đẫm nước mắt của Cận Hướng Dương, hơi lạnh từ chỗ ướt thấm dần vào ngực anh. Nguyên Liệt muốn an ủi cậu, nhưng lại không biết nói lời dịu dàng thế nào, Chỉ có thể im lặng vuốt ve những lọn tóc xoăn ở đuôi tóc của Cận Hướng Dương,
Hai người cùng về nhà của Nguyên Liệt.
Nguyên Liệt không thích sự ồn ào, nên nơi anh sống không nằm ở trung tâm thành phố. Đó là một căn biệt thự hai tầng, không quá xa hoa. Trong nhà không có người giúp việc ở lại, anh chỉ thuê người đến dọn dẹp hai lần mỗi tuần. Công việc của anh rất bận rộn, lại sống một mình, đôi khi xong việc trở về nhà thì cũng đã gần nửa đêm. Ở văn phòng anh có phòng nghỉ riêng, bên trong có phòng tắm, tủ quần áo và giường ngủ, vì thế anh thường nghỉ lại ở đó.
Trong nhà có sẵn các vật dụng cá nhân dùng một lần cho khách. Khi rảnh rỗi, Hứa Sơ Dịch thỉnh thoảng cũng đến chơi. Nguyên Liệt đưa cho Cận Hướng Dương một đôi dép đơn giản: “Tạm thời em đi cái này trước. Vài ngày nữa, nếu em muốn ra ngoài, tôi sẽ đưa em đi siêu thị mua đồ. Em có thể chọn những gì mình thích.”
Cận Hướng Dương đi theo Nguyên Liệt vào nhà.
Dù nói rằng để cậu chọn phòng, nhưng thực ra tất cả các phòng đều có phong cách tối giản và lạnh lùng. Sự khác biệt chỉ nằm ở cảnh bên ngoài cửa sổ. Cận Hướng Dương đã xem qua năm phòng, chỉ còn lại phòng của Nguyên Liệt là cậu chưa xem.
Nguyên Liệt lặng lẽ chờ cậu chọn. Cận Hướng Dương nhìn anh hai lần, rồi khẽ nói: “Em muốn, ở cùng anh.”
Thấy cậu cẩn trọng và bất an như vậy, Nguyên Liệt liền đồng ý.
Bây giờ đã là hai giờ chiều, Cận Hướng Dương chắc hẳn đã đói. Nguyên Liệt đặt đồ ăn ngoài từ một khách sạn gần đó, và chẳng bao lâu sau đồ ăn được giao tới.
“Ngon không?” Nguyên Liệt hỏi.
Cận Hướng Dương vẫn còn ủ rũ, trả lời: “Ừm.”
Nguyên Liệt nói: “Tôi sẽ gọi một dì giúp việc đến. Em muốn ăn gì, cứ bảo dì ấy làm.”
Sau khi ăn xong, lẽ ra đây là thời gian nghỉ trưa của Cận Hướng Dương, nhưng hôm nay cậu không tài nào có cảm giác buồn ngủ. Trong nhà không có đồ chơi hay truyện tranh gì. Nguyên Liệt bật tivi, cho Cận Hướng Dương xem hoạt hình, nhưng những bộ phim đó cũng không thu hút được sự chú ý của cậu.
Nguyên Liệt ngồi bên cạnh Cận Hướng Dương đang ủ rũ, lấy ra tuýp thuốc mỡ vừa được mang đến. Anh nhẹ nhàng xoa đầu Cận Hướng Dương, cố gắng nói với giọng điệu bình tĩnh: “Đến đây, tôi sẽ bôi thuốc cho em.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");